Nước Mắt Tường Vi

Chương 15




Hân quay sang, ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Duy.

"Anh sao lại đi đường này"

"Đường này không phải về nhà em sao. Em muốn đi đâu không. Lên anh chở đi"

Duy chở cô đi vào một con hẻm nhỏ. Đã lâu lắm rồi Hân chưa đến đây, cô nhớ hồi còn ở cô nhi viện, cô, Lam và anh thường góp nhóp chút tiền đi giao sữa để đến đây ăn món mì hoành thánh của bà móm. Món mì hoành thánh của bà cụ ngon nhất đất Sài Thành này. Không biết giờ bà cụ có còn làm hàng nữa không.

"Cụ móm cho con hai bát mì"

Cụ móm không còn nhớ ra những đứa trẻ thường hay ăn mì hồi xưa nữa, giờ đây cụ đã phải chống gậy để đi nhưng món mì của cụ được truyền cho con cháu vẫn ngon như xưa.

Hân húp sùm sụp không còn giọt nước nào. Ánh mắt Duy nhìn cô đầy dịu dàng yêu thương. Không biết cô có chuyện gì lại đi cắt phăng mái tóc dài.

"Em ăn nữa anh gọi nhé"

Hân lắc đầu.

"Bao giờ muốn ăn thì gọi anh, bận cỡ nào anh cũng sẽ đưa em đi"

Hân nhìn anh cười nhẹ. Anh Duy tốt với cô quá, mà cô thì lại không thể đáp lại được. Cuộc đời này thật trớ trêu. Nếu như hồi đó cô theo anh ra nước ngoài du học thì giờ đã không xảy ra những chuyện này. Bảy năm trước đây cô đã từng nói ở đây chờ anh Duy trở về, chỉ muốn anh Duy hái trứng cá cho một mình mình. Đối với lời hứa đó anh vẫn giữ nguyên, tình cảm dành cho cô vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Còn cô để lời hứa theo gió cuốn trôi, để rồi bây giờ, ông trời ngược cô sao?

***

Triết hít sâu một hơi bước vào quán cà phê. Hạ Sương đang tươi cười chờ sẵn.

"Em đến lâu chưa? Anh xin lỗi đến muộn"

"Em cũng vừa đến thôi, em gọi nước cho anh rồi"

"Ừ, anh cảm ơn"

Không khí giữa hai người bỗng trở nên gượng gạo. Một khoảng cách len sâu giữa hai người tự bao giờ, từ khi cô bỏ sang nước ngoài làm việc? Hay từ khi có người khác chen vào mối quan hệ này? Triết cầm cốc nước xoay xoay, mặt nước xoay tròn sóng sánh rồi những giọt nước tràn ra ngoài rơi xuống bàn loang lổ. Lần lữa mãi, anh hít sâu một hơi nhìn cô nói.

"Sương này. Anh có chuyện này muốn nói. Anh...anh xin lỗi thời gian qua đã vô tình khiến em hy vọng. Anh xin lỗi"

Ánh mắt Hạ Sương nhuốm một tầng hơi mỏng. Cô đã biết tình cảm của anh không còn như xưa, nhưng chỉ nghĩ đó là cơn say nắng nhất thời khi cô không ở bên cạnh. Cô chưa từng nghĩ rằng, mình lại dễ dàng bị đánh bật ra như vậy. Mối tình bảy năm đại học không phải một sớm một chiều, giờ đây nói kết thúc là kết thúc sao?

"Anh, có khó khăn gì anh nói với em được không. Anh, là em sai, em đã bỏ anh đi không nói một câu, em ham phù hoa xứ người, tham vọng quá đáng. Nhưng giờ em quay lại rồi, em sẽ không bao giờ đi nữa. Anh muốn em làm gì cũng được, em không đi làm nữa em ở nhà nội trợ"

"Sương, không phải như vậy. Chỉ là vì... anh... anh yêu người khác rồi"

Hạ Sương ngừng một chút, nuốt cơn nghẹn ở cổ mà nói "Có phải cô gái trong bệnh viện?"

"Không phải nguyên nhân từ cô ấy. Anh đã hết tình cảm trước khi em về Việt Nam. Anh xin lỗi đã dùng dằng rất lâu giữa hai người. Bây giờ anh cần dứt khoát. Anh thật sự thương Hân"

Triết bước ra khỏi quán, trời đang mưa như vũ bão nhưng bỗng nhiên lại tạnh ráo. Sài Gòn là vậy sáng nắng chiều mưa, đỏng đảnh như một cô gái đang yêu. Nghĩ đến cô gái đỏng đảnh kia, anh không kìm được lòng khấp khởi. Từ khi nào cô ấy len lỏi vào cuộc sống của anh nhiều đến vậy nhỉ.

Trái ngược với Triết, cô gái ngồi trong quán như bị dội một gáo nước lạnh vào lòng, bàn tay đổ mồ hôi lạnh toát. Cô nắm chặt cái thìa cà phê trong tay đến nỗi gân xanh nổi lên dữ tợn trên mu bàn tay trắng như tuyết. Trong lòng cô bắt đầu nhen nhóm cảm giác ganh tị và ghen ghét. Cô đường đường là con gái của giám đốc bệnh viện quốc tế lớn nhất thành phố này, muốn gì được nấy, hà cớ gì lại bị vuột khỏi tầm tay dễ dàng đến như vậy?

Vừa ra khỏi quán thì chuông điện thoại reo. Triết nhìn màn hình trong lòng khấp khởi.

“Em gọi tôi?”

Giọng Hân nghẹn ngào ngắt quãng nói không nên lời. “Xin anh, xin anh giúp bạn tôi. Cậu ấy, Lam... cậu ấy đang gặp nguy hiểm” Cô nấc lên không thành tiếng.

Hân nói vắn tắt cuộc gọi của Lam rồi nói địa chỉ qua cho Triết. Trên đường đi anh gọi cho Phong mấy chục cuộc không được. Bạn thân của Hân là người mà cả hai thằng bạn thân của anh đều để ý. Cô ấy bị vị hôn phu của Phong đẩy đi tiếp rượu, chắc chắn cái này là một âm mưu. Hân và cô ấy lại rất thân nhau, cho nên dễ hiểu vì sao Hân lo lắng như vậy.

Triết qua công ty chở Hân đến bar Diamond Bay. Cô như ngồi trên đống lửa, Lam có chuyện gì thì làm sao bây giờ, anh Phong lại còn đang ở Singapore.

“Em yên tâm đi, anh gọi được cho cậu ấy rồi. Em đừng lo, cậu ấy vừa xuống máy bay, sẽ đến thẳng đó”

Hân và Triết đến đã thấy Minh đến rồi. Cậu ấy đang gào lên với quản lý rồi giật lấy laptop của nhân viên để hack icloud của Lam. Vừa lúc Phong cũng đến kịp tìm được chỗ cô ấy. Hân thở phào nhẹ nhõm, cứ đứng chôn chân ở cửa nhìn Lam khóc lóc trong ngực.

Triết kéo cô đi ra ngoài “Em không biết tế nhị à. Định đứng đó làm bóng đèn sao”

Hân nhìn Phong và Lam đang ôm nhau, đỏ mặt quay đi. Mình đúng là cái đồ vô duyên mà.

“Sao thế, nhìn mặt là biết thèm rồi. Một tháng rồi, chắc cũng đến lúc quét mạng nhện rồi nhỉ”

“Anh điên à”

“Điên gì, máy móc đứng im đấy mà còn phải bảo dưỡng định kỳ nữa là người. Mà em ấy, lại suốt ngày chạy trốn… thì khả năng càng phải tăng tần suất”

“Anh đừng có điên nữa. Tôi đi về”

“Ra ngoài này hóng gió chút không được sao?”

“Không, chả liên quan gì hết. Tôi muốn về”

Triết cúi sát vào mặt cô, “Thật không liên quan hả? Cái gì thấy cũng thấy rồi, em phải chịu trách nhiệm với đôi mắt của mình chứ!”

“Anh điên à, tôi thấy bao nhiêu là đàn ông đâu phải mỗi anh. Thế giờ tôi đi chịu trách nhiệm hết”

Nghe đến từ “bao nhiêu đàn ông” dù biết cô không như vậy nhưng anh vẫn bực bội. Cúi xuống hôn loạn xạ trên gương mặt cô. Hai tay Hân bị anh trói lên đỉnh đầu, cố vùng vẫy cũng không được. Không khí trong xe nhanh chóng nhuộm mùi ám dục. Những chiếc hôn ngắt quãng, mạnh bạo hơn khiêu khích hơn khiến cả người Hân run nhè nhẹ.

Triết biết nơi nào khơi gợi được cảm xúc của cô, cơ thể này anh đã quá quen rồi, chỉ có cô gái ngốc nghếch trong lòng anh bướng bỉnh không chịu chấp nhận. Anh nâng những ngón tay của Hân lên cho vào miệng cắn nhẹ, hạ ghế thành một chiếc giường nhỏ. Thật sự cô ấy làm anh khó kiềm chế mà muốn bộc phát ngọn lửa trong cơ thể ngay lúc này.

“Hân, anh yêu em. Thật sự yêu em rồi. Anh chia tay Sương rồi. Dù bây giờ em không tin thì anh cũng không thể dừng được nữa”

Nghe câu "anh chia tay Sương rồi", ánh mắt mơ màng của cô khép hờ rồi lại mở ra, cố gắng vớt lấy lí trí của mình. Tự nhiên đập vào mắt cô là chiếc túi giấy tên hiệu trang sức hôm trước cô và Lam xem. Hoá ra anh ta đã mua quà cho cô ấy, vậy thì cô là cái gì? Một người bắt cá hai tay liệu có đáng để cô dành tình cảm không? Cô đẩy mạnh anh ra.

“Buông, tôi…”

Triết vẫn ghì mạnh cô xuống ghế. Cô vùng mạnh giáng một cái tát lên má anh.

“Bỉ ổi, buông tôi ra”

Triết ôm bên má đỏ “Hân, em đánh tôi?!”

Hân cũng bất ngờ với hành động của mình. Mỗi khi tức giận cô thường rất hay mất bình tĩnh. Cô gào lên điên loạn.

“Anh coi tôi là con điếm của anh hả? Anh thích gì anh làm anh không để ý đến cảm nhận của tôi đúng không? Anh có người yêu rồi anh làm thế này với tôi có ý nghĩa gì hả? Anh là đàn ông chẳng mất mát gì, còn lòng tự trọng của tôi thì sao hả?”

Triết nắm vai cô “Em bình tĩnh nghe anh nói. Anh không yêu cô ấy nữa. Anh cắt đứt tất cả những gì liên quan đến cô ấy rồi. Anh sai, đừng kháng cự anh nữa được không?”

Hân ôm đầu chôn mặt vào đầu gối “Im đi, tôi không muốn nghe. Tôi ghét anh, anh biến đi, biến ngay cho tôi”

Triết nhìn cô thở dài, anh nổ máy phóng xe về nhà. Không nói không rằng nắm tay kéo cô vào nhà. Hân vùng vẫy "Buông tôi ra, anh làm gì thế hả"

Ông Tuyên bà Hạnh nghe om sòm dưới nhà vội vàng chạy xuống.

"Cái gì vậy con?"

Khi thấy hai người đang giằng co nhau, bà Hạnh hốt hoảng.

"Sao vậy, Triết con bỏ con bé ra, đau tay em nó bây giờ"

Bà Hạnh lại kéo Hân ngồi xuống ghế, bà vuốt mái tóc cụt lủn của cô. Con bé này nhìn đâu cũng thấy thương.

"Mấy tháng rồi con không ghé, bác nhớ con quá. Sao lại cắt mái tóc dài rồi"

Hân nhìn bà Hạnh tủi thân mắt đã dâng lên tầng nước mỏng.

"Triết, con lại làm gì có lỗi với con bé phải không? Mẹ đánh chết mày"

"Mẹ, con đâu dám làm gì cô ấy. Con muốn cưới nhưng cô ấy không chịu"

"Hả, cưới hả. Cưới ngay đi chứ còn gì" Bà Hạnh hồ hởi quay sang Hân.

"Nó làm gì bác sẽ trừng trị, bác luôn đứng về phía con. Nó làm gì khiến con buồn cứ nói với bác"

Ông Tuyên đứng bên cạnh đưa mắt sang nhìn con trai.

"Triết, ba nói chuyện một chút"

"Ba không phải hỏi gì đâu. Con cắt đứt mọi mối quan hệ xung quanh rồi. Giờ con chỉ muốn cưới cô ấy thôi"

Hân tức giận nhìn anh "Không cưới xin gì hết. Anh tưởng tôi thích cưới à. Anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt tôi sao phải đứng một chỗ chờ anh chứ"

Bà Hạnh nhìn sang con trai, đến giai đoạn khổ của thằng con bà rồi. Ai bảo đa tình lắm mà chi. Bà đưa mắt cho Triết ý bảo ra ngoài, để bà còn phỉnh nịnh cô con dâu của bà. Có lẽ con bé này còn chưa thông được chuyện thằng Triết với con nhỏ kia.

Bà Hạnh kéo cô đi ra ngoài "Đi dạo phố với bác, đừng có để ý đến nó nữa con"

Hai người vào trung tâm thương mại, ướm hết bộ này đến bộ khác, bà Hạnh mua một đống đồ cho cô. Bà làm thế này cô lại càng cảm thấy nợ nần nhiều hơn.

"Bác, con nhiều quần áo rồi. Với lại bình thường con không quen mặc váy"

Bà Hạnh cứ ấn vào người Hân đống túi lớn túi bé. Đi dạo được một lúc lại kéo Hân vào hàng cà phê. Bà Hạnh tỉ tê.

"Con này, bác thương con như con gái, con không thích bác sao?"

"Sao bác hỏi như thế ạ. Con luôn quý bác mà. Không thì làm sao con đi chơi với bác như thế này được"

Bà Hạnh khéo léo "Vậy sao lại không chịu làm con dâu bác? Bác hỏi phải trả lời thật nghe. Con có tình cảm với thằng Triết không?"

Hân ngập ngừng, mặt đã đỏ lên nhưng không chịu trả lời.

"Như vậy là có rồi. Vậy sao con không thử chấp nhận nó?"

"Vì... anh ấy không toàn tâm toàn ý yêu con"

"Bác biết tính con trai bác, từ nhỏ đến lớn nó thích gì đều rất kích động. Đối với con nhỏ Sương, trước đây thời đại học chúng nó yêu nhau rất bình lặng, không cãi cọ giận dỗi. Còn đối với con, bác thấy con làm thay đổi cảm xúc của nó. Chẳng qua là, thằng con trai bác ngốc nghếch không nhận ra điều đó thôi"

Bà Hạnh dừng lại nhìn khuôn mặt e thẹn của cô, mỉm cười rút trong túi xách ra một hộp trang sức vòng cổ mặt đá.

“Đây này, bác đâu có nói sai. Cái này thằng Triết mua cho con đó. Thằng con ngốc nghếch nhà bác không dám đưa tận tay cho con”

Hân trố mắt ngạc nhiên, cái này đúng là cô hôm trước đã chọn, làm sao anh ta lại… Vậy là lúc nãy... cô hiểu nhầm anh sao?

Hân cảm thấy tâm trạng đỡ hơn một chút, môi đã cong cong. Nhưng nghĩ đến việc anh không dứt điểm với tình cũ, cô lại cảm thấy buồn bực. Dù có yêu đến chết cô cũng thề không làm tuesday để người ta chửi rủa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.