Nước Mắt Lọ Lem

Chương 20




Ông quay mặt lại..nhìn nó đầy thất vọng

thực sự nó k hiểu ra chuyện gì nữa

-Sao ba có thể làm ngơ khi cô ta đã đánh con??-Nó rơi nước mắt

-Con đáng bị như vậy..-Ông nhẫn tâm đáp

lắp bắp bờ môi rướm máu...nó như k tin vào những gì mình vừa nghe

-Ba..ba nói gì vậy ba?

-Con đáng bị đánh như vậy!!!! vì con thực sự quá độc ác!

Con độc ác sao??

Nó độc ác à??

có nhầm k?? ông đang nói gì vậy?

Bất ngờ..nó ơm bờ má,,nước mắt nghẹn ngào tuôn

-Có chuyện gì vậy ba? chuyện gì đang xảy ra vậy?

-Con đã làm Di xảy thai..con đã giết em con..con bảo xem..con có độc ác k?

-Ba...ba...nói gì? con giết em? con k hề biết bà ta có thai làm sao con giết con bà ta đc chứ

-Con đừng mở miệng ra là bà ta bà ta..đó là Dì của con con k thể tôn trọng người lớn sao?

-Con sao có thể tôn trọng người đã hũy hoại gđ của mình chứ

Nó thét lên..nước mắt mổi lúc 1 nhiều

-và ba sẽ k bao giờ tin lời con nói nữa

lùi lại

1 bước

2 bước

3 bước

ngã! nó đã thực sự gục ngã

ông đã hoàn toàn k tin nó

từ bỏ nó

Nước mắt tuôn đẫm bờ áo..

nó nghẹn ngào

-Thực chất ba chĩ muốn con tách khỏi cuộc sống của ba thôi! đúng k?

Ông bỏ mặc nó với cơn choáng ván.

vô tâm bước lên lầu...

trước nụ cười đắcn ý của Mẫn Quân

mọi thứ diễn ra quá bất ngờ

mọi thứ như đang quay cuồng

Nó gục ngã.

mọi thứ giờ đây nó có chĩ là nước mắt..và nước mắt

Ba nó bỏ lên lầu..

Còn 1 mình

nó cần biết chuyện gì đang diễn ra

mà ba nó...ba làm sao thế? k cần Tiểu Từ nữa à?

~~

-Em dậy ăn tí gì đi-Ông lay bà ta dậy và gọi

-Em k muốn ăn..con chúng ta mất rồi và nó là người giết chết con em

-Thôi mà em..con bé k muốn thế

-Nó hận em hủy di vật của mẹ nó..và nó giết con em để trả thù

-Ok..ok em bình tĩnh lại

-Em cần yên tĩnh..và em muốn xuống vườn dạo

ba nó khẽ gật đầu..

nằm trên giường..nhắm mắt cố xua tan những cảm giác mệt mỏi

-Mày biết sự lợi hại của tao rồi chứ

Nhìn nó đang nức nỡ trong vườn..ba ta nói

-Rốt cuộc bà đã nói gì với ba tôi?

-k có gì...đơn thuần là chút chuyện nhỏ

-Ba đã làm gì?? bà ác độc lắm...

Bật cười độc ác..bà ta nói

-Và mày sẽ còn thấy nhiều hơn đó nữa

-Trả gđ lại cho tôi...

Nó xô bà ta ngả...nó thét...sự yếu đuối k thể mãi xâm chiếm nó đc

Bốp!!!!Bộp!!!!!

tát liền 2 cái mạnh vào má nó

máu từ khóe môi rơi ra từng giọt

Bà ta ghì mặt nó xuống mặt đất

khuôn mặt bé nhỏ đang trườn trên đất

Vú Tâm liền chạy ra..hất bà ta té ngã

mọi việc đang đến hồi căn thẳng

-Dượng ơi!! Vú Tâm và Tiểu Từ đang đánh mẹ con ở dưới

Ông bật tung,

cả 2 hối hả chạy xuống

~

-Tiểu Từ...con làm gì vậy?

-Bà ta đánh con....vô duyên vô cớ lại đánh con

Quay sang Mẫn Quân..ông hỏi

-Chuyện này là sao?

-Con thấy Tiểu Từ đánh mẹ và Vú Tâm xô mẹ ngã

-Là em..em k kiềm chế đc bản thân nên mắng Tiểu Từ-bà ta phân trần

-Và nó đã đánh em..còn nguyền rủa con chúng ta...-Nức nỡ..

-Có thật k Tiểu Từ.?

-Ba..ba tin..những gì bà ta nói sao?

-Nếu là trước kia...ba sẽ k tin..nhưng bây giờ..con bảo ta làm sao tin con?

-Ba...ba k thấy vết máu từ môi con sao? sao con có thể làm chuyện này chứ?

-Là con đã khiến mọi việc ra nông nổi này..Ba thật sự mệt mỏi với căn nhà này..

Ông bực tức bỏ lên lầu

Cười chế giễu..2 mẹ con độc ác đó bỏ vào nhà

Vú Tâm ôm nó vào lòng

nước mắt cứ nghẹn ngào rơi

-Có phải ba k yêu con nữa? chắc chắn là vậy rồi

-Ông chủ chỉ nhất thời bị mẹ con đó lừa..ông vẫn yêu cô mà

Vú T6am vỗ về nó

có thể nói..bà là người động viên tinh thần cho nó trong căn nhà này

~~

-Anh à..Tiểu Từ là con gái anh..em k nói..nhưng Vú Tâm chỉ là người làm..em là phu nhân lại bị người làm xô ngã..k tôn trọng..còn ra thể thống gì nữa?

-em à..Bà Vú đã làm trong ngôi nhà này đã 20 mấy năm rồi

-Bây giờ em k có tư cách đuổi 1 người làm sao?-Bà giận dỗi

-Ai cũng đc..sao lại là bà ta...Tiểu Từ nó rất cần bà ấy..

-Tiểu Từ Tiểu Từ..lúc nào a chỉ biết có nó..em là vợ của anh...

-Thôi mà em..sao em lại ghen tức trẻ con thế?

-Trẻ con? nó đã giết con chúng ta..và giờ em chỉ muốn đuổi 1 người giúp việc cho hả cơn giận cũng k đc?

Khẽ hắt hơi...ông gật đầu

-Thôi để anh lo liệu

-Vú ơi..con mệt mỏi lắm..

-Tôi chỉ sợ k còn đc ở bên cô lâu nữa thôi

-

Vú nói gì vậy? sao lại như thế?

-Mẹ con bà ta nhất định k bỏ qua cho tôi...

-Vú tâm..ông chủ gọi Dì-Tiếng cô Liên Giúp việc nói

vỗ nhẹ cánh tay như trấn an nó..

-Sẽ k sao đâu..cô luôn là đúng mà...

Rướm lệ.,..nó đáp

-Con sẽ k để ai đưa Vú đi...

-Ông chủ cho gọi tôi

khẽ nhíu mày..ba nó trầm giọng

-Tôi biết Vú đã làm cho nhà này 20 mấy năm rồi...và với Tiểu Từ..bà cũng như 1 người mẹ...

-Tôi hỉu ông chủ muốn nói gì

-Việc này xảy ra khiến cho phu nhân k vừa lòng...

-Ông chủ à..tôi làm công cho gđ mình cũng hơn nữa đời người..tôi chỉ muốn ra đi 1 cách thanh thản và k muốn làm khó ai...

Chìa xấp tiền ra..ông nói

-Số tiền này đủ cho Vú giống dưỡng già..k cần lao động nặng nhọc nữa

đẩy xấp tiền vê phía ông..bà trầm

-Tôi chỉ nhận đủ số tiền tôi kiếm đc và tôi k muốn lương tâm mình căn rứt

khẽ gật đầu..ba nó từ tốn

-Con bé sẽ k vui

-Có điều này tôi nghĩ mình nên nói...ông nên qun tâm đến Tiểu Thư nhiều hơn..cô thường trốn trong phòng khóc 1 mình và tôi tin tiểu thư là người lương thiện

bước ra khỏi phòng...k đợi ông nói thêm 1 lời nào..

bà quay về thu xếp hành lí..

xách túi hành lí nặng nề..bà gõ cửa phòng chào tạm biệt nó

Nhìn bà xách túi va li..nó hiểu chuyện gì đang diễn ra

Nước mắt lưng tròng

-Vú đi thiệt sao Vú..ba con đuổi vú sao?

-Tôi k muốn làm ông chủ khó xử..

-k thể nào...k thể nào..ba thừa biết vú quan trọng với con cỡ nào mà

Lắc nhẹ đầu

-Đừng trách ông chủ...

Mím chặt môi..nó sang đập cửa phòng ông

-Ba...mở cửa ra...mở cửa ra đi ba....

Ba nó sợ phải đối diện với nó

sợ nhìn thấy nó nước mắt đầm đìa

-ba biết con muốn nói gì

-Sao ba lại đuổi Vú Tâm..sao ba lại làm vậy hả ba???

Nó lay lay cánh tay ông...bất lực nói

-Dì vừa mất con...ba k muốn dì buồn...

-Thế còn con? con làm sao ba?? con k quan trọng bằng bà ta à

-Đủ rồi con gái..ba mệt lắm..ba thấy rất phiền khi những chuyện như thế này xảy ra

-Người con yêu thương lần lượt rời khỏi con...sao ba nhẫn tâm vậy?

Nó bỏ vào phòng...ấm ức khóc

Vú tâm đã đi

nó cô đơn..

1 mình phai đối mặt với 2 mẹ con hiểm ác đó

~~

con bé Rya mất em khóc ầm ỹ trong phòng

-Chị à...sao em bé mất vậy chị,.Rya thương em bé lắm

-Là Tiểu Từ..nó là người xấu..nó cướp ba của em..giết em của em..nó là người xấu

-Thật hả chị?

-Ừ...nó là người xấu

con bé giận dỗi chạy sang đập cửa phòng nó

Nó mở cửa phòng muốn biết chuyện gì xảy ra

con bé bất ngờ chạy lại

xô nó ngã

đầu nó đập vào tường và máu đang túa ra

con nhóc hung hãn chạy đến lay tay nó thật mạnh

-Chị là người xấu...chị giết em của em..chị cướp ba của em..chị là người xấu

Nó thật sự mệt mõi..phản ứng tự nhiên bảo nó phải bảo vệ cơ thể mình

Nó lắc mạnh vai con bé..hét lên

-Là em..là mẹ em...tất cả các người đã cướp đi gđ chị..mẹ em mới là người xấu...em nghe k?

Nó bấu tay con bé thật chặt..bao nhiu tức giận uất ức đang dồn nén

-Em đau..chị

-Tiểu Từ,,,có gì từ từ nói..sao lị đánh Rya-Mẫn Quân tự dưng thốt lên

Ba nó chạy đến gỡ tay nó ra..xô nó té ngã

-Con làm gì em thế hả

Ngơ ngác..nước mắt nó giàn giụa

-Ba..con k có

Xoa bàn tay cô bé nhỏ ông quát

-Thế con đang làm gì em thế?? con thật là...

-Ba...sao ba chưa hề tin con dù chỉ 1 lần vậy

-Con bảo ba làm sao tin con đc??? Riểu Từ..mọi lổi lầm là do ba và em k có lổi..sao con đánh em..sao con có thể cư xử khốn nạn như vậy?

-Con k có..con k có.....sao ba cứ 5 lần 7 lượt đổ oan cho con vậy?

-Sao con cứ làm cả nhà đảo lộn lên..thay đổi mọi thứ vậy??

-Con k có...ba k thấy từ khi họ về mọi thứ mới thay đổi sao ba?? ba tỉnh lại đi.....;baaaa

Nó thét lên..thiết tha và yếu đuối

-Con cứ đổ lổi cho Dì và em...con thật quá đáng

-Chính họ đã giết mẹ đó..chính họ đó ba..tin con đi

Bốp!!!!!!!!!!!

1 cái tát thật mạnh in hẳn hoi trên má nó

vệt tay của ông

vô tình của ông đang làm nó tổn thương

cái tát mạnh khiếnn đầu nó va chạm mạnh vào tường

máu từ đầu..từ môi tuôn ra k ngừng

nước mắt đang thấm nhòa chiếc áo

lã chã rơi

-Ba...ba đã hứa...hứa là k bao giờ đánh con nữa mà...ba..

-Con thực sự k nên thân ba k chịu nổi nữa rồi

-Sao ba k tin con dù chỉ 1 lần vậy

Nó nghẹn ngào..cổ họng đang thấm dần vị đắng

thất vọng và đau lòng...

-Nếu con cảm thấy k thích Dì và gđ này...thì...con hãy dọn ra khỏi nhà này mà sống cuộc sống của con đi

Tựa vào tường..nước mắt đang thi nhau rơi

-Ba..đuổi..con sao?? phải k ba?

-Là con muốn như thế

-Được....con sẽ đi..và k bao giờ làm phiền cuộc sống của ba nữa..ba hài lòng chưa?????

Chạy vội vã vào phòng

nó sẽ đi

và nơi này k còn gì cho nó lưu luyến nữa

Nó hận

Con hận Ba!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.