Nước Mắt Lọ Lem

Chương 15




Chap 15:

Sân bay:

-Con trai của mẹ..về rồi sao?-1 phụ nữ trung niên sang trọng niềm nỡ..

-Chào mẹ..con về rồi

-5 năm rồi đấy..5 năm rồi..-bà ta sụt sùi

-Con đã hoàn thành việc mẹ giao..con muốn về đây học...

-Con đã lớn thật rồi..còn rất đẹp trai nữa-Ôm đứa con xa cách bấy lâu vào lòng..người đàn bà rơi lệ hạnh phúc

-Cậu Khấu...xe đã chuẫn bị rồi..

-Đc..tôi se đến gặp 1 người...-quay sang mẹ..hắn tiếp

-Và tối nay con k ăn cơm nhà đâu mẹ nhé...

Quăng hành lí cho quản gia thu xếp..hắn ra xe và đột ngột tăng tốc

-Alo..Tô Minh Hoàng nghe...

-Là tao...

nghe đc chất giọng quen thuộc..Minh hoàng bật reo

-Nguyên Vũ..mày về rồi..

-Phải..tao về rồi

-Đêm đầu tiên tại Việt Nam mày phải giành cho tao đó-Minh Hoàng bật cười khanh khách

-Đương nhiên..chỗ cũ nhé

-Oki...

~~

Big Bar:

-Uống cho tao...-Minh Hoàng nâng ly Logs Iland lên..chỉ định

-Tao vừa về..mệt quá mày ơi

-Phạt mày tội đi suốt 5 năm trời bỏ tao..

Bật cươi trước lời lẽ thằng bạn..hắn xuề xòa:

-Giờ tao về đây rồi

-Khi nào chuyển hồ sơ về Royal với tao đây?-Nhìn nghiêm nghị..Minh Hoàng hỏi

-mai tao đi học đc rồi...

-haha..suốt 5 năm bên đất khách quê người mày có quen được em nào k?

khẽ cười..hắn nói

-Quen gì mà quen...tao chỉ thích hàng của Việt Nam thôi..con gái Tây..tao k Ham

-Hay là có ý trung nhân rồi.?

Cười nham hiểm..hắn bảo

-mày nhiều chuyện từ khi nào thế?

cuộc trở về...với mục đích chỉ 1 mình hắn biết!! Chap 15 (tiếp)

-Mẹ à? giờ mình làm sao đây? ba nó ngày càng cưng nó hơn-Mẫn Quân bực bội

-Con đừng có la toáng lên thế chứ? để mẹ tính nào..mình về đây chưa được 1 tháng..ông ấy vẫn chưa đồng ý kết hôn với mẹ..mẹ k thể làm zì nó..-Bà ta đăm chiêu

-Mình phải làm zì bây giờ?

-Mình chỉ có thể làm nó từ bỏ ba nó..chỉ thế thôi!

-Bằng cách nào chứ? Nó rất cứng đầu kia mà?

-Chỉ cần ba nó k còn tin tưởng nó nữa..mọi việc sẽ dễ dàng hơn

Những con người độc ác đang lâm le cuộc sống nó...

Ba nó vẫn ôn tồn..

vẫn ấm áp..

nhưng tình yêu dành cho nó đã san sẽ..k còn trọn vẹn

Ông đang vô tình làm tổn thương nó

~~

-cả nhà dùng cơm đi-Ông Hạ lên tiếng

-Mời Dì dùng cơm-Nó nhanh nhảu

Rồi gắp thức ăn cho bé Rya..nó cất

-Rya của chúng ta ăn cho chóng lớn nhé

Bất ngờ trước thái độ của nó

mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ

Sau bữa cơm

-Cảm ơn con nhé..con yêu

-Chỉ cần ba hạnh phúc là đc..-Nó mỉm cười

~~

-Mẹ..nó dở trò gì vậy mẹ?-Mẫn Quân thắc mắc

-Mẹ k biết..k lẽ nó cam tâm chung sống chung 1 ngôi nhà với mình sao?

-Con nghĩ là k thể

-Đúng..1 nhà k thể có 2 chủ..để khi nào có cơ hội..mẹ thử nó.

-Dù sao mình cũng phải tống khứ nó ra khỏi căn nhà này

-Đương nhiên rồi!!!

~~

-Con muốn ăn mì à? có cần dì giúp k?-Thấy nó lục đục..bà ta dò xét

-Ồ k cần đâu Dì..phiền Dì lắm-Nó cởi mở

Bưng bát mì ra bàn ăn..nó hì hụp

-Mày k ghét tao nữa sao?

-Dì nói gì vậy? k đóng kịch nữa hả Dì?

-Mày đừng giả vờ ngoan hiền nữa...

-Chấp nhận đc thỳ chấp nhận thôi!..con phải ăn..Dì có thấy là k tiện để nói chuyện k??

Bất ngờ trước thái độ nó..bà ta bỏ lên

Thực sự

Nó bất mãn

nó ghét

nó hận..nhưng bản thân nó bao nó phải chấp nhận

Nuốt nước mắt cho qua

Ừ thì chấp nhận!!

~~

-Tiểu Từ.cậu chấp nhận bà ta thật sao?

-Ừ..mình nghĩ là bỏ qua đc thì bỏ qua

-Nhưng liệu mẹ con ác độc đó có để yên cho cậu k?

-Tớ k biết,,Giao Giao à..tớ mệt mỏi lắm..giờ tớ cần cuộc sống yên tĩnh...bình yên..thế là đủ

Bỏ qua chuyện đó...Giao Giao thắc mắc

-Mẹ cậu mất vì cháy à?

mẹ...nhắc tới mẹ..lòng nó lại nhói

Nhớ mẹ...

Nó khóc

-Tiểu Từ..tớ xin lổi..nhưng tớ cần biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cậu.

-Cậu nói vậy nghĩa là sao?

-Camera đã quay thấy mụ đàn bà và em cậu đến tầng hầm..cuộng băng này tớ đã save vào Ipad cho cậu!

-Họ..họ đến...đến đó làm gì-Môi nó mấp máy

-tớ k biết nữa..bộ dạng rất đáng nghi..cả ba cuậ cũng k biết họ đến buổi tiệc

-Mẹ tớ bị va chạm mạnh ở đầu mà chết...có lẽ là xốc khói nên mẹ ngã..

-Cậu nghĩ thế sao?

-Tớ..tớ k biết nữa..Giao Giao à...tớ rối lắm!

-Tớ cũng k biết nên làm thế nào...nhưng tớ thấy cái chết của bác gái rất khả nghi

-ý..ý cậu là..bà ta sao?

-Ừ..mình có cảm giác mọi chuyện đều liên uan quan đến bà ta!

-Tại sao..tại s chứ..sao lại là bà ta chứ

Ôm đầu..nó khóc rưng rức

ng ba nó yêu..

vì ng đó ba nó bất chấp phãn bội mẹ nó

là ng đàn bà đó

giết mẹ nó

thỳ ba nó phải làm sao??

Khó xử...

Nhưng nó k thể bỏ qua.

mẹ nó là tất cả với nó mà...

sao có thể bỏ qua..xem như là k có chuyện gì đc chứ

Nó từng nghĩ sẽ chấp nhận họ là 1 gđ..

nhưng níu họ giết mẹ nó??

Chấp nhận làm sao đây?

~~

Trở về với bao nhiu sự lo lắng..mệt mỏi..nó mệt lắm!!

Buổi cơm..lại phải đối diện với 2 mẹ con cay độc đó

Nó hận!!hận..

-tiểu Từ ăn gà nhé-Ba nó gắp đồ ăn vào chén nó...trước ánh lườm sắc bén mà bà ta phóng cho nó

ăn? sao nó ăn vào..nó đang băn khoăn biết mấy

Nó k thể chấp nhận..kẻ sát hại mẹ nó ở trong ngôi nhà này!

-Ăn rồi em dẫn Rya đi thắp nén nhang cho Tuệ Nhi anh nhé

Giả tạo..đúng là giả tạo mà

đang nhục mạ mẹ nó đấy à??

Kìm nén!!!nhất định phải kìm nén

-Dù sao cũng là phu nhân của Hạ gia..em k muốn bất kính-bà ta tiếp tục ngọt ngào

-Càm ơn em

k còn chịu nổi nữa.

thật sự phải bùng nổ thôi!

-Giả tạo..bà thật giả tạo!-Nó hét thẳng vào mặt bà ta

Bất ngờ..

mọi ng đều bất ngờ trước hành động của nó

-Tiểu Từ..con làm sao vậy-Ba nó lo lắng..

-Dì làm gì cho con k vừa ý sao?-Ba ta tò mò

-Ba à..ba đừng tin bà ta nữa..chính bà ta....

-Con gái..k phải giống như mọi ngày sẽ tốt hơn sao? con đã hứa với ba rồi mà?-Ba nó cắt ngang lời nó

-Con đã từng nghĩ sẽ chấp nhận họ..nhưng mà...

-Tiểu Từ..có phải con nhớ Tuệ Nhi k?

-Bà k đc gọi tên mẹ tôi..bà k có tư cách....-Nó xỉ

-Đủ rồi...Dì k chịu nổi nữa..nếu con k thích dì ở đây thì Dì dẫn Rya rời khỏi..chứ con đừng có cái thái độ đó với Dì

Bà ta nắm tay Rya..con bé đau.nó khóc

-Ba ơi...con hông muốn đi đâu ba

ôm đứa con gái nhỏ vào lòng

-Ba k để aj đuổi con ra khỏi nhà...đây là nhà của con

Sock...thật sockk..

ba nó đang giữ chân họ lại à?

Ba ơi!! họ là người giết mẹ..chính họ đó ba..

Nó muốn nói lắm

nhưng liệu ba nó có tin

-Tiểu Từ..con quá đáng rồi đấy!-Ông nhìn nó

-Ba à..con k thể sống chung với họ..con k thể

-Tại sao chứ?? Dì rất thương con?

Cười nhếch mép..nó lạnh lùng

-Thương à?? chính bà ta đã giêt mẹ con để bước chân vào ngôi nhà này..con đường mà bà ta bước vào ngôi biệt thự này trải đầy máu của mẹ con..ba bảo con làm sao chấp nhận chứ???

Nó thét lên...nươc mắt lã chã rơi

-Đủ rồi..Con thật là..sao con có thể vu oan cho Dì như vậy chứ..con cần phải tôn trọng Dì chứ-Ba nó quát

Lại quát..

ba nó cứ mắng nó..vì ng đàn bà đó

-Ba...mẹ mất k bao lâu..ba lại mang ng đàn bà # đến ở..ba k sợ mẹ từ trong quan tài ngồi dậy sao? ba k sợ mẹ con chết k nhắm mắt sao???

Xoảng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Ba nó hất tung chén đĩa trên bàn

tức giận..cơn phẫn nộ đang trút ầm ĩ lên ng nó

-Tiểu Từ...con k thể vu oan cho Dì..di sao có thể giết mẹ con-Bà ta phân trần

-Nghe k? Dì đã nói thế? con nghe chưa hả?-Ba nó nhìn nó..

Như muốn úp hết cơn giận lên người nó vậy

1 vệt nước mắt trải dài trên má

-Ba...

Nó kêu ông..tiếng kêu chất chứa tình yêu thương..mong 1 sự đồng cảm

-Ba cấm...từ nay k được nhắc tên ẹm con trong ngôi nhà này..con nge k?? ba cấm!!!!!!!!!!!!

Ông quát thẳng vào mặt nó

cấm sao?

ba k yêu mẹ nữa à??

phải..ba giờ chĩ yêu ng đàn bà đó thôi

-Ba..đó là mẹ con..tại sao ba lại cấm con nhớ đến mẹ chứ??

Nó khóc...nước mắt mổi lúc 1 nhiều..

Đau lòng lắm..ba à

-Mổi lần nhắc đến mẹ cả nhà đều k vui..mẹ con mất rồi..con chấp nhận đi..và đừng làm ầm trong căn nhà này nữa!!!

Ông to tiếng hơn

Ngã..

Nó ngồi bệt xuống nền nhà

Miễng chén đĩa châm vào da thịt nó đến rỉ máu...

-Con làm gì vậy hả?-Ông thực sự rất tức!!

-Chính họ là người giết mẹ con...chính họ đó ba...-Nó nước mắt đầm đìa..chỉ tay về phía bà

Giơ chiếc Ipad..nó nói

-Chứng cứ nằm trong này..

-đủ rồi..tiểu từ..con thực sự quá đáng...con đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa và ba sẽ k tin đâu

Ông nhìn nó...thật vọng

sao có thể chứ

ba k cần nó thật rồi!!

k tin những gì nó nói

Ba ơi!!!

Đó có phải là ba k?? Ba nó k phải như vậy!!!!!!!!!!!!

Vô dụng..ba nó đã tin tưởng bà ta tuyệt đối..dù có thế nào..ba cũng k tin nó

Nó vô dụng rồi

Mẹ ơi!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.