Tân Mộ nghe tâm trạng con trai không ổn định, không vội hỏi cậu xảy ra chuyện gì, ngược lại trấn an nói: “Bây giờ giọng con rất khàn, nếu không uống nước xem.”
“Dạ.” Tân Thiên Ngọc nghe lời uống nửa ly nước lạnh.
“Bây giờ con đang ở đâu?” Tân Mộ nói, giọng điệu rất bình thản, tựa như đang chuyện phiếm bình thường.
Tân Thiên Ngọc cũng thả lỏng hơn, nói: “Con đang ở khách sạn… Las Vegas…”
“Las Vegas?” Tân Mộ dùng vài câu của cậu để ghép lại, lập tức tìm được chìa khóa mở hộp đáp án, “Chẳng lẽ con kết hôn?”
Tân Thiên Ngọc lập tức bị sặc, sắp biến thành một con cá phun nước: “Khụ khụ khụ –”
“Tối qua con uống bao nhiêu vậy?” Cảm xúc của Tân Mộ rất ổn định, “Không sao, bé con, uống nhiều ở Vegas tỉnh dậy phát hiện mình đã kết hôn là chuyện bình thường, có rất nhiều. Cũng không phải chuyện lớn.”
Tân Mộ dùng giọng điệu bình thản, giống như không phải kết hôn mà là uống trà, không hề lo lắng: “Là một kiểu trải nghiệm du lịch đó.”
“Nhưng…” Tân Thiên Ngọc đập đập đầu không nói lên lời.
Tân Mộ hơi suy nghĩ, lại như vô tình nói: “Cho nên thật sự kết hôn?”
Lúc này Tân Thiên Ngọc thành thật gật đầu: “Vâng.”
“Con có bị khùng không hả! Đang yên đang lành roadshow ở New York sao lại chạy đến Vegas? Đầu con mọc thêm rãnh biển Mariana* sao?” Tân Mộ bắt đầu ra sức mắng chửi.
(*) Rãnh Mariana, còn gọi là vực Mariana hay vũng Mariana, là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana.
Tình hình này giống như: Sau khi dùng đủ kiểu lời ngon tiếng ngọt “Con không sao thì là chuyện nhỏ, con thừa nhận là được, mẹ sẽ không trách con” để moi sự thật từ miệng trẻ, phụ huynh lập tức thay đổi sắc mặt nổi đóa cầm chổi lông gà quật túi bụi.
Tân Thiên Ngọc say rượu đầu không kịp vận hành, rơi vào mương của mẹ, bị ngôn ngữ điên cuồng tẩn cho một trận.
Tân Thiên Ngọc cũng bị chọc tức, phát huy bản chất trẻ hư mặc kệ có lý hay vô lý dù thế nào con cũng muốn cãi lại: “Con gọi điện để nói chuyện với mẹ, nếu mẹ chỉ muốn mắng chửi con, con không muốn nói chuyện với mẹ nữa.”
Tân Thiên Ngọc cũng cánh cứng rồi, Tân Mộ không làm gì được cậu. Bà mẹ này không thể làm gì khác đành thở dài, lắc đầu nói: “Được rồi, mắng hai câu đã không chịu được. Nói là con trai, tính khí lại giống như bố đời. Được rồi, con kể lại tỉ mỉ xem. Đến cùng chuyện như thế nào?”
“Con cũng không nhớ rõ…” Tân Thiên Ngọc cảm thấy đầu dưa thông minh của cậu biến thành hạt óc chó, không dùng được, “Không hiểu sao lại kết hôn…”
Tân Mộ cạn lời: “Hiểu rồi, xước đĩa đúng không?”
Tân Thiên Ngọc cũng cạn lời: “Vâng…”
Tân Mộ suy nghĩ một lúc, nói: “Chú rể đâu? Con rể ngoan của mẹ đâu?”
“…” Tân Thiên Ngọc càng đau đầu hơn, “Mẹ nói gì thế?”
“Haizz, đùa chút thôi.” Tân Mộ không chút lo lắng, “Mẹ nói là, Túc Trung đâu?”
“Không biết, tỉnh dậy con bèn chạy.” Tân Thiên Ngọc chột dạ nói, “Anh ấy gọi rất nhiều cuộc nhưng con không nghe máy… Hiện tại con không muốn anh ấy tìm được.”
Tân Mộ bật cười: “Hơ, còn diễn một vở ‘Tân nương chạy mất’ nữa!”
“….” Tân Thiên Ngọc co rúm mặt, “Đủ rồi đó, quý bà Tân.”
Đoán chừng chế nhạo đủ rồi, Tân Mộ bèn thu hồi giọng điệu nhạo báng, khá nghiêm túc nói: “Kỳ thực cũng không sao. Chẳng phải con chưa đi công chứng sao? Giấy chứng nhận kết hôn còn chưa gửi, đúng không?”
“… Đúng, đúng…” Tân Thiên Ngọc gật đầu, nghe thấy giọng mẹ bình tĩnh, cậu cũng bình tĩnh trở lại, “Mẹ, sao mẹ hiểu chuyện này thế?”
Tân Mộ cười híp mắt nói: “Con là kẻ ngốc thứ tám mà mẹ biết uống say rồi đăng ký kết hôn ở Las Vegas.”
“…” Tân Thiên Ngọc nghẹt thở.
“Bây giờ con ấy, tìm một luật sư giỏi làm đơn xin công bố hôn nhân vô hiệu hẳn là được.” Tân Mộ nói, “Nhưng mẹ không đề nghị con làm vậy.”
“Tại sao?” Tân Thiên Ngọc hỏi.
“Đơn xin công bố hôn nhân vô hiệu không có nhiều tác dụng, cũng rất khó dùng làm bằng chứng.” Tân Mộ nói, “Hơn nữa, mẹ cảm thấy con có thể trực tiếp ly hôn với cậu ta.”
“Ly hôn?” Tân Thiên Ngọc căng não, thực sự khó chấp nhận hiện thực trong một đêm biến thành người đã kết hôn sau đó sáng hôm sau lại phải chuẩn bị kiện cáo ly hôn.
Tân Mộ nói: “Đương nhiên, tình huống của hai đứa chắc chắn không ký hợp đồng thỏa thuận trước hôn nhân. Con ly hôn với cậu ta, được chia nửa gia tài, phát tài tại chỗ, còn kiếm lời hơn cả IPO.”
Nói thế, giọng Tân Mộ trở nên hưng phấn, tựa như thấy một mỏ vàng lấp lánh.
Sau khi Tân Thiên Ngọc cúp máy với Tân Mộ, người bên dự án IPO cũng gọi cho cậu, hỏi cậu đi đâu.
Tân Thiên Ngọc lúng túng nói: “Hôm nay có sắp xếp công việc gì không?”
“Cũng không có.” Nhân viên nói, “Nhưng không thấy anh trong khách sạn, cố ý gọi tới hỏi.”
“Tôi không sao.” Tân Thiên Ngọc hơi khựng lại, nói, “Hiện tại tôi có chút việc, tạm thời không quay về, có chuyện gì nói sau…”
“Được, được.” Nhân viên nói.
Tân Thiên Ngọc lại nói: “Nếu Túc Trung hỏi, cũng nói như thế.”
Nhân viên vâng dạ, rồi cúp máy.
Là thế đó, Tân Thiên Ngọc né tránh một ngày trong khách sạn.
Cậu cũng không biết mình né tránh điều gì, nhưng đầu cậu vẫn mơ màng, không biết bị cồn làm hỏng, hay bị biến cố đột nhiên xuất hiện đè ép.
Cậu càng nghĩ càng thấy hỗn loạn.
Rốt cuộc sao lại tới bước đường này?
Đã nói ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ!
Bây giờ lại kết hôn!
Tân Thiên Ngọc kéo rèm cửa sổ nằm trên giường lớn, ăn không ngồi rồi nằm ngửa ra.
Từ khi làm dự án IPO tới nay, cũng không biết bao lâu rồi cậu không được thả lỏng, mỗi ngày đều như thiên lý mã mang quả vải tới cho Dương Ngọc Hoàn*. Quả thực áp lực rất lớn, hiện tại thả lỏng hơn, ngược lại không biết làm gì.
(*) Dương Quý Phi (719-756), còn gọi là Dương Ngọc Hoàn, là sủng phi của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ. Dương Quý Phi thích ăn vải từ lâu đã thành giai thoại nổi tiếng lịch sử Trung Quốc. Để làm vừa lòng Dương Quý phi, Đường Huyền tông đã ra lệnh lập ra con đường “cống đạo” chạy dài mấy nghìn dặm từ Lĩnh Nam tới Trường An. Đây chính là con đường “dịch trạm” – một phương thức tuyền tin nhanh hình thành từ thời Tây Hán để liên lạc từ phương Nam lên kinh đô ở phương Bắc (khoảng mười dặm để một trạm ngựa, năm dặm một nơi nghỉ). Thời Đường, nếu chỉ để chuyển tin tức, một ngày có thể đi năm trăm dặm. Có lẽ vải Lĩnh Nam và Giao Chỉ đã theo dịch trạm mà chuyển về Trường An để Dương Quý phi thưởng thức. Người lẫn ngựa đã phải vượt hàng nghìn dặm để khi tới kinh thành, hương vị của trái vải vẫn tươi nguyên.
Cậu vùi mình vào chiếc giường mềm mại, tắt hết tất cả, an an ổn ổn cho mình một ngày nghỉ ngơi.
Thời gian một ngày, rời xa công việc, cũng rời xa Túc Trung.
Cho dù là công việc, hay là Túc Trung, đều giống như trạm gác vĩnh viễn không hết, qua một trạm rồi lại một trạm, không có cuối cùng.
Tân Thiên Ngọc khó mà không cảm thấy uể oải.
Nhưng, khi cách xa, cậu vẫn không tránh được nghĩ ngợi.
Nghĩ tới IPO có bất trắc gì không…
Nghĩ tới Túc Trung…
Hiện tại tâm trạng của anh thế nào?
Không thể thiếu trách nhiệm như thế.
Cho dù là đối với công việc, hay là đối với Túc Trung.
Đến tối, Tân Thiên Ngọc lại tinh thần phấn chấn, tắm rửa trong phòng khách sạn, thay trang phục mới mua, lên chuyến bay trở về New York, nhẹ nhàng sung sướng lại tập trung công tác, đối mặt với Túc Trung.
Tân Thiên Ngọc vừa trở về khách sạn ở New York, đã thấy một bóng dáng quen thuộc, khiến cậu căng thẳng theo bản năng.
Túc Trung đứng trước khách sạn của cậu, giống như chú cún khổng lồ chờ chủ nhân quay về. Vừa thấy cậu xuất hiện, ánh mắt anh lập tức sáng lên.
Trong nháy mắt, tâm trạng cậu hết sức phức tạp, nói: “Sao anh ở đây?”
“Anh đang chờ em về.” Túc Trung trả lời.
Tân Thiên Ngọc ho khan một cái, nói: “Có gì vào phòng nói.”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc mở cửa cho Túc Trung vào.
Cậu bảo anh ngồi xuống, sau đó tới minibar rót hai tách trà.
Nhìn nước nóng dần đổ đầy tách sứ trắng, trái tim cậu cũng như bốc khói, chỉ mượn khoảng cách pha trà này để xây dựng tâm lý cho mình.
Cậu hít thở sâu mấy lần, mới cầm tách lên, xoay người đi tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, đặt tách trà xuống: “Tới, uống trà.” Giọng nói tự nhiên không hề cứng nhắc, cậu rất hài lòng với biểu hiện của mình.
Túc Trung cầm tách trà lên, nghiêm túc nhìn cậu: “Vợ.” Rõ ràng, tựa như siri.
Tân Thiên Ngọc lập tức bị công phá, suýt làm đổ tách trà.
Túc Trung chớp mắt mấy cái, vẻ mặt vô tội.
Tân Thiên Ngọc đặt tách trà xuống, xoa đầu gối, nhạt nhẽo nói: “Kỳ thực, em uống hơi nhiều, không biết tình huống lúc đó…”
Ánh sáng trong mắt Túc Trung dần ảm đạm.
Tân Thiên Ngọc rất không đành lòng, bèn nhìn đi hướng khác, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, nói: “Em thấy, tình huống của chúng ta làm đơn xin công bố hôn nhân vô hiệu vẫn kịp chứ?”
“Không kịp.” Túc Trung đáp nhanh hơn tiêu chuẩn.
Tân Thiên Ngọc vô cùng kinh ngạc, ánh mắt chợt quay lại trên mặt anh: “Tại sao?”
Túc Trung nói: “Anh đã báo tình trạng kết hôn của chúng ta với SEC, hơn nữa thông cáo báo chí cũng đã soạn xong, có lẽ ngày mai sẽ phát ra.”
Tân Thiên Ngọc giống như mèo xù lông nhảy dựng lên: “Anh nói gì? Sao anh có thể làm vậy!”
Túc Trung nhíu mày: “Nếu anh không làm vậy, thì là vi phạm pháp luật.”
“Hả…?”
“Chúng ta là thành viên hội đồng quản trị của Ngọc Trác, cộng đồng đang chú ý việc IPO, chúng ta kết hôn là tin tức trọng đại, nhất định phải công bố đúng lúc.” Túc Trung dùng giọng điệu bàn công chuyện.
Nghe anh nói thế, khí thế của cậu lập tức yếu đi, bỗng dưng cảm thấy mình mới là kẻ không có lý, không hiểu chuyện.
Tân Thiên Ngọc ngồi lại ghế sofa, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Vậy anh cũng nên thương lượng trước với em.”
“Anh gọi cho em rất nhiều cuộc, nhưng em không nghe máy.” Túc Trung nói.
Tân Thiên Ngọc bị nghẹn họng.
Nhưng cậu là gián đập mãi không chết, trong lòng ba giây cậu hồi phục, bắt đầu tiếp tục ngoan cố chống đối: “Kỳ thực chúng ta còn chưa lấy chứng nhận, còn chưa được quốc nội thừa nhận.”
Túc Trung gật đầu: “Tuy nói vậy, quốc nội còn chưa chứng nhận. Nhưng hôn nhân của chúng ta được nước Mỹ thừa nhận, chúng ta muốn lên sàn chứng khoán Mỹ, nhất định phải cân nhắc rủi ro pháp luật và trách nhiệm ở nơi này.”
Tân Thiên Ngọc bị đánh lui một bước, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp: “Vâng, đúng… Anh cảm thấy, nếu như, em nói là nếu như, nếu như ly hôn…”
Sắc mặt Túc Trung trở nên cứng đờ, như thể hóa đá.
Tân Thiên Ngọc cũng không phải là người có tâm địa sắt đá, không nhẫn tâm nói tiếp, bèn ngượng ngùng bưng tách trà lên, nếm nước trà đã lạnh.
Túc Trung nhìn xuống, qua một lát, mới chậm rãi mở miệng lần nữa: “Uhm, anh hiểu ý em.”
Trong lòng Tân Thiên Ngọc căng thẳng, cảm thấy trà trong miệng rất đắng.
“Nhưng, anh nghĩ em hãy nghe hết ý kiến của anh trước đã.” Túc Trung nói.
Tân Thiên Ngọc đặt tách trà xuống, tư thế đoan chính đưa mắt nhìn anh: “Được, anh nói đi.”
Sau đó, Túc Trung đứng dậy, bắt đầu diễn thuyết ngẫu hứng chủ đề < Quản lý cấp cao ly hôn gây ảnh hưởng nghiêm trọng đối với công ty muốn lên sàn chứng khoán >, đủ loại ảnh hưởng bất lợi khi cổ đông ly dị trước khi niêm yết, thậm chí còn nêu ví dụ thê thảm không ít cổ đông ly hôn khiến niêm yết thất bại: “Có nhiều ví dụ điển hình chứng minh quản lý cấp cao ly hôn sẽ khiến việc niêm yết thất bại, cho dù niêm yết thành công, cũng có phân tích chứng minh, sự kiện ly hôn gây ra tác dụng phụ rõ rệt đối với việc định giá doanh nghiệp, gây ra ảnh hưởng rõ rệt đối với cổ phiếu trong ngắn hạn…”
Tân Thiên Ngọc ngẩn ngơ, cảm thấy dường như mình trở lại lớp học MBA, nghe thầy hướng dẫn nói có sách, mách có chứng, dẫn chứng phong phú, mình thì gật gù nghe giảng, thậm chí còn có xúc động muốn lấy sổ tay ghi chép trọng điểm.
Cuối cùng, Túc Trung hỏi: “Vậy em còn muốn hy hôn không?”
“Không, không…” Tân Thiên Ngọc hoàn toàn bị lừa, hồi lâu sau, mới hồi phục tinh thần: Sao mình lại đột nhiên bị thuyết phục!?
Có lẽ lời Túc Trung nói thực sự quá có sức thuyết phục.
Tân Thiên Ngọc cũng từng nghe một số ví dụ điển hình về quản lý cấp cao ly hôn khiến IPO thất bại, thậm chí cậu còn từng nghe, có doanh nghiệp trước khi niêm yết, sẽ bắt quản lý cấp cao đã kết hôn ký cam kết, cam đoan không ly hôn trước khi lên sàn chứng khoán.
Đối mặt với lời khuyên của Túc Trung, tâm trạng cậu rất phức tạp.
Nếu Túc Trung dùng tình cảm để đả động, ra vẻ “anh sẽ tiếp tục đeo bám”, ắt khiến Tân Thiên Ngọc phản cảm, cậu sẽ rất kịch liệt chống đối, nói gì cũng phải ly hôn.
Nhưng Túc Trung lại chỉ dùng lý lẽ, từ đầu tới cuối không hề nhắc tới hai từ “quay lại”, chỉ xuất phát từ góc độ lợi ích của tập đoàn, Tân Thiên Ngọc có thể nhận lấy ý tốt này, có thể lý trí đứng cùng phía với anh.
Hiện tại, Tân Thiên Ngọc đang hối hận.
Hết sức hối hận.
Đang yên đang lành ăn mừng ở New York, xong xuôi quay về phòng ngủ không được sao?
Đi Las Vegas làm gì?
Đúng vậy, không cờ bạc không gái gú, chạy tới đó làm gì?
Cho dù tới đó, sao còn uống nhiều như vậy…?
Haizz, bây giờ thực sự là đâm lao phải theo lao.
Hai người họ là quản lý cấp cao của công ty niêm yết sau khi kết hôn phải báo cho SEC và thông cáo báo chí, nếu như vừa kết hôn đã ly hôn, ắt sẽ khiến xác suất niêm yết thành công giảm xuống. Lui một vạn bước mà nói, cho dù niêm yết thành công, việc ly hôn cũng sẽ làm giảm định giá của công ty.
Sau khi hiểu rõ lợi và hại, ngay cả “mẹ vợ” Tân Mộ cũng tận tình khuyên nhủ Tân Thiên Ngọc gìn giữ, tựa như một phụ huynh phong kiến khuyên con gái ngoan ngoãn lấy chồng.
Tân Thiên Ngọc nheo mắt: “Không phải mẹ mới bảo con dùng chiêu ly hôn chia tài sản sao?”
“Con nói gì vậy? Mẹ nói thế khi nào? Cho dù thực sự có, cũng chỉ là nói đùa.” Tân Mộ lật lọng không nhận, “Nào có mẹ ruột khuyên con mình ly dị? Thật là!”
Tân Thiên Ngọc lắc đầu dứt khoát: “Không phải mẹ chướng mắt Túc Trung sao?”
“Nào có? Thằng bé được lắm.” Tân Mộ xoay theo chiều gió, “Đẹp trai lại có tiền, quá tốt. Hơn nữa…”
“Được rồi!” Tân Thiên Ngọc bảo Tân Mộ dừng lại, “Mẹ con ta còn không hiểu nhau? Còn giả vờ hiền lương với con? Mẹ cứ nói thẳng đi, rốt cuộc mẹ nghĩ thế nào.”
“Vậy… mẹ nói thật nhé,” Tân Mộ tận tình khuyên nhủ, “Đàn ông có thể không cần, nhưng tiền thực sự không thể không cần.”