Nước Đổ Đầy Ly

Chương 26: Cá mập trắng or cún trắng




Tân Thiên Ngọc có chút dở khóc dở cười đối với thái độ nghiêm túc của Túc Trung. Nhưng tâm trạng mắc cười lại khiến cậu thả lỏng không ít, không còn sự khẩn trương lúc mới gặp lại anh. Tân Thiên Ngọc chống cằm nói: “Nói nhỏ nè, giao tiếp giữa người với người, khi người ta rõ ràng không muốn đàm luận về chủ đề nào đó, xin đừng truy đuổi tới cùng.”

Túc Trung tiếp thu giáo huấn gật đầu, ghi chép vào máy tính bảng.

Tân Thiên Ngọc nhìn Túc Trung cúi đầu ghi chép, trong lòng lại trào dâng cảm thán “Người đàn ông này thật đáng yêu”.

Lúc trước giao du với Túc Trung, Tân Thiên Ngọc đã vô số lần cảm thán “Anh Trung thật đáng yêu”. Đôi khi cậu cũng không phân biệt được rốt cuộc là Túc Trung đáng yêu, hay là bộ lọc của cậu dành cho Túc Trung quá dày.

Hiện tại Túc Trung lộ ra dáng vẻ khác với quá khứ, nhưng Tân Thiên Ngọc vẫn bị rung động bởi sự đáng yêu này, cậu tự thấy hết thuốc chữa, nhưng cũng bị hoang mang vì sự hết thuốc chữa của mình: Mình thật sự trúng tà của Túc Trung?

Tân Thiên Ngọc hơi nghiêng người về phía sau, cố giữ khoảng cách với Túc Trung.

Túc Trung ghi chép xong ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Niêm yết cửa sau tồn tại nguy hiểm nhất định, không ai biết tình huống chính xác của công ty vỏ bọc, cần phải làm rõ rủi ro ẩn giấu trong đó.”

Trong chốc lát Tân Thiên Ngọc không phản ứng kịp: “Cái gì?”

Túc Trung nói: “Không phải vừa nãy em hỏi tôi còn có quan điểm nào khác đối với chuyện niêm yết cửa sau sao?”

“À, đúng, đúng…” Tân Thiên Ngọc lắp bắp: Cậu quên béng mất, nhưng Túc Trung lại nhớ kỹ. Tân Thiên Ngọc ép mình chuyển tư duy từ chuyện tình cảm quay lại chuyện công việc: “Nhưng chúng tôi đã ủy thác bên thứ ba độc lập điều tra…”

“Cho dù điều tra thẩm định, cũng có thể có chỗ sơ sót. Bởi, cổ đông một công ty muốn giấu giếm tình huống mắc nợ đối với bên ngoài, thực sự rất dễ dàng.” Túc Trung thản nhiên nói, “Đó là chưa nói tới bên thứ ba độc lập chưa chắc đã hoàn toàn ngay thẳng.”

“Còn vậy nữa hả…” Tân Thiên Ngọc hơi đau đầu.

“Đúng, cho dù là tập đoàn lớn niêm yết cửa sau thì cũng có trường hợp bị lừa đảo, càng đừng nói tới lính mới như em.” Túc Trung quay lại chuyện công việc, nói chuyện cũng không khách khí, “Tôi không cho rằng em có năng lực phân biệt.”

Tuy lời nói của Túc Trung không khách khí, nhưng Tân Thiên Ngọc hoàn toàn có thể tiếp thu. Trên phương diện này cậu vẫn rất khiêm tốn, nhưng cũng rất phiền muộn: “Nhưng nếu không niêm yết cửa sau…”

Túc Trung nói: “m-global có thể đầu tư cho Ngọc Trác.”

— Haizz, lại quay về chủ đề này…

Tân Thiên Ngọc thở dài: “Tôi suy nghĩ thêm đã.”

Túc Trung gật đầu: “Có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Tân Thiên Ngọc cũng gật đầu: “Cảm ơn.” Lời cảm ơn này không phải khách sáo, là nghiêm túc. Cậu có thể cảm nhận được thiện ý và sự giúp đỡ của Túc Trung. Cho dù đối phương là Túc Trung, Tân Thiên Ngọc cũng không cảm thấy mình có thể thản nhiên cho rằng tiếp thu thiện ý của đối phương là chuyện hiển nhiên.

Túc Trung nhìn cậu: “Có thể kéo anh ra khỏi sổ đen không?”

Tân Thiên Ngọc nuốt nước miếng: “… Có thể.”

(Từ đoạn này mình sẽ chuyển về xưng hô anh – em như trước nhé:v tình hình là các cháu hết gồng nổi rồi.)

Lại nói tiếp, hình như Tân Thiên Ngọc đã chặn số Túc Trung hai năm rồi.

Lần này vô tình gặp được Túc Trung ở nhà hàng, Tân Thiên Ngọc chỉ coi là trùng hợp.

Nhưng, sau khi cậu bắt đầu liên tiếp “vô tình gặp được” Túc Trung ở nhà hàng này, chuyện “vô tình gặp được” này trở nên không còn “vô tình” nữa.

Tân Thiên Ngọc là khách quen của nhà hàng này, thường xuyên tới là chuyện đương nhiên. Nhưng Túc Trung thì không giống. Phố tài chính cách đây mười lăm phút lái xe, người bình thường chẳng ai chọn nơi ăn trưa xa công ty như thế.

Nhưng Tân Thiên Ngọc không muốn nghiên cứu xem tại sao Túc Trung năm lần bảy lượt canh giữ trong nhã gian của nhà hàng này.

Hôm nay, Tân Thiên Ngọc tới nhà hàng, quản lý tiến đến nói với cậu: “Hôm nay Túc tiên sinh không tới, nhưng anh ấy nói ngài có thể tùy ý sử dụng nhã gian.”

Nghe thấy Túc Trung không tới, trong lòng Tân Thiên Ngọc không nói rõ là cảm giác gì. Thoáng thở dài một hơi, nhưng lại cảm thấy sâu trong lòng có chút trống rỗng.

“Ừ.” Tân Thiên Ngọc nói, “Đó là phòng của Túc tiên sinh, tôi cũng không tiện dùng. Tôi ăn ở đại sảnh là được rồi.”

Quản lý bèn dẫn Tân Thiên Ngọc tới vị trí bên cửa sổ dùng cơm.

Tân Thiên Ngọc vừa ngồi chưa được bao lâu, đã thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt.

“Nhụy Lôi?” Tân Thiên Ngọc ngẩng đầu lên, hơi bất ngờ, “Sao cô ở đây?”

Cậu không có sắc mặt gì tốt đối với Nhụy Lôi.

Nhụy Lôi không hổ là xã súc* nhiều năm, co được giãn được, mỉm cười ngồi xuống, trong nụ cười còn mang theo vài phần lấy lòng.

(*) 社畜 (tiếng Nhật: Shachiku) là từ mà nhân viên ở tầng chót trong công ty Nhật Bản dùng để tự giễu, bắt nguồn từ “công ty” (hội xã) và “gia súc”.

Nghĩ tới lần gặp mặt trước, Tân Thiên Ngọc nghi hoặc trong bụng: “Tìm tôi có chuyện gì? Mấy người là buy side, cũng đâu cần lấy lòng tôi?”

“Không còn nữa.” Nhụy Lôi thở dài sâu xa.

“Có ý gì?” Tân Thiên Ngọc kinh ngạc hỏi.

“David và tôi đổi việc rồi.” Vẻ mặt Nhụy Lôi buồn rầu nói, “Chuyện trước kia là chúng tôi không đúng. Cũng xin Tân công tử đừng để trong lòng.”

“Đang yên bình sao lại đổi việc?” Tân Thiên Ngọc nghĩ tới David và Nhụy Lôi trước ngạo mạn sau cung kính, trong lòng có suy đoán, “Chẳng lẽ mấy người bị sa thải?”

Nhụy Lôi cười: “Cũng không thảm tới mức đó, coi như bị ‘khuyên nghỉ’. Sau khi nghỉ việc, thì bị phong sát, không vào được buy side nữa. Hiện tại vào một công ty chứng khoán.”

“À, thì ra là vậy.” Tân Thiên Ngọc nghe họ sa sút như thế, không hề thương cảm, còn cảm thấy đây là quả báo, “Đắc tội ai? Tới mức bị phong sát?”

“Còn có thể là ai?” Nhụy Lôi nhíu mày, “Chẳng phải là Túc Trung?”

“Túc Trung?” Tân Thiên Ngọc nghe vậy khẽ run: Cậu định nói Túc Trung không có độc ác như vậy. Nhưng cậu nuốt nước miếng, lại không dám chắc chắn, bởi có đôi lúc Túc Trung quả thực rất ác độc. Chẳng phải Kevin suýt bị Túc Trung đưa vào tù sao?

Nhớ tới chuyện trước kia, Tân Thiên Ngọc mỉm cười, rất không khách khí nói: “Lúc trước mấy người phong sát anh ấy, giờ tới lượt anh ấy phong sát mấy người, cái này gọi là phong thủy luân lưu chuyển*.”

(*) Đời người không thể mãi thuận buồm xuôi gió, sẽ có lúc uống nước cũng mắc răng.

“Tôi cũng đâu phong sát cậu ta, đều là David làm.” Nhụy Lôi vội phủi sạch, “Tôm tép như tôi làm gì có bản lĩnh đối phó cậu ta? Tôi cũng chỉ là công cụ… Lại nói tiếp, tôi chẳng kiếm được gì, lại còn dây vào phiền phức. Tôi cũng là người bị hại.”

Tân Thiên Ngọc không muốn tiếp tục đề tài này với Nhụy Lôi, bèn nói một cách lạnh lùng: “Nhưng chuyện này có liên quan gì tới tôi?”

Nhụy Lôi chắp tay nói: “Tôi biết quan hệ giữa cậu và Túc Trung bây giờ không tệ…”

“Dừng lại.” Tân Thiên Ngọc theo bản năng nắm chặt cái nĩa trong tay, vẻ mặt cảnh giác đề phòng, “Tôi và anh ấy chia tay lâu rồi, mấy người không biết sao?”

Nhụy Lôi nhíu mày: “Tôi nghe nói hai người đã tái hợp?”

“Nghe ai nói?” Tân Thiên Ngọc nói, “Cô tự ngẫm lại cũng biết không có khả năng, tính cách của tôi và Túc Trung, sao có thể quay đầu ăn lại cỏ cũ*?”

(*) Ám chỉ sự quyết tâm của các cặp đôi sau khi chia tay sẽ không bao giờ tái hợp.Phần giải thích mình để ở cuối chương.

Nhụy Lôi lại nói: “Chuyện tình cảm ai mà biết được? Hơn nữa David nói vì ông ta nói năng lỗ mãng với cậu, nên mới bị Túc Trung chỉnh!”

Tân Thiên Ngọc căng thẳng trong lòng, trên mặt vẫn nhàn nhạt: “David là ác giả ác báo, liên quan gì tới tôi? Đừng có nói hươu nói vượn, tôi cũng không muốn lúc ăn cơm lại có người léo nhéo nhắc tới chuyện bạn trai cũ, phiền chết đi được.”

“Xin lỗi.” Nhụy Lôi lập tức nhận lỗi, còn nói, “Về thủ tục lên sàn chứng khoán của Ngọc Trác, nói không chừng công ty chúng tôi có thể giúp.” Nói xong, Nhụy Lôi đưa danh thiếp cho Tân Thiên Ngọc, “Trên tay công ty chúng tôi cũng có công ty vỏ bọc có thể dùng được, nếu ngài có hứng thú thì có thể tham khảo thử xem. Trên phương diện này chúng tôi khá chuyên nghiệp, tiếng lành đồn xa, vỏ cũng tẩy sạch rồi mới bán, đảm bảo không có vấn đề.”

Tân Thiên Ngọc nghe thấy có vỏ sạch, cũng tỉnh táo tinh thần: “Cô nói luôn từ nãy có phải hơn không, cứ lải nhải Túc Trung với tôi làm gì.”

Sau khi ăn trưa xong, Tân Thiên Ngọc quay về Ngọc Trác, nhận được điện thoại của Triển Phi Dương. Triển Phi Dương là nhà sáng lập của “Khoa học kỹ thuật Phi Dương”, công ty vỏ bọc này là do Tân Tư Mục chọn. Nhưng Tân Tư Mục không còn nhúng ta vào dự án niêm yết, nên để Tân Thiên Ngọc và Triển Phi Dương trực tiếp liên lạc với nhau. Triển Phi Dương báo giá cho Tân Thiên Ngọc cũng giống như với Tân Tư Mục – 250 triệu.

Phía Triển Phi Dương gọi tới, nói với Tân Thiên Ngọc: “Tân công tử, tôi đành nói trắng ra vậy. Đối thủ xưa nay của bên cậu ‘Giáo dục Thu Thực’ cũng liên hệ với tôi chuyện niêm yết cửa sau.”

Nghe thấy chuyện này, Tân Thiên Ngọc hơi nhíu mày: Kỳ thực cậu cũng nghe được tiếng gió, nói Giáo dục Thu Thực chuẩn bị niêm yết, cũng muốn đi theo con đường của Ngọc Trác, niêm yết cửa sau.

Lúc trước, chuyện sách lậu với Hiệp hội AA, Giáo dục Thu Thực ngầm hãm hại Ngọc Trác, lần này lại cướp vỏ với Ngọc Trác, thực sự là oan gia ngõ hẹp.

Tân Thiên Ngọc nói: “Cảm ơn anh nói cho tôi tin này.”

Triển Phi Dương nói: “Không cần khách khí, tôi chỉ muốn nói với cậu, nếu cậu thật sự muốn mua thì mua liền đi, không mua thì thôi. Tôi đành bán cho Thu Thực vậy.”

Tân Thiên Ngọc hơi nhíu mày: “Chúng tôi cũng rất có thành ý muốn mua…”

“Có thành ý thì trả tiền đi!” Triển Phi Dương nói năng tùy tiện, “Tôi biết công ty bên cậu tiền mặt đang căng, như vậy đi, cậu trả trước tiền đặt cọc 100 triệu, cái vỏ này coi như chắc chắn để cho cậu. Số tiền còn lại có thể trả theo giai đoạn…”

Tân Thiên Ngọc cười nói: “100 triệu cũng không phải là con số nhỏ.”

Triển Phi Dương cười nói: “Tân công tử, cậu có thể hiểu mà, Giáo dục Thu Thực cướp vỏ phải cần 300 triệu (~ 1000 tỷ VND), cậu tốn 100 triệu là có thể cướp về được rồi.”

Tân Thiên Ngọc ngẩn ra: “300 triệu? Không phải 250 triệu sao?”

Triển Phi Dương nói: “À, đúng rồi, quên nói cho cậu, tôi quyết định tăng giá.”

Cái tên Triển Phi Dương này thật là hết chỗ nói, tăng giá như đúng rồi.

Tân Thiên Ngọc cũng cố giữ bình tĩnh: “Ừ, tôi sẽ thận trọng suy tính.”

Triển Phi Dương hừ cười: “Chờ cậu suy tính xong thì Thu Thực cũng đã lên sàn.”

Tân Thiên Ngọc cúp máy, trầm ngâm một lát, lại bấm số Nhụy Lôi.

Tân Thiên Ngọc hẹn Nhụy Lôi ăn tối, không ngờ David cũng tới. Nhụy Lôi dẫn David theo, như thể bình hoa, giữ nụ cười, khi thích hợp thì lên tiếng, nhưng trên cơ bản đều là David phát biểu ý kiến. David hết sức nịnh nọt Tân Thiên Ngọc, mở miệng là khen Tân Thiên Ngọc tuổi trẻ tài cao, ngậm miệng là Tân Thiên Ngọc mắt sáng như đuốc, tựa như kẻ hạ thấp Tân Thiên Ngọc trước kia là David bị ma nhập.

Tân Thiên Ngọc cũng không có hứng thú đối với sự nịnh bợ của gã đàn ông trung niên đầy dầu mỡ như David, chỉ nói: “Nói tình huống của vỏ đi.”

David bèn nói: “Cái vỏ này tích trữ từ năm trước, lúc trước đã tẩy sạch rồi, 100 triệu là có thể bán cho ngài. Đến tay ngài đảm bảo không có bất kỳ vấn đề nợ nần gì, sạch sẽ hết mức.”

Tân Thiên Ngọc tiếp nhận tài liệu David đưa tới, lật xem vài lần: “Tẩy sạch rồi?”

“Đương nhiên.” David đáp, “Ngài không tin, ra ngoài hỏi thăm thử xem, công ty chúng tôi tích trữ rất nhiều vỏ, bán vỏ cũng không phải lần đầu, chưa bao giờ xảy ra vấn đề.”

Tân Thiên Ngọc cười nói: “100 triệu, rẻ như thế?”

“Đúng là rẻ, nhưng quy củ của công ty chúng tôi là trả hết một lần.” David đáp.

Tân Thiên Ngọc gật đầu.

David cười làm lành nói: “Tân công tử thiếu gì tiền, 100 triệu cũng được coi là tiền sao? Đúng không?”

Tân Thiên Ngọc cười nói: “100 triệu mà không được coi là tiền? Thật là mắc cười.”

Đang nói dở, thì có người gõ cửa ghế lô.

Đám người Tân Thiên Ngọc còn tưởng nhân viên phục vụ, không ngờ là Túc Trung.

Bây giờ vừa nhìn thấy Túc Trung, David đã siết chặt cúc hoa.

David vốn là giám đốc của tập đoàn tài chính hàng chục tỷ, phong quang vô hạn*, nhưng do Túc Trung mà lưu lạc tới mức phải quỳ liếm “tiểu bạch kiểm*” Tân Thiên Ngọc chỉ vì một hợp đồng 100 triệu. Trong lòng David có oán giận, nhưng đối mặt với Túc Trung, David sợ hãi nhiều hơn oán giận.

(*) Phong quang vô hạn: Phong cảnh hoặc tiền đồ tốt đẹp. Tả cảnh nắng chiều đẹp vô cùng, nhưng chưa tới hoàng hôn.

Tiểu bạch kiểm: Chỉ đàn ông sống dựa vào người khác, mang nghĩa xấu. Hoặc dùng để ám chỉ người đàn ông có vẻ ngoài thanh tú tuấn mỹ lại trắng trẻo, đối lập với kiểu đàn ông thô kệch, không mang nghĩa xấu, chủ yếu cường điệu tướng mạo đẹp của người đàn ông.

Vừa thấy Túc Trung, David vội vàng đứng dậy, cười xán lạn như một đóa cúc: “Trùng hợp quá, tổng giám đốc Túc cũng ở đây?”

Túc Trung gật đầu, nói: “Tôi tới đây ăn, thấy Tiểu Ngọc và mấy người ở đây, bèn tới chào hỏi. Không quấy rầy chứ?”

Nghe Túc Trung nói mấy lời xã giao khách sáo, Nhụy Lôi và David đều kinh hãi, trong chớp mắt hoài nghi Túc Trung bị ma nhập.

Mà Tân Thiên Ngọc đã quen với sự thay đổi của Túc Trung, cũng không còn nhất kinh nhất sạ*, chỉ nói: “Không có việc gì, anh cũng vào đây ngồi đi.”

(*) Chỉ tinh thần con người quá khẩn trương hoặc hưng phấn.

Túc Trung bèn vào ngồi.

Nói thế nào thì, Tân Thiên Ngọc nhìn Túc Trung vẫn có cảm giác tin tưởng hiển nhiên, tiện tay đặt tài liệu trước mặt Túc Trung: “Không biết anh có nghe qua công ty chứng khoán của họ hay không? Nghe nói vỏ nhà họ đều đặc biệt sạch sẽ, là thật sao?”

Túc Trung không xem tài liệu, chỉ nhìn Tân Thiên Ngọc, dáng vẻ chuyên tâm khiến người ta đỏ mặt.

Tân Thiên Ngọc bất giác ho khan, ánh mắt né tránh.

Nhụy Lôi và David ngồi ở đối diện cảm giác mình hơi dư thừa.

Túc Trung dừng một lát, mới nói: “Vỏ của công ty họ đúng là đã tẩy, chắc là sạch.”

David nghe xong, vô cùng vui sướng: “Đúng vậy, cậu thấy đó, tổng giám đốc Túc cũng nói thế!”

“Nhưng bản thân công ty chứng khoán của họ không mấy sạch sẽ.” Túc Trung nói.

Nụ cười như hoa cúc của David héo liền: “Chuyện này, chuyện này không thể nói lung tung…”

Từ lúc tiến vào, Túc Trung vẫn luôn nhìn Tân Thiên Ngọc, tới bây giờ mới bố thí cho David một ánh mắt, nhưng lời ra khỏi miệng lại hết sức lạnh lùng: “Không còn chuyện gì, thì mấy người có thể đi rồi.”

David muốn chửi mẹ nó, nhưng vẫn dẫn Nhụy Lôi chán nản rời đi.

Tân Thiên Ngọc nhìn bóng dáng họ rời khỏi, im lặng lắc đầu.

Túc Trung nhìn cậu, nói: “Có phải em nên cảm ơn anh hay không?”

“Tại sao?” Tân Thiên Ngọc liếc nhìn Túc Trung, “Cho dù không có anh nhắc nhở, em cũng không định niêm yết cửa sau với họ. Em không làm ăn với người không đáng tin.”

Túc Trung có vẻ bất ngờ, nghi hoặc: “Vậy tại sao em hẹn họ gặp mặt?”

“Em muốn tìm hiểu thị trường và giá thị trường.” Tân Thiên Ngọc chống cằm, trên mặt có vài phần kiêu căng của công tử nhà giàu, “Tiện đường đùa giỡn họ một chút.”

Túc Trung nói: “Vậy sao em không hẹn anh, tìm hiểu thị trường và giá thị trường?”

“Hả…” Tân Thiên Ngọc ngây người.

“Cũng có thể tiện đường đùa giỡn anh một chút.” Vẻ mặt Túc Trung nghiêm túc.

Sống lưng Tân Thiên Ngọc lập tức căng thẳng: “Em đùa giỡn anh làm gì?”

“Tại sao không?” Túc Trung cầm sổ tay nghe ý kiến, “Xin hỏi em cảm thấy anh có chỗ nào không dễ chơi?”

Điều này khiến Tân Thiên Ngọc cảm thấy rất ngẩn ngơ. Cậu cũng nghe ngóng người bên ngoài và trên mạng nói gì về Túc Trung. Túc Trung trong miệng người ta, là mặc vest trắng, một thân một mình, lạnh lùng, sắc bén, phản ứng nhanh nhạy, vì vậy, Túc Trung được gọi là “cá mập trắng” trong ngành.

Mà giờ phút này, vẻ mặt Túc Trung ngây thơ đơn thuần, chẳng khác gì viết mấy chữ “hoan nghênh lừa tình lừa tiền với anh” to đùng trên trán.

Tân Thiên Ngọc nghĩ thầm: Đây thật sự là “cá mập trắng” trong lời đồn sao? Sao giống “cún trắng” vậy nhỉ?

Người phố Wall có phải mù dở hay không?

___

(*) Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ

Câu tục ngữ nói về con ngựa vừa bước ra khỏi chuồng và đi đến một thảo nguyên xanh tươi, nó sẽ ngay lập tức bị thu hút bởi đám cỏ non xanh mơn mởn. Tuy nhiên, một con ngựa tốt sẽ chỉ thuận theo con đường đã chọn, nó sẽ men theo đó mà ăn cỏ, không cần bận tâm rằng những đám cỏ xung quanh có tốt hay không. Ngay cả sau khi đã đi qua, dù có nhìn thấy hai bên đường hoặc phía sau có nhiều đám cỏ tươi xanh mơn mởn, non hơn, ngon hơn, nó cũng sẽ không quay lại. Đây là nguồn gốc của câu tục ngữ: “Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ”.

Câu nói này cũng cho ta biết một đạo lý: Dù làm người hay làm việc thì nên làm đến nơi đến chốn, bước đi từng bước thận trọng từ đầu đến cuối, không nên một dạ hai lòng, càng không nên chần chừ do dự mà nhìn ngang nhìn ngửa. Hãy học cách luôn nhìn về phía trước, cho dù trên đường có gặp bao gian nan và cản trở thì cũng luôn kiên định đi tới bước cuối cùng, quyết không quay đầu lại. Ngày nay câu tục ngữ được người hiện đại sử dụng để mô tả sự quyết tâm của các cặp vợ chồng, rằng sau khi chia tay sẽ không bao giờ tái hợp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.