"Anh..."
"Sao thế, em đau lòng à?"
An Ức lắc đầu, cầm ly sữa ngồi trên ghế sofa đọc sách.
An Lộ nhờ quản gia mang chăn đến cho cậu, sau đó nói: "Anh nghi ngờ cậu ta biết em có thai."
An Ức mở to mắt.
"Hôm nay cậu ta đến công ty tìm em..." An Lộ không nói thêm gì nữa.
An Ức bật điện thoại lên, cậu đã đăng xuất khỏi tài khoản WeChat thường dùng của mình và đổi số điện thoại mới, sau khi suy nghĩ, cậu vẫn không đăng nhập lại.
Dung Nham không cần phải lo lắng, vì sao anh vẫn tìm cậu.
Quả nhiên, lẽ ra cậu nên giải thích rõ ràng trước khi rời đi. Nhưng nếu gặp mặt trực tiếp, cậu sẽ không cầm được nước mắt, nói không chừng còn không nỡ tác thành cho bọn họ. Thật sự vô cùng khó chịu.
Giọng nói của anh lúc nãy có chút khàn khàn, có phải anh cũng có một chút quan tâm đến An Ức đúng không?
Những suy nghĩ này trước khi An Lộ nói câu đó còn khiến cậu cảm thấy có chút ngọt ngào, nhưng bây giờ toàn bộ đều trở nên thật buồn cười.
Hóa ra là vì đứa bé sao?
***
Dung Nham trầm mặc rời khỏi nhà Bùi Phương Trì.
Trước khi đến đây, anh vô cùng căng thẳng, nỗi sợ hãi chưa từng có cứ luôn dâng trào trong lòng.
Anh sợ An Ức thực sự ở đây, sợ Bùi Phương Trì sẽ làm tổn thương An Ức chỉ vì muốn ép anh ly hôn.
Hôm đó anh nhìn Bùi Phương Trì như một kẻ điên, bây giờ chính anh cũng sắp phát điên lên được. An An của anh biến mất rồi.
Đã gần mười giờ, ánh đèn ở trung tâm thành phố vẫn còn đó.
Dung Nham trực tiếp về nhà trước.
Lần này, không có người chừa đèn chờ anh, cũng không có người ngồi ở đầu giường đọc sách chờ anh cùng nhau nghỉ ngơi. Trong tủ quần áo chỉ có một khoảng trống nhỏ, những thứ còn lại đều được sắp xếp gọn gàng, đồ đạc An Ức mang đi không có bao nhiêu.
Dung Nham ngồi trong bồn tắm, bàn tay nắm chặt bộ đồ ngủ trong giỏ quần áo.
An Ức vừa mới thay nó hôm qua hay là hôm kia, anh không nhớ rõ.
Dù sao thì cậu cũng không cần nó nữa.
Lần đó làm tình quá thô bạo, anh làm rách bộ đồ ngủ của cậu nên liền mua cho cậu một bộ mới.
Sau khi tắm xong, lần đầu tiên An Ức mặc làm tình với anh còn vô cùng cẩn thận vì sợ nó sẽ bị dính tinh dịch. Chiếc ve áo nhỏ khiến An Ức trông rất dịu dàng, hiển nhiên cậu có vẻ rất thích nó.
Thế nhưng bây giờ cậu không cần nó nữa.