Nửa Thập Kỷ

Chương 7




Cố Như Sơ ngơ ngác đứng đó nhìn bóng lưng Lạc Tâm đã đi từ bao giờ. Chẳng phải em trai rất ghét cậu sao? Mỗi lần nhìn thấy cậu hay thậm chí chạm mắt tí thôi đã khóc ré lên đầy ghét bỏ. Nghĩ đến ánh mắt Cố Lạc Tâm nhìn mình lại có cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu, vô cùng quen thuộc mà Cố Như Sơ không nhớ nổi.

Gần đây cậu lại chẳng hay nhớ được gì nữa, có lẽ tác dụng phụ của thuốc ngủ đang dần dần đè lên cơ thể yếu ớt này của cậu rồi. Cố Như Sơ đã bắt đầu sử dụng thuốc ngủ từ lúc những cơn đau đầu không không mà kéo đến khiến tâm trạng cậu luôn mệt mỏi. Lúc trước cảm thấy bản thân chỉ nên dùng khi không ngủ được nhưng sự thoải mái mà nó mang đến khiến Cố Như Sơ càng ngày càng chìm sâu không buông được, ngược lại bây giờ số lượng tuy đã giảm nhưng tác dụng phụ đã cắn ngược lại cậu từ lúc nào chẳng hay.

Bọn họ không có ý định cùng gia đình đó ở lại ăn cơm. Phần vì mẹ của bọn họ vẫn còn đang ở tiệm bánh một mình cùng ông ngoại, phần vì Cố Như Sơ rất không thích ở đây, cậu cũng chẳng ăn được gì. Cố Văn muốn đưa em trai của mình về nhưng lại bị Cố Thái Huy chặn lại, nói rằng đến rồi cũng phải biết phép tắc, ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng không chết ai đâu.

Rõ ràng trên bàn ăn đầy mùi tanh của cá. Cố Như Sơ cái nào cũng không ăn được nhưng mẹ kế của họ nói hôm nay mua được cá tươi. Cậu ngồi vào bàn đã rất muốn nôn ra hết những thứ từ trước đến nay ăn, còn vừa ngồi vừa sợ, sợ lỡ như ăn xong bữa cơm này cậu bị phạt nhốt vào tủ quần áo.

Cố Lạc Tâm cầm lấy đĩa thịt duy nhất đang nằm bên đầu bàn ăn phía bà nội của bọn họ, hắn đặt qua cuối bàn ăn trước mặt Cố Như Sơ. Cậu nhìn đĩa thịt rồi lại nhìn hắn. Người đó vẫn không nói gì chỉ tập trung lùa cơm trong chén mình.

Cố Văn ghé đến bên tai em trai mình hỏi: "Thằng khùng đó bị sao vậy? Quan hệ hai đứa tốt lắm sao?"

[Xin lỗi, em cũng không biết]

Cố Văn xoa xoa đầu cậu nói không có gì rồi quay lại ăn cơm của mình, anh ăn vô cùng nhanh, tay cứ lùa cơm liên tục, uống xong bát canh đã lập tức buông đũa. Anh nói ăn xong cũng no rồi muốn về trông cửa tiệm giúp mẹ mình.

Bà nội không vui vẻ gì lên tiếng: "Con rảnh thì tiếp tục đi học đi sao cứ chạy ra tiệm bánh nhỏ đó làm gì." Rồi lại quay sang trừng mắt với Cố Như Sơ: "Cứ làm thằng câm thì không cần làm gì sao? Chỉ biết suốt ngày ăn không ngồi rồi, sao không biết phụ anh trai của mình."

Cố Như Sơ cúi đầu liên tục mấy cái xin lỗi, bộ dạng xót đến không nói nên lời. Cố Văn nhìn không vừa mắt nên dùng tay ngăn cậu tiếp tục cúi đầu nữa. Anh nghiêm mặt nhìn bà của mình: "Như Sơ là em trai cũng còn rất nhỏ nên sao có thể nói như vậy được."

"Nhỏ thì được bao nhiêu cũng phải luyện tập phụ giúp mọi người chứ đừng để bản thân mình liên luỵ ai. Như Sơ, con nghe dì nói chứ? Con chỉ bị câm cũng không tật nguyền gì, phụ giúp chút sức cho nhà cũng không được sao? Dì nghe nói ở trường con đánh nhau với người ta rất hăng mà." Tuyết Mai nói, chất giọng bà ta vẫn nhẹ nhàng như vậy lại khiến Cố Như Sơ cảm thấy mình giống như đang bị nhốt trong tủ quần áo. Còn đáng sợ hơn tủ quần áo nữa.

Nghe đến đây cả nhà liền xôn xao lên. Bà nội bọn họ rất tức giận, ba của cậu cũng vậy, tất cả đều nhìn cậu với ánh mắt phẫn nộ. Cậu sợ lắm. Sợ chết đi được. Cậu ước gì có thể đâm đầu vào tường rồi chết ngay lập tức.

Cố Thái Huy gằn giọng: "Có chuyện đó không?" Tuyết Mai lại trả lời: "Em cũng không tin nhưng hôm nay nhìn thấy hai đầu gối của thằng bé bị thương nặng như vậy không tin cũng không được."

Tiếng đập bàn nghe rõ tanh tách. Cậu tự trấn an bản thân mình rồi cuối cùng ngẩn ra với câu nói của bà nội.

"Loại phiền phức như mày không chết cũng vô dụng."

Không chết, cũng vô dụng sao? Sau đó xảy ra chuyện gì Cố Như Sơ cũng không nhớ rõ nữa. Trong đầu cậu chỉ có vang vảng liên tục lặp lại câu nói ấy. Bọn họ đều mong muốn cậu chết đi, mong cậu biến mất trên thế gian này. Bớt một kẻ vô dụng bớt một phiền phức mà.

Cố Như Sơ ngồi trên xe nước mắt cứ liên tục rơi lả tả. Cậu cứ nhìn về đâu đâu mà rơi nước mắt khiến Cố Minh ngồi phía trước lo lắng không an tâm, gọi Cố Văn bên cạnh kiểm tra xem em trai đau ở đâu.

Về đến nhà cậu không chút phản ứng nào trực tiếp quay về phòng của mình, cửa bị khoá khiến Cố Văn bên ngoài không ngừng đập cửa kêu la. Anh sợ em trai đau ở đâu không dám đi bệnh viện, giấu bệnh sợ thầy.

Dưới kẹt cửa phòng bay ra một tờ giấy [Em muốn ngủ] sau đó bên ngoài không còn âm thanh nào nữa. Cố Như Sơ uống hai viên thuốc vào để bản thân mình vào giấc ngủ nghỉ ngơi. Cậu thích ngủ vì lúc đó không có đau đớn nào xuất hiện ám lên cơ thể cậu.

Ba ngày liên tục sau đó không còn ai trong gia đình nhìn thấy cậu nữa. Cố Như Sơ đều sẽ rời nhà đi học khi tất cả còn chưa tỉnh giấc và quay về khi mọi người vẫn chưa về nhà. Cậu không muốn gặp thêm ai nữa, cứ tránh mặt như vậy sẽ tốt hơn. Không nhìn thấy mặt cậu mọi người cũng sẽ ăn ngon ngủ ngon.

Ngày thứ tư sau khi từ nhà của bố đẻ mình trở về, Cố Như Sơ đã tháo chiếc kim băng bên tay mình ra rồi đặt nó lên lá thư mình để trên bàn. Hôm nay thật mệt, cuối cùng cũng có thể chết đi. Đó là những suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu. Cố Như Sơ dọn dẹp nhà cửa, mang số tiền lần trước mình rút ra đặt ngay ngắn sau đó đóng cửa rời đi.

Cố Văn quay về nhà theo thói quen gọi tên em trai mình vài lần sau đó đi đến cửa gõ gõ cửa phòng chờ em trai đáp lại. Anh đứng chờ lâu hơn mọi ngày cũng không thấy bên trong phát ra tiếng động nào, Cố Văn thử vặn tay nắm cửa phát hiện nó không khoá liền đẩy cửa bước vào. Anh đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Cố Như Sơ ở đây, phòng tắm cũng không, ngoài ban công cũng không. Cứ nghĩ em trai có lẽ hôm nay về trễ cho đến khi mắt bị những thứ được đặt trên bàn thu hút mình.

Cố Văn đi đến vừa hay tiếng mở cửa lại vang lên, mẹ của bọn họ cùng Cố Minh và ông ngoại về đến nhà. Chung Sở Dương nhìn cậu con trai thứ 2 của mình hỏi: "Bối vẫn ở trong phòng sao?"

Cố Văn lắc đầu, anh nói không thấy em trai đâu cả chỉ có mấy thứ này. Nói xong liền đưa lá thư trên bàn cho mẹ mình.

"Mẹ, ông ngoại, anh hai, anh ba.

Con không còn nhớ lần cuối cùng con cất tiếng gọi mọi người là khi nào nữa, có lẽ là rất lâu về trước rồi. Khi con viết lá thư này con đã rất mong mọi người đọc nó sẽ còn nhớ được giọng của con, nhưng thật sự cũng không cần, mọi người không nhớ cũng không sao.

Mẹ à, con biết con có lỗi với mẹ, có lỗi với mọi người, thật lòng mà nói kể từ khi ba mẹ ly hôn nhau trong lòng con rất đau rất đau. Con không muốn hai người xa nhau càng không muốn gia đình chúng ta phải tan vỡ. Con nhớ mẹ đã nói với con trước khi đi, nói con có chuyện gì thì phải nói ngay với mẹ, gặp thiệt thòi thì phải bảo anh hai. Khi đó con đã hỏi bà nội vì sao ba mẹ lại chia tay nhau, bà đã nói đó là vì con mang xui xẻo đến, vì con mà khiến gia đình chúng ta ly tán, khiến mọi người không vui, khiến cho mẹ khóc rất nhiều, khiến cho Cố Minh và Cố Văn chịu nhiều thiệt thòi. Lúc đó con buồn lắm nhưng con cũng không muốn chút chuyện nhỏ này làm phiền mọi người. Con vẫn luôn giấu trong lòng nhưng con vẫn muốn nói, thật sự con sợ lắm, con sợ bản thân mình là điềm xui thật. Lần này con lại khiến cho mẹ không vui, con thật sự xin lỗi.

Ông ngoại, con biết ông rất thương con. Tuy rằng con và ông rất ít khi giao tiếp với nhau nhưng con biết mỗi khi con ra tiệm bánh ông đều lo con gặp nguy hiểm, tài khoản tiết kiệm chỉ có 84 tệ ông cũng rút ra lén đưa cho con mua bánh. Con biết mỗi tối ông đều lén mọi người tự đọc sách thủ ngữ để mong một ngày có thể cùng con chia sẻ nhiều chuyện hơn. Con cũng muốn nói con rất thương rất yêu quý ông. Nếu còn có thể có kiếp sau con vẫn mong có người ông như ông.

A Minh, anh hai. Từ nhỏ đến lớn anh là người luôn dành cho em sự dịu dàng mà ai cũng mong muốn có được. Em thật là xấu khi lúc đó đã ghét anh và đố kỵ với Lạc Tâm được anh chăm sóc nhưng em muốn một lần anh có thể nói muốn thấy em cười. Có điều hiện tại em không còn cơ hội có thể cười cho anh xem, dù nụ cười của em rất khó coi. Em biết anh vẫn luôn tự trách mình sau lần em hôn mê vào bệnh viện đó, anh vẫn luôn ép bản thân phải lo lắng chăm sóc em thật tốt, phải có trách nhiệm với em. Nhưng mà anh ơi, không cần thiết mà, anh cứ đối xử với em như thế nào cũng được vì anh vẫn là Cố Minh, vẫn là anh trai của em nên em không trách anh đâu. Có điều, em ước anh có thể nhớ em bị dị ứng với cá.

A Văn, em đã không ở bên cạnh anh 1 năm, em biết nó không quá dài nhưng nó vẫn khiến chúng ta có chút xa cách. Em biết anh thương em rất nhiều, nhiều hơn cả anh hai. Anh thương em nhiều đến mức em cảm thấy em không xứng với tình yêu thương mà anh trao cho em. Chưa có một lời dịu dàng nào nhưng em vẫn biết được người đưa em đi học mỗi ngày là anh, người chuẩn bị cơm luôn có phần cho em là anh, người bắt em nôn miếng cá kia ra là anh, người dám lên tiếng bảo vệ em cãi nhau với ba và bà nội cũng là anh. Em vẫn chưa tốt với anh lần nào thậm chí còn lấy của anh rất nhiều thứ nhưng anh vẫn ôm em vào lòng dỗ dành em. Anh đã từng nói rất sợ em bỏ đi, hiện tại em chỉ có thể nói xin lỗi với anh, em không giữ được lời hứa đó rồi.

Con biết con như thế này đã khiến mọi người thất vọng nhưng bà nội nói đúng. Con không xứng có một cái tên đẹp như vậy, một cuộc sống hạnh phúc như vậy. Con bị câm, chân tay yếu ớt, trong người lại có bệnh, thật sự không thể giúp mọi người được gì. Loại người như con không chết cũng vô dụng.

Mong muốn cuối cùng của con chính là mẹ không còn vất vả nữa, ông ngoại có thể an nhàn ở tuổi già, A Minh không cần tự trách bản thân mình mà cố gắng bù đắp cho em nữa, A Văn có thể đi học trở lại làm một người thành tài bởi vì người đội nón vuông mặc áo lụa phải là anh chứ không phải đứa câm như em. Con cũng mong ba có thể giảm bớt công việc ở bên cạnh bà nội nhiều hơn.

Số tiền mà thời gian qua con dùng của mọi người con đã tiết kiệm đủ, cũng đã chia rõ ràng mọi thứ. Cảm ơn mọi người đã yêu thương một đứa như con, một đứa nên chết đi từ lúc chưa ra hình hài trong bụng mẹ."

Cố Văn lấy máy điện thoại của mình ra lập tức gọi ngay cho cậu nhưng Cố Như Sơ không bắt máy khiến tâm trạng anh như treo trước đường ray xe lửa, tay chân cứ run cầm cập không khống chế nổi. Chung Sở Dương tay cầm lá thư không ngừng run rẩy còn ông ngoại của họ vừa khóc vừa đánh vào lồng ngực của mình để cố tự kiềm lại. Cố Minh vẫn chưa dứt hồn ra được khỏi lá thư ấy, anh nhìn số tiền để trên bàn, nhìn kim băng cậu vẫn hay đeo trên tay cùng vòng bảo vệ cổ tay bằng len kia. Cố Như Sơ đã có kế hoạch từ lâu rồi vậy mà anh cũng không nhìn ra.

Cả nhà run rẩy vừa chạy ra ngoài tìm cậu vừa khóc. Ông ngoại khóc đến mờ cả mắt. Cố Văn còn tệ hơn, hai mắt anh hằn đầy tia máu, chân anh chạy khắp nơi đi tìm em trai của mình. Anh sợ bản thân muộn chút em trai sẽ không chờ được anh đến đón mà bỏ anh đi thật.

Lúc đó Cố Như Sơ trên sân thượng của trường, nơi cậu yêu thích, nằm trên chiếc ghế dài đó giống như chỉ đang ngủ, nếu không có những đường máu trên cổ tay kia thì thật sự cậu chỉ như đang ngủ một giấc rất ngon mà thôi. Cổ tay cậu đầy máu tươi đang lan ra nhỏ giọt thấm đẫm những viên thuốc ngủ lăn lóc trên mặt đất

Thật tội nghiệp. Cuối cùng đứa trẻ xui xẻo đó cũng mệt mỏi rồi. Thế giới ồn ào cũng trở nên yên tĩnh để đứa trẻ ngủ một giấc thật ngon.

Cô đơn, tả tơi, tiếc nuối, rã rời. Trăng đêm nay đẹp đến nao lòng người, nếu bỏ lỡ lần này là bỏ lỡ một đời.

Ông trời ơi, xem ông đang làm gì kia...

Cố Như Sơ nhìn ra bầu trời, nơi mà thuộc về cậu sau khi chết đi. Cậu nhìn nó khóc đến đau lòng.

Giây tỉnh táo cuối cùng cậu nghe thấy một tiếng ầm vô cùng lớn phát ra từ phía cửa sắt cũ của sân thượng.

-

Mùi thuốc sát trùng chạy thẳng lên não. Cố Như Sơ cảm nhận được cơn đau buốt truyền từ phía cổ tay phải truyền đến, cậu vẫn không muốn mở mắt ra, ánh sáng chói mắt quá rồi. Thiên đường đều chói mắt đến thế sao? Hay cậu ở địa ngục?

Lòng bàn tay cảm thấy có chút ướt, cậu hé mắt mình đôi chút ra nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của người nào đó ôm lấy tay cậu, người này chỉ im lặng cúi đầu nhưng nước mắt lại rơi không ngừng lại được. Cố Như Sơ cử động một chút khiến người này giật mình ngẩng đầu.

Lý Yên....

Anh làm gì ở đây? Đó là câu hỏi đầu tiên hiện lên trong đầu mà cậu muốn hỏi anh. Cố Như Sơ vẫn không quen ánh đèn chói mắt này, mắt cứ mơ hồ khép hờ nhìn anh.

Lý Yên như đọc được suy nghĩ, anh đưa tay chỉnh giảm ánh sáng trong phòng bằng điều khiển. Ánh sáng từ từ dịu xuống, cổ tay cậu đau nhức, toàn thân không có tí sức lực nào. Cố Như Sơ chỉ biết nhìn Lý Yên mà không biết nói gì.

Không gian yên tĩnh kéo dài chưa được bao lâu đã bị người này phá, âm giọng trầm đầy tức giận như muốn gầm lên lại phải kiềm nén lại: "Sao em không nói với tôi? Sao em cứ vậy bỏ mặc mọi thứ mà rời đi? Em đã nghĩ gì khi đó vậy?"

Ngón tay Cố Như Sơ lướt trên lòng bàn tay anh khó khăn viết ra từng chữ một. [Xin lỗi. Tôi lại làm phiền anh rồi]

Lý Yên khó khăn hít một hơi thật sâu, bọc lấy bàn tay nhỏ của cậu vào tay mình. Kém chút nữa, chỉ kém chút nữa anh đã không đến kịp, anh đã mất đi cậu trong gang tấc. Tay Cố Như Sơ bị anh nắm chặt lấy, hơi ấm truyền qua nhau khiến người cậu cũng cảm thấy ấm áp hơn.

"Em không phiền." Lý Yên nhắm mắt thở dài một hơi. Đáng lẽ anh phải biết những chuyện này sớm hơn, nếu không phải cần sắp xếp mấy chuyện ở công ty cũng sẽ không muộn như vậy mới xuất hiện bên cậu. Anh lại nói: "Có muốn gặp người nhà chút không?"

Cố Như Sơ nghĩ nghĩ rồi khẽ lắc đầu, thấy vậy Lý Yên cũng không ép cậu. Đứa nhỏ này đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan rồi, vẫn còn giữ lại được chứng tỏ đến ông trời cũng không nỡ thấy cậu cứ ôm theo những thiệt thòi mà rời đi. Lý Yên càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng hận không đem những người kia băm ra từng chút vứt cho chó ăn.

"Vậy em ngoan ngoãn ở đây nghỉ ngơi để tôi gọi bác sĩ đến khám." Anh vuốt tóc mái phủ mắt của cậu lên, tay lớn đặt lên trán cậu dịu dàng xoa xoa.

Cố Như Sơ nhận lấy sự quan tâm này, đây là người đầu tiên đối xử với cậu tốt như vậy, giống như ông trời ban cho bản thân một đặc ân trước khi chết. Mặc cho hết lần này đến lần khác bản thân luôn làm phiền anh nhưng Lý Yên chỉ dùng đúng một thái độ, một sự dịu dàng duy nhất dành cho cậu. Cố Như Sơ nghiêng đầu vui mặt sâu vào gối mà khóc.

Bác sĩ đến khám cho cậu xong rồi vẫn chưa thấy bóng dáng Lý Yên đâu khiến cho Cố Như Sơ cứ lâu lâu lại nhìn ra ngoài cửa trông ngóng. Cửa mở, hai mắt cậu đang nhíu lại trong cơn buồn ngủ cũng phải mở to ra nhìn. Cả hai người đối mắt với nhau, trên tay Lý Yên còn cầm theo một túi đồ ăn còn nóng hổi.

"Em đang chờ tôi sao?"

Cố Như Sơ không đáp lại cũng không phản ứng. Cậu một mình nằm trong căn phòng này lắng nghe tiếng máy nhịp tim bên cạnh, tiếng tí tách của nước biển, tiếng gió ù ù bị tấm kính cửa sổ ngăn cách. Âm thanh hỗn tạp hoà vào nhau như ru đứa trẻ chìm vào trong giấc ngù.

Chỉ là cậu sợ khi cậu ngủ rồi mới phát hiện thì ra tất cả chỉ là mơ. Tỉnh lại rồi mới biết mình đã ở dưới địa ngục từ bao giờ.

Lý Yên đến bên cạnh, anh đã thay bộ quần áo khác nên cậu đoán anh đã quay về nhà một chuyến sau đó quay lại đây. Cố Như Sơ yếu ớt dùng ngón tay vẽ chữ hỏi anh: [Sao lại cứu tôi?]

Vì sao cứu em? Rõ ràng như vậy em cũng không biết sao? Lý Yên nghiêng nghiêng đầu nhìn, ánh mắt tình cảm như muốn mang toàn bộ thế giới này tặng cậu. Nhìn ngắm gương mặt đang rụt rè nhìn anh mà nói: "Không biết nữa, tôi chỉ là đơn giản muốn đối xử tốt với em."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.