Nửa Thập Kỷ

Chương 10




Cố Như Sơ kéo tay anh đến vòi rửa tay bên cạnh sân bóng rổ, cậu nhìn bàn tay đỏ rướm máu của Lý Yên sau đó chớp mắt vài cái khó chịu rồi mới mở vòi nước rửa sạch. Bàn tay to lớn bị tay nhỏ mềm mại chà đến chà lui, cứ như cậu muốn đem hết tức giận của anh rửa sạch sẽ một lượt, để mọi thứ trôi xuống ống thoát nước. Cố Như Sơ cũng không hiểu vì sao Lý Yên lại tức giận đến thế. Người bị chế giễu là cậu, bị mắng cũng là cậu, cho dù phải tức giận cũng phải là cậu tức giận. Hay thậm chí bọn họ còn chưa ai động thủ đã bị anh càn quét một lượt rồi.

Lý Yên cúi người đến gần Cố Như Sơ, anh thì thầm: "Đừng rửa nữa. Tay tôi muốn thay da mới luôn rồi. Tôi không sợ bẩn, em bực tức cái gì chứ?"

Gương mặt cậu đượm buồn. Cậu biết bản thân lần lại gây chuyện lung tung nữa rồi, cậu sợ lắm, nếu đến tai nhà ba mình, Cố Như Sơ tự tử không chết mà sẽ bị ông đánh chết. Phải ngay từ đầu cậu chết đi thì đâu có chuyên gì nữa.

Đôi tay nhỏ bé vẫn còn vương chút nước của Cố Như Sơ nắm lấy vạt áo của anh. Cậu nhăn mặt khó chịu trong chính suy nghĩ của mình, hô hấp cũng nặng nề hơn, cuối cùng dưới cái nắng ấm mùa Đông mà bật khóc.

Lý Yên ôm lấy vỗ về: "Sao lại khóc rồi, em bé. Tôi không phải to tiếng với em."

Từ sau khi gặp được anh, mỗi khi Cố Như Sơ cất tiếng khóc đều có anh bên cạnh ôm cậu vào lòng an ủi, chỉ nghĩ đến điều này thôi đã đủ khiến đứa trẻ khóc thêm nhiều lần nữa. Nó lại muốn chết đi nhưng sao người này cứ ra sức nắm lấy tay nó, bảo vệ nó như thế. Nó và anh đâu quen biết nhau.

Bàn tay nhỏ nhắn ôm chầm lấy Lý Yên, cậu nắm lấy phần áo sau lưng khiến nó bị nhăn lại trông thật đáng thương. Anh không bận tâm đến công sức dì giúp việc đã ủi thẳng nó như thế nào, dịu dàng vuốt mái tóc Cố Như Sơ nói: "Mỗi khi gặp em, em chỉ toàn khóc cho tôi xem." Bàn tay ấm áp ôm trọn lấy gương mặt thấm đẫm nước mắt. "Tôi muốn thấy em cười nhiều hơn nữa. Có được không?"

Ngón tay nhẹ nhàng lau đi phần nước mắt đọng lại trên gò má ấy, lớp sương mù trước mắt tan dần theo những cái vuốt ve yêu thương. Cố Như Sơ nhìn thấy Lý Yên dưới ánh mặt trời nhìn cậu, ánh mắt mong chờ ấy...

[Muốn đi về...]

Về đâu cậu không nói nhưng anh biết. Em bé muốn ra khỏi nơi này lại không muốn về nhà.

Không nói thêm lời nào, Lý Yên trực tiếp nắm lấy tay Cố Như Sơ, kéo cậu ra khỏi nơi đó. Tay lớn nắm chặt tay nhỏ, bọn họ không quá gấp gáp, rời khỏi trường với sự xin phép kèm chữ ký của "người giám hộ" - Lý Yên. Hai người ra đến cổng trường lại không biết nên đi đâu.

"Đến công ty tôi thế nào?" Lý Yên hỏi. Tay anh vẫn nắm thật chặt tay cậu.

Cố Như Sơ không biết công ty của anh là gì. Dù sao cũng tốt hơn là về nhà trong lúc này, cậu khẽ gật đầu rồi lại dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay anh.

[Không làm phiền anh chứ?]

Trong lúc làm việc còn có thể ngắm em bé của mình, anh vui đến mở liên hoan còn không kịp, sao dám thấy phiền. Huống chi bây giờ anh cũng không nỡ để cậu ở đâu đó lang thang một mình. Cảm giác Cố Như Sơ của anh có thể biến mất bất cứ lúc nào, chỉ cần tách rời anh một khắc, sinh mạng cậu cũng treo lơ lửng lên theo.

Lý Yên vuốt mái tóc của cậu cất giọng: "Không phiền, đưa em đến chơi thử game sắp ra mắt của tôi. Chỉ cần nói với anh trai em một tiếng là được."

Cố Như Sơ không biết vì sao mình lại đồng ý theo đi theo anh. Rõ ràng đứng trước người con trai này cậu không hề có chút phòng bị nào, người ta nói gì cậu cũng nghe theo, bảo gì cậu cũng vâng lời. Lý Yên lấy trong túi một cây kẹo dâu, tháo vỏ rồi đưa đến miệng cậu.

Vị ngọt lan khắp khoang miệng khiến tâm trạng Cố Như Sơ như được gỡ bỏ vài sợi xiềng xích nặng nề vô hình.

Anh hỏi: "Ngọt không?"

Cố Như Sơ khẽ gật đầu. Rất ngọt, rất thoải mái. Chỉ là cậu không nói được cảm giác đó như thế nào. Ngón tay nhỏ bé gầy yếu viết lên từng chữ [Ngọt lắm. Rất thích]

Lý Yên nắm lấy ngón tay ấy: "Ừm... Đã hứa lần sau gặp sẽ cho em kẹo ăn. Nếu không vui thì nói, tôi vẫn còn kẹo trong túi, đều cho em."

Thì ra lời nói lúc anh đưa cậu về nhà đó anh vẫn còn nhớ rõ, anh đã thực hiện rồi. Chưa từng có ai giữ lời với cậu, chưa từng có ai thực hiện một lời hứa vu vơ nào đó với Cố Như Sơ. Tất cả kẹo của anh trong túi đều là vì cậu, cho cậu.

Cậu đã từng nghĩ rất nhiều cái "ước gì..." lúc trước. Ước gì mình không có mặt trên thế giới này, ước gì ba mẹ đừng chia tay nhau. Và cả, khi đó cậu luôn ước gì có người bên cạnh bao dung yêu thương đứa trẻ hư này. Cuối cùng điều ước đã thành hiện thực.

Cuối cùng...

Cố Như Sơ bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Cậu ôm lấy Lý Yên ra sức khóc, âm thanh bị tổn thương không ra hình dáng, cậu vẫn khóc.

Đứa trẻ nhỏ cố gắng cất giọng trong đau đớn: "A... ơ...." vài lần

Anh ôm cậu vào lòng an ủi: "Đừng khóc, ngoan. Là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi làm em khóc rồi. Tôi sai rồi, Cố Như Sơ ngoan đừng khóc."

Trái tim trong trẻo lần nữa có thể tìm thấy nhịp đập đều là nhờ vào anh. Ánh nắng hôm nay, cơn gió mùa cuối, âm thanh chim chóc. Đều là nhờ có anh mang nó đến bên cạnh cậu, lần nữa cho cậu sự sống.

Hoá ra, sống cũng không khó khăn gì.

Cố Như Sơ ở phía sau xe ôm chặt lấy người con trai cậu vừa quen được một tháng, vòng tay siết chặt lấy người phía trước mình. Lý Yên cứ để mặc cậu bám chặt lấy mình, giống như chú gấu Koala nhỏ, tìm được chỗ vững chắc liền ôm lấy không muốn rời.

Kệ đi, còn được ôm như vậy chẳng phải thích hơn à.

Đứng phía dưới toà nhà rộng lớn hiện đại, đây là lần đầu tiên Cố Như Sơ đến nơi này, một công ty mô hình vô cùng tân tiến cách biệt thành phố. Làm chủ một công ty to như thế này chắc hẳn anh rất áp lực nhỉ? Cố Như Sơ nhìn Lý Yên đang quét nhận diện gương mặt để vào cổng.

Không hổ danh là công ty sản xuất game hàng đầu dành cho các game thủ tầm quốc tế. Các loại máy móc công nghệ ở đây đều vô cùng tân tiến, thậm chí còn có thứ thế giới chưa được tận mắt thấy thì ở đây đã sử dụng như một thói quen. Lý Yên mở giao diện của máy quét mặt lên, lập trình lại vài thứ rồi kéo tay Cố Như Sơ đến trước nó, để máy quét mặt cậu hết một lượt.

Như này có phải sau này cậu có thể tuỳ tiện ra vào không?

Nhìn gương mặt ngơ ngơ của cậu, anh lên tiếng: "Chỉ cần lập trình quét mặt ở máy chủ thì em có thể đi bất cứ đâu trong công ty này."

Vậy nên cái này xịn quá đi mất. Tâm trạng Cố Như Sơ phấn khởi hơn bao giờ hết, cậu thích thú nhìn nơi rộng lớn này. Toà nhà không quá cao như những toà công ty trong thành phố, nó rộng lớn và có tính sử dụng cao. Công nghệ ở đây có thể nói là vô cùng phát triển vậy nên ngay từ cổng lớn đã bảo mật nghiêm ngặt như vậy.

Nhớ lại vừa rồi, Lý Yên chạy đến trước cổng có bảo vệ liền bị chặn lại. Mãi cho đến khi anh tháo mũ bảo hiểm bọn họ mới nhận ra ông chủ của mình. Tiếng xì xầm phía sau chính là: "Thường ngày có thấy ông chủ thẳng như đinh của chúng ta đưa theo ai đâu. Đi làm đúng giờ, tan làm nghiêm chỉnh, hôm nay đi trễ còn ăn mặc không giống ngày thường."

Cố Như Sơ nhìn những con robot đang làm việc. Có robot hút bụi đi khắp nơi, còn có bàn tiếp tân giải quyết những cuộc hẹn và khách hay đối tác đến công ty. Lại nhìn đến, mọi thứ chỉ toàn là đồ công nghệ cao, khắp nơi đều gắn màn hình điện tử, đến máy pha cà phê ở bàn chờ cũng là chức năng tự động. Hầu như tất cả việc gì cũng đều có máy móc chuẩn bị sẵn.

Lý Yên đưa cậu đến thang máy, các tầng được chú thích chia rõ rành mạch để mọi người không bị nhầm lẫn các nơi với nhau. Tổng cộng có 24 tầng, mặt bằng chung rộng cỡ sân vận động Tổ Chim, mỗi một nơi, mỗi một góc ở đây đều rộng hơn so với bình thường.

Trong lúc chờ thang máy đến anh hỏi cậu: "Em có muốn đi một vòng xem thử không?"

Cố Như Sơ nghe đến đây cũng rất có hứng thú nhưng nghĩ đến lời bảo an vừa nãy nói, vì cậu mà anh hôm nay đã trễ làm, cho dù là ông chủ lớn cũng đâu thể bỏ bê công việc được. Nghĩ vậy nên cậu lắc đầu nói muốn để anh làm xong việc rồi cùng đi với cậu.

Nói cũng phải, Lý Yên anh làm sao yên tâm giao em bé của mình cho người khác chứ. Đừng nói là đi một vòng công ty, lỡ như đi lạc mất thì tính sao đây? Cố Như Sơ chỉ cách anh nửa bước chân cũng khiến anh không an tâm rồi.

"Được... vậy đến phòng làm việc của tôi chơi game."

Phòng làm việc? Anh có chắc không?

Cố Như Sơ đứng ngơ trước một căn phòng to cỡ cái nhà của bà nội cậu. Tuy là rộng nhưng cũng đơn giản, ít vật dụng, gọn gàng ngăn nắp. Rõ ràng đây cũng chỉ là nơi để Lý Yên đến ngồi vào, gõ máy 8 tiếng một ngày rồi về nhà. Nếu là Cố Như Sơ cậu ở đây nhất định trải thảm lông ở một góc, còn sẽ đặt thêm một vài cái ghế lười vào đó để thích thì ngồi, không thích thì ngủ tại chỗ. Cậu còn muốn trồng thêm cây xanh trong đây nữa, nhìn những máy móc công nghệ cao này, áp lực vô cùng khó thở nhưng nếu có vài chậu cây xanh ở đây thì tốt.

Màn hình máy tính của Lý Yên là loại cỡ siêu to, trước giờ Cố Như Sơ chưa thấy máy tính nào to như thế, còn là màn hình cong cỡ bằng cái tivi xịn mà anh trai vất vả tích góp tiền mua được. Không chỉ duy nhất một máy, còn thêm hai cái nữa đặt ở hai bên, một cái dọc một cái ngang.

Xịn thật.

Lý Yên kéo Cố Như Sơ đến ngồi bên tay trái của mình, anh đưa tay nhấn nút mở máy, màn hình rất nhanh đã sáng đèn lên. Anh chống cằm nhìn cậu nói: "Đây là máy phụ của tôi, sau này là của em. Nó vẫn chưa được đặt mật khẩu. Em bé đặt cho nó đi."

Cố Như Sơ giật mình. Cậu có thể có được một chiếc máy tính xịn như thế này sao? Còn được làm của riêng mình, được đặt mật khẩu. Đây chẳng phải là điều lúc trước bản thân luôn ao ước, hiện tại cứ vậy tự nhiên mà nhận được rồi. Cố Như Sơ suy nghĩ một lúc lâu.

[Máy của anh có mật khẩu không?]

Cậu hỏi Lý Yên, bởi vì đầu óc cậu trống rỗng lại ngu ngốc, chuyện này lại đến bất ngờ nên cậu muốn tham khảo từ phía anh.

Đương nhiên...

"Mật khẩu của máy tôi sao? Nó là một dãy mật mã rất cao cấp đó." Anh trả lời, gương mặt tỏ ý cười dịu dàng, tay không tự chủ đưa lên vuốt vuốt mái tóc sau gáy của cậu.

Mật mã cao cấp sao? Cậu cũng muốn.

[Vậy anh đặt cho em một cái như vậy, có được không anh? Dù sao nó cũng nằm ở chỗ anh, chỉ anh và em biết mật mã này]

Lý Yên bất ngờ. Không ai muốn vật riêng tư thuộc sở hữu của mình lại bị người khác mở được bí mật bên trong. Có phải Cố Như Sơ quá sáng rồi không? Nhưng mà trong đầu Lý Yên đã nghĩ ra được một chuyện rất hay, rất thú vị.

Anh nghiêng người sát đến gần cậu, tay linh hoạt nhấn trên bàn phím ra một dãy số "157.1713196.171" rồi nói: "Đây là mật khẩu của em.

Cố Như Sơ không hiểu nó có nghĩa gì, không phải ngày tháng năm, cũng không có ký hiệu gì đặt biệt. Nó giống toạ độ định vị vậy. Cậu không hiểu nó nhưng lại thấy rất ngầu.

Lý Yên hỏi: "Em có nhớ được hết không? Nếu không nhớ nổi thì viết ra giấy sau đó từ từ ghi nhớ." Anh lấy một mảnh giấy ghi chú viết lên dãy số vừa rồi, bên dưới là một dãy số khác dài hơn. "Đây là mật khẩu của máy tôi, sau này em thích thì cũng có thể mở nó lên sử dụng."

18137.157.6196.823625.17713

Dài như vậy mà cũng có thể nhớ được sao? Nhưng, anh đưa mật khẩu của anh cho cậu như vậy có tốt không?

Cố Như Sơ vỗ vai anh nhẹ vài cái hỏi [Anh không sợ em mang bí mật công ty truyền ra ngoài sao?]

Lý Yên ngẩn ra sau đó lập tức phì cười: "Em thì biết được cái gì bí mật gì, truyền cho ai chứ. Với cả, em sẽ không làm vậy đâu, tôi tin em sẽ không hại tôi."

Vì tôi đã biết em được nửa thập kỷ rồi. Con người em như thế nào, tôi còn không rõ thì ai rõ được đây?

Tâm trạng Cố Như Sơ được cải thiện rõ rệt. Mỗi khi tiếp xúc hay ở gần Lý Yên cậu đều cảm thấy rất thoải mái, cảm giác được cho dù thế giới có sập xuống cậu cũng sẽ không sao bởi vì có anh chống đỡ giúp mình. Cái cảm giác này đã rất lâu rồi, kể từ lúc ba của cậu rời đi cậu đã không cảm nhận được.

Hay ngay cả Cố Minh, cũng có lúc anh trai sẽ bỏ quên cậu nhưng cậu cũng chưa từng trách anh. Con người mà, ai chẳng có lúc quên mất thứ này thứ kia, chỉ cần không vứt bỏ thì nó vẫn luôn ở đó. Lý Yên lại khác, Cố Như Sơ cảm nhận được anh xem cậu như ưu tiên hàng đầu, mọi thứ của anh đều đưa cậu tất cả mà không đòi lấy một thứ gì. Người như vậy thật sự là món quà quý giá mà ông trời ngủ quên đánh rơi vào tay cạu.

Cảm nhận được có đôi mắt sáng cứ nhìn mình anh xoay đầu hỏi: "Nhìn lâu như vậy đã nhìn ra được gì chưa?"

[Nhìn ra được anh rất tốt bụng]

Thật là, một em bé ngốc nghếch đáng yêu.

Lý Yên xoa xoa mái tóc mềm kia. Anh rất thích xoa nó, vuốt nó, sự bồng bềnh mềm mại dễ chịu. Mùi hương trên tóc Cố Như Sơ sẽ lưu trên tay anh, mùi hương đó như liều thuốc giúp tinh thần anh tỉnh táo hơn.

Cố Như Sơ được anh hướng dẫn vào một trò chơi điện tử dành cho trẻ em trên 13 tuổi. Ban đầu anh còn muốn mở trò bắn trứng khủng long cho cậu nhưng bị dáng vẻ cau mày chu môi không chịu kia làm cho bản thân phải lập tức quay đầu. Nhưng trò chơi này cũng không khác là bao. Đây là một trò mới của tổ thiết kế điện tử trẻ em vừa làm xong, vẫn còn trong quá trình duyệt lại sau đó mới cho ra mắt mọi người. Thay vì bản thân anh phải chơi thử thì đưa cho Cố Như Sơ giúp anh kiểm duyệt vậy.

Nhìn Cố Như Sơ mặt ngơ ngơ sử dụng chuột máy tính và bàn phím chậm rãi như một đứa trẻ lên năm. Cảm giác của anh chính là vô cùng, vô cùng có thành tựu vĩ đại. Nếu cứ để cậu chờ những người kia chữa lành hẳn là vết thương độ chừng 10 năm nữa mới từ từ khép lại. Quả nhiên, người của mình nên để mình ra tay thì hơn.

Lý Yên lại bắt đầu nhìn vào màn hình của mình, hôm nay của anh là xử lý các email, duyệt một số hồ sơ, đọc vài dự án mới và xem qua các cuộc hẹn sắp tới đây. Nếu lúc trước anh sẽ nghiêm túc hoàn thành sau đó chửi thề trong bụng mình vài câu, nhưng hiện tại thuốc giảm đau đầu ngay bên cạnh rồi còn sợ gì chứ.

Cố Như Sơ chơi được vài vòng đầu thì cảm thấy trò chơi này dễ quá đi mất, trẻ con 4 tuổi cũng có thể chơi thắng được, nhưng mãi đến mấy vòng sau cậu không còn thấy như vậy nữa. Trò chơi điện tử này thuộc thể loại đánh boss để được qua vòng tiếp theo. Cố Như Sơ đã đánh đến con thứ 14 rồi nhưng cậu vẫn không đánh lại nó.

Không hiểu vì sao có chút ấm ức trong lòng, đã nói trò dành cho trẻ con chơi vậy mà bắt nạt trẻ con quá đáng. Cố Như Sơ không thèm chơi nữa, cậu có hơi buồn ngủ nhưng lại sợ không dám đi lung tung. Bạn nhỏ nằm gục mặt xuống bàn ngủ thiếp đi được khoảng chừng 10 phút, Lý Yên ngồi bên cạnh không còn nghe thấy động tĩnh gì mới xoay đầu sang thì phát hiện em bé của anh đã ngủ từ lúc nào. Quả nhiên, em bé đang tuổi ăn tuổi lớn nên không thể bắt chạy theo anh được.

Cố Như Sơ còn không thèm ăn bữa trưa đã ngủ ngon lành như thế này. Tia nắng cứ cố gắng len lỏi để được chạm vào gương mặt xinh đẹp ấy. Lý Yên lấy áo khoác của mình choàng lên vai cậu, tay còn tranh thủ đặt lên bên mặt cẩn thận vuốt ve sợ cậu tỉnh giấc. Cố Như Sơ ngủ ngoan như thế này khiến tâm trạng anh cũng thấy bình yên hơn.

Tay vẫn đặt trên gò má của cậu, anh cũng từ từ gục xuống bàn, mặt đối mặt với bạn nhỏ của mình. Mắt anh chầm chậm khép lại, cùng Cố Như Sơ nghỉ ngơi sau một buổi sáng mệt mỏi.

Ánh nắng giấc chiều gắt gao rọi đến đôi mắt màu nâu nhạt đang nhắm chặt kia. Cố Như Sơ tỉnh giấc vì chói mắt, cậu came nhận được một lực nhỏ trên gương mặt của mình liền mở mắt nhìn thấy Lý Yên cũng đang gục đầu ngủ.

Anh chắc hẳn cũng rất mệt rồi nhỉ...

Cậu không dám động đậy, hai mắt vẫn cứ mở ra nhìn anh đang thở đều từng hơi, sợ bản thân động chút khiến anh tỉnh giấc theo. Lúc sáng anh đã bảo vệ cậu, mấy ngày ở bệnh viện cũng đến chăm sóc cậu, thời gian nghỉ ngơi của anh rất ít, bây giờ còn nhiều công việc chờ như vậy. Cố Như Sơ tự biết mình đã gây nhiều chuyện phiền phức cho Lý Yên rồi. Từ bây giờ cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh cũng không cần phiền lòng nữa.

"Thích nhìn tôi đến thế sao?"

Âm thanh trầm đục vang lên khiến cậu giật mình. Giống như mèo nhỏ bị bắt tại trận chuyện mình ăn vụng, ngại ngùng xấu hổ vô cùng.

Tay cái của Lý Yên xoa xoa nơi gần mắt Cố Như Sơ. Trong giấc mơ vừa rồi anh đã thấy cậu vào lúc tầng thượng kia, cậu nằm trên chiếc ghế gỗ, máu cũng đã dần khô, gương mặt đau khổ, hơi thở yếu ớt đó anh cũng không còn nghe thấy nữa. Anh sợ, rất sợ. Cũng đã khóc, đã rơi rất nhiều nước mắt. Điều anh sợ nhất chính là mất đi Cố Như Sơ, mất đi tia sáng của cuộc đời mình, mất đi mục tiêu sống. Dù anh biết đó chỉ là cơn ác mộng nhưng cảm giác vượt qua nó, khi đôi mắt mở ra, nhìn thấy Cố Như Sơ của anh cũng đang mở mắt nhìn mình kèm hơi thở ổn định ấy hạnh phúc đến nhường nào.

Anh vẫn ôm lấy gương mặt xinh đẹp ấy: "Cố Như Sơ..."

Cậu nghe thấy, dụi gương mặt mình vào lòng bàn tay ấy đáp lời. Lý Yên lại nói: "Tôi mơ thấy ác mộng. Tôi mơ thấy em bỏ rơi tôi... Đau lòng lắm."

Cố Như Sơ ngạc nhiên, cậu nhìn anh như muốn chắc chắn người này không bị nói mớ. Ác mộng của anh chính là cậu sẽ đi mất sao? Hoá ra có người rất sợ không nhìn thấy cậu, trong lòng Cố Như Sơ không biết sao cảm thấy rất hạnh phúc.

[Em ở đây]

Nếu như trước kia cũng có người nói như vậy với cậu thì tốt quá. Nhưng mọi thứ vẫn chưa tính là muộn nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.