Nửa Thân Quen, Nửa Xa Lạ

Chương 53: Người theo đuổi số một




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tình hình mất kiểm soát, phát triển theo hướng kỳ lạ.

Đầu óc Hoài Niệm trống rỗng, hoàn toàn không biết làm sao để cứu vãn cục diện.

Cô ngước mắt, dè dặt quan sát sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn.

Dưới ánh sáng, mái tóc Đoàn Hoài Ngạn thường buông xuống tự nhiên, hôm nay lại được vuốt ngược ra sau, làm nổi bật ngũ quan càng thêm sắc nét, vừa tinh tế vừa sắc bén.

Đôi mắt đen láy, toát lên vẻ lười biếng lạnh lùng.

Khóe mắt anh hơi nhếch lên, vẻ lạnh lùng hòa vào cơn gió xuân se lạnh, càng thêm phần lãnh đạm.

"Đàn ông keo kiệt?"

Anh lặp lại câu này.

Hứa Phù chẳng sợ trời chẳng sợ đất: "Không phải sao? Tôi xem tủ quần áo của Hoài Niệm rồi, chỉ có một bộ váy ngủ hai dây, còn là cái tôi mua cho cô ấy."

Hoài Niệm giật mình, cô cảm thấy nếu mình không lên tiếng, tình hình chắc chắn sẽ không nghiêng về phía Đoàn Hoài Ngạn, cũng không nghiêng về phía Hứa Phù. Hai người họ đối đầu nhau, cuối cùng người thê thảm là cô.

"Tớ sắp muộn làm rồi." Hoài Niệm quyết định tách hai người họ ra, cô không quản được Hứa Phù, chỉ có thể kéo Đoàn Hoài Ngạn đi, vừa hay xe anh đang ở bên cạnh, Hoài Niệm cứng rắn đẩy Đoàn Hoài Ngạn lên ghế lái.

Sau khi đẩy Đoàn Hoài Ngạn lên xe, Hoài Niệm hối hận quay sang Hứa Phù: "Về nhà tớ sẽ vứt cái váy ngủ đó vào thùng rác."

"Cái váy đó khá đắt," giọng điệu Hứa Phù nhàn nhạt, lại có chút khiêu khích, cô nàng cố tình nói lớn, mục đích là để Đoàn Hoài Ngạn trong xe nghe thấy, "Hơn hai nghìn tệ đó, bằng tiền thuê nhà một tháng của cậu rồi."

Hoài Niệm khựng lại: "Hơn hai nghìn?"

Hứa Phù cười: "Ừ."

Hoài Niệm nghiêm túc nói: "Tớ chuyển tiền cho cậu."

Hứa Phù trợn mắt: "Tớ cần tiền của cậu làm gì? Vốn dĩ là quà tặng cho cậu mà." Đến đây, giọng nói của Hứa Phù vẫn bình thường, câu tiếp theo, cô nàng nói thật to, "Có những người đàn ông bề ngoài trông hào nhoáng, nhưng trong lòng lại vô cùng keo kiệt, cậu phải sáng suốt lên, đừng để sắc đẹp làm mờ mắt, biết chưa?"

Không hiểu sao, trong mắt Hứa Phù, Đoàn Hoài Ngạn lại trở thành bạn trai cũ keo kiệt của Hoài Niệm.

Hoài Niệm vẫn không nhịn được, bênh vực Đoàn Hoài Ngạn: "Lúc bọn tớ yêu nhau, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, cũng rất hào phóng."

"Tớ mắng anh ta không phải để nghe cậu bênh vực anh ta." Hứa Phù thất vọng trừng mắt nhìn Hoài Niệm.

"..." Hoài Niệm ngơ ngác, "Vậy là vì cái gì?"

"Đương nhiên là để anh ta phải tiêu tiền cho cậu nhiều hơn." Hứa Phù mơ mộng nói, "Tốt nhất là ngày mai tặng cậu một chiếc xe, ngày kia tặng cậu một căn nhà, ngày kìa mua luôn cả bệnh viện của cậu, cho cậu làm viện trưởng."

"..."

Hoài Niệm không theo kịp mạch suy nghĩ của Hứa Phù, cô máy móc đẩy Hứa Phù về xe của cô ấy.

Sau khi tiễn Hứa Phù đi, Hoài Niệm vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, dù sao trong xe còn có một Đoàn Hoài Ngạn đang mang danh "đàn ông keo kiệt", chờ cô đối mặt.

Hoài Niệm căng thẳng ngồi lên xe Đoàn Hoài Ngạn.

Ngoài dự đoán của cô, Đoàn Hoài Ngạn rất độ lượng, không nhắc đến chuyện vừa rồi, anh thản nhiên hỏi cô: "Về bệnh viện?"

"Ừ." Hoài Niệm gật đầu, rồi lại cảm thấy không đúng, "Sao anh biết em muốn về bệnh viện?"

"Anh xem lịch trực của em." Đoàn Hoài Ngạn nói.

"Anh xem ở đâu?"

Đoàn Hoài Ngạn xoay vô lăng, đường nét khuôn mặt sắc bén, chỉ nói ba chữ: "Trì Kính Đình."

Là bệnh nhân phòng VIP, việc Trì Kính Đình muốn xin lịch trực của bác sĩ điều trị, hình như là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hoài Niệm thu hồi ánh mắt, chỉ ừ nhẹ một tiếng để đáp lại.

Khu nhà cô ở cách bệnh viện rất gần, đi bộ chỉ mất năm phút, nhưng lái xe vòng vèo, chờ mấy cái đèn đỏ, thời gian vượt xa năm phút.

Trong khoảng lặng, Đoàn Hoài Ngạn đột nhiên nói: "Tiền thuê nhà của em không phải một nghìn rưỡi một tháng sao? Sao lại thành mấy nghìn rồi?"

"Cái gì?"

"Tiền thuê nhà. Bạn em nói, giá gần bằng cái váy ngủ?"

Hoài Niệm không hỏi ngược lại tại sao Đoàn Hoài Ngạn biết tiền thuê nhà ban đầu của cô.

Bởi vì lúc đầu, căn hộ này là do Đoàn Hoài Ngạn đi cùng cô ký hợp đồng thuê nhà.

Lần đầu tiên đi xem nhà, là ngày Đoàn Hoài Ngạn tặng cô đồng hồ.

Cô rất khó sắp xếp thời gian đi xem nhà, hôm đó sau khi nhận món quà thực tập anh tặng, thấy anh lái xe ra khỏi bệnh viện, cô vội vàng nói: "Em không về trường, em muốn đến khu nhà bên cạnh xem một căn hộ."

"Khu nào?"

Hoài Niệm nói tên khu nhà.

"Toà mấy?"

Hoài Niệm ấp úng: "Bạn em nói, sẽ có nhiều chủ nhà dán thông tin cho thuê ở dưới lầu. Em định đến đó, thử vận may."

Cô hiếm khi làm những việc không có chuẩn bị như vậy, thật sự là việc ở trường và bệnh viện quá nhiều, cô căn bản không có thời gian tìm nhà trên ứng dụng.

Thêm vào đó, Cảnh Duyệt nhắc nhở cô, xem nhà trực tiếp sẽ đáng tin cậy hơn, rất nhiều ảnh trên ứng dụng cho thuê nhà là ảnh lấy trên mạng.

Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô: "Anh đưa em đi."

Hoài Niệm im lặng một lúc: "Cảm ơn anh."

Khóe môi Đoàn Hoài Ngạn nhếch lên thành một nụ cười nhạt.

Đến khu nhà.

Đoàn Hoài Ngạn dừng xe ở khu vực đỗ xe có vạch trắng bên đường, phát hiện anh tắt máy, Hoài Niệm nhận ra điều gì đó, hơi bối rối: "Anh không cần đi xem nhà cùng em đâu, em tự đi được."

Đoàn Hoài Ngạn: "Em chắc chứ?"

Hoài Niệm nhìn Đoàn Hoài Ngạn, “Xem nhà cũng không phải chuyện gì quá phiền phức."

"Được,” Đoàn Hoài Ngạn đáp lại rất dứt khoát, “Vậy em đi đi."

Hoài Niệm cảm ơn rồi cởi dây an toàn.

Cô như con ruồi không đầu lang thang trong khu nhà.

Gần bệnh viện toàn là khu nhà kiểu cũ, không có tường rào, an ninh gần như bằng không. Khu nhà gồm nhiều dãy nhà liền kề, không có nhiều tầng, chỉ có năm tầng. Tầng một hầu hết cho thuê làm cửa hàng kinh doanh, tầng năm là chủ nhà ở, tầng hai đến tầng bốn cho thuê.

Cô xem liên tục mấy căn hộ, nhưng chẳng ưng ý căn nào.

Chủ nhà thấy cô lắc đầu, không nhịn được cười: "Cô gái, mức giá mong muốn của cô là ở đây, nói thật, ở khu nhà chúng tôi, với mức giá này thì chỉ có thể thuê được căn hộ như vậy. Cô đổi chủ nhà khác cũng thế thôi."

"Tôi suy nghĩ thêm đã." Hoài Niệm nói.

Cô cúi đầu chán nản, đi trong khu nhà.

Không phải cô không nhìn thấy vẻ khinh thường trong mắt chủ nhà, cũng nghe ra hàm ý trong lời nói của họ.

—— Không có tiền thì đừng kén chọn.

Hoài Niệm bình tĩnh, cô nghĩ, may mà mình không đi du học.

Thuê nhà ở nước ngoài chắc chắn còn khó hơn bây giờ nhiều. Thành tích của cô rất tốt, điểm bài thi tiếng Anh rất cao, nhưng giao tiếp lại rất bình thường. Cô từng nghe Đoàn Hoài Ngạn nói tiếng Anh, có cảm giác như đang nghe người nước ngoài nói chuyện.

Về thành tích, cô có thể đuổi kịp anh, cũng có thể nỗ lực thi vào cùng trường với anh.

Nhưng dường như dù cô có cố gắng thế nào, cũng mãi mãi chỉ có thể ngước nhìn anh.

Hoài Niệm đi về phía trước chưa được mấy bước, đột nhiên, trong tầm mắt xuất hiện thêm một người, chắn đường cô.

Cô ngẩng đầu lên, "Anh... chưa đi sao?"

"Chưa." Đoàn Hoài Ngạn nhìn bộ dạng này của cô liền đoán ra, "Không tìm được căn hộ ưng ý."

Hoài Niệm cúi đầu.

Anh nói: "Đi ăn tối, ăn xong rồi tìm tiếp."

Trong tầm mắt cúi xuống, bên cạnh cái bóng cô đơn của cô xuất hiện thêm một bóng dáng quen thuộc, đi cùng cô.

Hoài Niệm nuốt lại lời từ chối, cô nói: "Em mời anh ăn cơm nhé."

"Vậy thôi khỏi ăn."

"?"

Đoàn Hoài Ngạn khẽ tặc lưỡi: "Cả đời này anh sẽ không ăn bám."

"..."

Gần đó toàn là nhà hàng, nhìn quanh, toàn là món Hàn Quốc.

Hai người vào đại một nhà hàng, cuối cùng, dưới ánh mắt "Nếu em dám trả tiền thì anh sẽ nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống" của Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm dừng động tác lấy điện thoại ra trả tiền. Vẫn là Đoàn Hoài Ngạn trả tiền.

Việc thuê nhà không thể nóng vội, hôm sau, Hoài Niệm tan làm vẫn đến các khu nhà gần đó thử vận may.

Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, cô chợt dừng bước.

Đoàn Hoài Ngạn dập tắt điếu thuốc trong tay, "Đi tìm nhà."

Do dự một lúc, Hoài Niệm vẫn đi theo anh.

Lần này Đoàn Hoài Ngạn không lái xe, đi cùng Hoài Niệm suốt cả quãng đường. Thật kỳ diệu, Hoài Niệm đi theo chủ nhà lên lầu xem phòng, căn phòng này lại rất hợp ý cô, từ phong cách trang trí đến bố cục căn phòng. Trong không khí cũng không có mùi lạ nào, sạch sẽ, gọn gàng, ấm áp và thoải mái.

Quan trọng nhất là, tiền thuê nhà gần bằng mức giá mong muốn của Hoài Niệm.

Chủ nhà nói: "Cô gái, nếu cô thích thì hãy cho tôi câu trả lời trong vòng ba ngày. Qua ba ngày, nếu có người khác ưng ý căn phòng này, tôi sẽ cho họ thuê. Mà tôi dám chắc, không quá một tuần, căn phòng này sẽ được thuê ngay."

Hoài Niệm nói: "Tôi có thể ký hợp đồng ngay bây giờ."

Đoàn Hoài Ngạn ở bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Trong lúc chủ nhà đi in hợp đồng, Hoài Niệm hỏi anh: "Vừa rồi anh cười gì thế?"

"Tiền thuê nhà, không mặc cả?" Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, "Cũng không hỏi tiền nước, tiền điện tính thế nào?"

Hoài Niệm cứng họng, kinh nghiệm sống của cô còn non nớt, căn bản không nghĩ đến nhiều như vậy, "Vậy... lát nữa em hỏi anh ta nhé?"

"Sắp ký hợp đồng rồi, còn hỏi gì nữa." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Đã thích căn hộ này rồi thì ký đi. Em nhớ kỹ, xuống lầu rẽ trái, đi thẳng hai trăm mét, đối diện đường là đồn công an. Có chuyện gì thì đến đồn công an, biết chưa?"

Hoài Niệm không ngờ anh lại hiểu rõ nơi này như vậy, cô nhìn anh một cái, dừng lại vài giây.

Cô nói: "Biết rồi."

Không lâu sau, chủ nhà mang hợp đồng đến.

Lúc Hoài Niệm ký hợp đồng, Đoàn Hoài Ngạn đứng bên cạnh cô.

Chủ nhà trêu chọc: "Hai người cãi nhau à?"

Bởi vì lúc thuê nhà, Hoài Niệm đã nói, căn hộ này chỉ có mình cô ở.

Có lẽ vì vậy, chủ nhà thấy hai người một nam một nữ, nên tưởng là đôi tình nhân cãi nhau, cô giận dỗi dọn ra ngoài ở.

Hoài Niệm cười gượng: "Chúng tôi không phải người yêu."

Nói xong, mắt cô liếc thấy sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn có vẻ không tốt lắm.

Hoài Niệm giả vờ như không thấy, cất hợp đồng và chìa khoá chủ nhà đưa vào túi, rồi rời khỏi căn hộ cho thuê.

Xuống lầu, giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn không chút khách khí: "Vô ơn bạc nghĩa."

Hoài Niệm không hiểu: "... Em sao?"

"Anh đi tìm nhà cùng em, em thì sao? Em báo đáp anh thế nào?" Đoàn Hoài Ngạn nghiêng đầu, nhìn vào mắt cô, ánh mắt sâu thẳm, nói từng chữ một: "Biết rõ anh ghét nhất nghe câu gì, lại cứ nói câu đó."

"Phải khiến anh đau lòng, thương tích đầy mình, em mới vừa lòng?"

"..."

-

Thực ra những năm này, cuộc sống của Hoài Niệm rất bận rộn, bận rộn đến mức hiếm khi hồi tưởng lại chuyện cũ.

Nhưng cứ gặp Đoàn Hoài Ngạn, trong sâu thẳm tâm trí như có một nơi bị lãng quên, nơi đó sôi sục, kéo Hoài Niệm trở về quá khứ.

Cô chợt nhận ra, những chuyện liên quan đến Đoàn Hoài Ngạn, cô đều nhớ rất rõ.

Nhưng Đoàn Hoài Ngạn cũng nhớ rất rõ.

Thậm chí còn nhớ cả giá thuê nhà.

Nghĩ đến việc lúc đầu là anh đi thuê nhà cùng cô, nếu không trả lời anh, chắc anh lại nói cô vô ơn bạc nghĩa.

Vì vậy, Hoài Niệm kể cho anh nghe chuyện tiền thuê nhà tăng giá hàng năm, và chuyện chủ nhà nói năm sau tiền thuê nhà sẽ tăng lên ba nghìn một tháng, cũng không bỏ sót chữ nào.

"Tăng giá?" Đoàn Hoài Ngạn như nghe được chuyện nực cười, bật cười thành tiếng, nhưng trong giọng nói và thái độ lại có sự khinh thường và chế giễu rõ ràng, như thể đang nói: "Sao anh ta dám?"

Có lẽ vì khí chất anh lạnh lùng kiêu ngạo, nên ánh mắt nhìn ai cũng như đang khinh thường.

Hoài Niệm nói: "Nhưng còn mấy tháng nữa mới hết hạn hợp đồng, em vẫn còn nhiều thời gian để tìm nhà mới."

Trong lúc nói chuyện, xe đã vào bãi đậu xe của bệnh viện.

Hai người cởi dây an toàn rồi xuống xe.

Xuống xe, Hoài Niệm nói: "Em đi mua ly nước uống."

Đoàn Hoài Ngạn thản nhiên: "Anh cũng muốn đi mua một ly."

Im lặng vài giây, Hoài Niệm nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của anh, trước đây anh không uống trà sữa hay cà phê, chỉ uống nước lọc. Đến quán trà sữa cũng chỉ là mua cho cô. Có lẽ sau khi chia tay, khẩu vị của anh đã thay đổi.

Vẫn là quán cà phê đó, Hoài Niệm gọi một ly nước, cô nghiêng đầu hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Anh uống gì?"

"Americano nóng." Đoàn Hoài Ngạn lấy điện thoại ra, quét mã thanh toán, thờ ơ nói: "Anh nhớ nhầm, Trì Kính Đình không thích uống Americano đá, cậu ta thích uống Americano nóng."

Nghe vậy, Hoài Niệm xóa bỏ nghi ngờ vừa rồi, khẩu vị của anh không hề thay đổi.

Anh nói đi mua đồ uống, là mua cho Trì Kính Đình, chứ không phải mua cho mình.

Khoảng hai phút sau, nhân viên đưa đồ uống đã đóng gói, đựng riêng trong hai túi giấy.

Hoài Niệm nhận một túi, Đoàn Hoài Ngạn nhận một túi.

Mua xong, họ đi về phía khu nội trú.

Vào thang máy. Điện thoại Hoài Niệm rung lên, cô cúi đầu xem tin nhắn, không còn tay để bấm nút, khóe mắt bắt gặp Đoàn Hoài Ngạn đang bấm nút thang máy, cô nhẹ nhàng nói: "Anh giúp em bấm tầng 12 với."

Là tin nhắn của Hứa Phù.

Hứa Phù: [Hai người lại dây dưa với nhau từ khi nào vậy?]

Hoài Niệm đau đầu: [Không có dây dưa.]

Hứa Phù: [Không phải cậu định đến bệnh viện sao, sao lại lên xe anh ta đi mất? Bác sĩ Hoài Niệm, cậu có thể nghiêm túc làm việc, đừng vì trai đẹp mà trốn việc được không?]

Hoài Niệm: [Tớ đã đến bệnh viện làm việc rồi, không có trốn việc!]

Sợ Hứa Phù lại nghĩ lung tung rồi nói năng linh tinh, Hoài Niệm giải thích: [Bạn của Đoàn Hoài Ngạn nhập viện, trùng hợp là do tớ phụ trách, nên anh ấy đến bệnh viện thăm bạn.]

Tin nhắn vừa gửi đi, thang máy phát ra tiếng “ting” thông báo đã đến tầng.

Hoài Niệm tranh thủ nhìn số tầng, thấy đã đến tầng 12, cô theo bản năng bước ra ngoài.

Đi được vài bước, phía sau có tiếng bước chân theo sát.

Hoài Niệm rời mắt khỏi điện thoại, nhìn Đoàn Hoài Ngạn vừa bước ra khỏi thang máy phía sau, cô hơi ngơ ngác: "Không phải anh lên tầng 8 thăm Trì Kính Đình sao?"

"Ồ, anh quên mất." Đoàn Hoài Ngạn không có chút biểu cảm khác thường nào, giọng điệu nhàn nhạt: "Nếu anh nhớ không nhầm, văn phòng em ở tầng 12, đúng không? Anh tiện thể lên văn phòng em ngồi một lát."

"..." Hoài Niệm không hiểu, "Văn phòng có gì mà ngồi?"

"Nhất thiết phải nói thẳng ra sao?"

"Hửm?"

Đoàn Hoài Ngạn hơi nhướng mày, khẽ cúi người, ngang tầm mắt với cô, sau đó, chậm rãi nói: "Thứ tự trước sau. Cả khoa đều biết Hứa Như Thanh đang theo đuổi em, em không thấy cần phải cho đồng nghiệp biết anh mới là…”

Anh cố tình dừng lại, giọng nói mang theo nụ cười chưa tan, kéo dài âm cuối, nói ra năm chữ cuối cùng.

"Người theo đuổi số một."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Tấn Giang

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.