(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trở về văn phòng, đầu óc Hoài Niệm toàn là câu nói của Đoàn Hoài Ngạn.
—— "Anh rất nhớ em."
Giữa đêm khuya tĩnh mịch, trong văn phòng chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ.
Những đêm trực trước, Hoài Niệm đều chăm chú đọc tài liệu, viết bài, cô là người rất dễ tập trung. Nhưng hôm nay thì không, từng chữ lướt qua tầm mắt cô, nhưng cô không nhìn rõ chữ nào.
Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ ập đến.
Trong đầu cô chỉ còn một suy nghĩ.
Xa nhau, dường như khiến họ nhớ đối phương hơn cả chia tay.
Nghĩ miên man, cô thiếp đi lúc nào không hay.
Giữa chừng tỉnh giấc vài lần vì tiếng chuông gọi từ giường bệnh.
Tám giờ sáng hôm sau, khi các bác sĩ ca ngày đến gần hết, Hoài Niệm mới rời đi. Cô về nhà nghỉ ngơi, ngủ cả một ngày, sau đó tỉnh dậy đọc tài liệu một lúc, năm giờ chiều thì vào bếp nấu cơm tối.
Tay nghề nấu nướng của cô bình thường, tự nấu cho mình một bát mì, trong lúc chờ nước sôi, cô lấy điện thoại ra.
Ngoài tin nhắn trong nhóm chat của khoa, còn có tin nhắn của Hứa Phù.
Hứa Phù: [Mai cậu đi làm không?]
Hình nền chat của Hoài Niệm là lịch trực, cô trả lời: [Mai trực 24 tiếng, từ sáng đến 8 giờ sáng mốt. Thứ Sáu và thứ Bảy nghỉ.]
Hứa Phù: [Tớ chán quá.]
Hứa Phù: [Thứ Sáu tan làm tớ qua chỗ cậu nhé?]
Hoài Niệm suy nghĩ một chút: [Tớ thường ngủ đến 3 giờ chiều, cậu qua sau 3 giờ nhé?]
Hứa Phù: [Ok, gửi địa chỉ nhà cho tớ.]
Hoài Niệm: [Ừ.]
Hứa Phù: [Cậu nấu cơm cho tớ ăn nhé?]
Hoài Niệm do dự một chút: [Tớ gọi đồ ăn ngoài cho cậu nhé.]
Hứa Phù: [Không thể tin được cậu sống một mình lâu vậy mà tay nghề nấu nướng vẫn tệ thế.]
Hoài Niệm hơi xấu hổ, tìm cớ cho mình: [Công việc bận rộn, hơn nữa tớ hầu như đều ăn ở bệnh viện.]
Mắt cô liếc thấy nước trong nồi đã sôi, hơi nước bốc lên.
Hoài Niệm đặt điện thoại xuống, cho một gói mì vào nồi.
Ngày nghỉ trôi qua nhanh chóng, Hoài Niệm lại bắt đầu ca trực 24 tiếng.
Sáng sớm vẫn đến phòng VIP thăm Trì Kính Đình như thường lệ.
Chỉ là ánh mắt Trì Kính Đình nhìn cô rất kỳ lạ, trong lòng Hoài Niệm dấy lên cảm giác bất an: "Sao vậy?"
"Không có gì." Trì Kính Đình nói một câu khó hiểu, "Hút thuốc có hại cho sức khỏe."
"Không phải cậu cũng hút thuốc sao?" Hoài Niệm buột miệng, "Cậu đang cai thuốc à?"
"..."
Trì Kính Đình cứng đờ mặt.
Hoài Niệm đang cúi đầu xem số liệu nhiệt độ cơ thể y tá đo cho anh ta buổi sáng, không nhận ra sự khác thường của anh ta.
Thấy số liệu nhiệt độ bình thường, Hoài Niệm nói: "Cậu có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi. Tôi đi kiểm tra phòng bệnh trước đây."
Trì Kính Đình: "Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?"
Hoài Niệm nói: "Gọi qua WeChat cũng được, vẫn là số cũ, tôi không đổi."
Trì Kính Đình: "Ồ."
Sau khi Hoài Niệm đi, Trì Kính Đình cầm điện thoại, nhắn tin cho Đoàn Hoài Ngạn.
Vì ngón tay cái bị gãy, gõ chữ không tiện, Trì Kính Đình toàn gửi tin nhắn thoại, giọng điệu lười biếng, mang vẻ lấc cấc: "Cô ấy hút thuốc thật sao? Tôi thấy không giống lắm."
"Tôi cũng không ngửi thấy mùi thuốc lá."
"Hay là cậu hôn cô ấy một cái đi."
"Hôn là biết ngay."
"Cậu thấy ý kiến này của tôi thế nào?"
Khoảng hai phút sau, Trì Kính Đình nhận được hồi âm của Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn nói: [Lo chuyện của cậu đi, đừng xen vào chuyện của tôi.]
Trì Kính Đình cười lạnh: "Nếu cậu không có ý nghĩ đó, cậu sẽ chỉ trả lời tôi một chữ "Cút". Tên khốn! Chính vì bị tôi đoán trúng tim đen nên cậu mới trả lời dài dòng như vậy! Tư tưởng của cậu quá dơ bẩn, thật đáng sợ, lại muốn hôn lưỡi với bạn gái cũ cơ đấy!"
Trì Kính Đình càng thêm khinh bỉ anh: "Cậu lấy số thứ tự yêu đương chưa? Cậu biết mình xếp thứ mấy không?"
Lần này.
Đoàn Hoài Ngạn cũng gửi tin nhắn thoại.
Anh thản nhiên nói: "Tôi xếp thứ nhất."
Trì Kính Đình: "Tưởng bở."
-
Mới đó đã đến thứ Sáu.
Tuy là trực 24 tiếng, nhưng tám giờ sáng thứ Sáu, Hoài Niệm vẫn chưa tan làm.
Cô phải kiểm tra xong phòng bệnh, xử lý xong y lệnh, gõ xong bệnh án. Rồi lại có bệnh nhân xuất viện, cô phải làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân, bận rộn một hồi, đến mười một giờ rưỡi trưa cô mới tan làm.
Hoài Niệm mệt mỏi chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Cô cũng không ăn trưa, về nhà tắm rửa xong liền lăn ra ngủ.
Buổi chiều, cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Hoài Niệm cảm thấy mình vừa mới ngủ không lâu đã bị gọi dậy. Thiếu ngủ trầm trọng.
Cô chậm chạp xoay người, cầm điện thoại, nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói tràn đầy năng lượng của Hứa Phù: "Tớ ở dưới nhà cậu rồi!"
Hoài Niệm chậm rãi ừ một tiếng, rồi lê thân thể mệt mỏi ra cửa.
Chỗ huyền quan có màn hình hiển thị, có thể nhìn thấy người ở cửa chính căn hộ. Hai tay Hứa Phù đều xách túi lớn, đeo tai nghe bluetooth, đang nói chuyện với Hoài Niệm.
"Cạch" một tiếng, cửa toà nhà mở ra.
"Tớ lên rồi." Hứa Phù cười, "Sao giọng cậu nghe yếu ớt vậy?"
"Vì tớ vừa ngủ dậy."
"Đã năm rưỡi rồi. Không phải cậu nói cậu thường dậy lúc ba giờ chiều sao?"
Hoài Niệm ở tầng không cao, trong lúc nói chuyện, Hứa Phù đã đến trước cửa nhà cô.
Hoài Niệm đã mở cửa sẵn, nhìn thấy Hứa Phù, cô cúp điện thoại. Sau đó nhận lấy túi đồ trong tay Hứa Phù, từ tốn giải thích: "Trực 24 tiếng là vậy đó, nói là 24 tiếng, nhưng ít nhất cũng phải 28 tiếng mới được tan làm."
“Vất vả quá." Lần đầu tiên Hứa Phù đến nhà Hoài Niệm, cô nàng tò mò nhìn xung quanh, "Sofa nhà cậu…"
"Hửm?"
"Hình như giống hệt sofa nhà tớ." Hứa Phù cảm thán, "Bây giờ hàng nhái làm giống thật đấy nhỉ? Sofa nhà tớ gần cả trăm tệ, ngồi lên cảm giác cũng giống ghế nhà cậu thôi."
Hoài Niệm rót hai cốc nước, một cốc dành cho mình, một cốc đưa cho Hứa Phù: "Thật không?"
Hứa Phù nghiêm túc nói: "Giống hệt nhau."
Cô nàng đảo mắt nhìn xung quanh, nhận xét: "Nhà cậu trang trí đẹp đấy, chủ nhà có gu thẩm mỹ."
"Đúng là đẹp thật, hồi đó tớ tìm mãi mới tìm được căn hộ này." Hoài Niệm khoanh chân ngồi trên sofa, uống nửa cốc nước, làm dịu cơn khô cổ họng, rồi nói, "Nhưng không ngờ tiền thuê nhà lại tăng nhanh như vậy."
"Bệnh viện các cậu không có ký túc xá sao? Sao không ở ký túc?"
"Không còn phòng đơn." Hoài Niệm nói, "Tớ hỏi rồi, phòng đôi cũng không còn, chỉ còn phòng ba, phòng bốn."
Hứa Phù: "Thôi vậy, lớn chừng này rồi, lỡ yêu đương, bạn trai cũng không tiện đưa về qua đêm."
Hoài Niệm không ngờ cô ấy lại nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng nghĩ lại, cô ấy là Hứa Phù.
Hứa Phù nghĩ đến điều này, cũng là lẽ thường.
Hoài Niệm dời tầm mắt, nhìn túi đồ Hứa Phù mang đến.
Cô hỏi: "Cậu mang gì đến vậy?"
"Bữa tối." Hứa Phù nói, "Tớ tan làm lúc bốn giờ, nghĩ không có việc gì làm, nên đi mua đồ ăn tối."
"Bốn giờ tan làm?" Hoài Niệm thở dài, "Tớ chỉ tan làm lúc bốn giờ sáng thôi."
"Ai bảo cậu là tương lai của khoa Chỉnh hình chứ?" Hứa Phù vỗ vai Hoài Niệm, "Triệu Phong bao nhiêu năm không nhận học trò, cậu được coi là học trò cuối cùng của ông ấy. Hồi đó cậu còn hỏi tớ chuyện du học, nếu lúc đó cậu thật sự đi du học, chắc chắn sẽ không sống tốt như bây giờ."
Triệu Phong là chuyên gia đầu ngành, mắt nhìn rất cao, yêu cầu khắt khe, gần mười năm nay chỉ nhận Hoài Niệm làm học trò.
Ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào Hoài Niệm, dồn hết tài nguyên cho cô. Vì vậy, những người trong ngành rất coi trọng Hoài Niệm, coi cô là người kế nghiệp của Triệu Phong.
Nhắc đến chuyện này, Hoài Niệm thản nhiên, nhẹ nhàng nói: "Chuyện bao nhiêu năm rồi, hơn nữa chẳng phải tớ không đi du học sao?"
Cô không muốn nói nhiều, cúi người xuống, mở túi đồ ăn Hứa Phù mang đến.
"Tớ đói rồi, ăn tối trước đi."
…
Ăn tối xong, Hứa Phù không chịu đi, đòi ngủ lại nhà Hoài Niệm.
"Từ khi không yêu đương nữa, cậu có biết tớ sống buồn chán thế nào không?" Hứa Phù than thở, "Đúng là… nhạt như nước ốc!"
Hoài Niệm dở khóc dở cười.
Hứa Phù nằm lăn qua lăn lại trên giường Hoài Niệm: "Nệm nhà cậu êm quá."
Hoài Niệm lơ đãng: "Vậy sao?"
Hứa Phù: "Ừ, chủ nhà cậu đào đâu ra nhiều đồ rẻ mà tốt thế này?"
Hoài Niệm bất lực: "Nên tớ không muốn chuyển đi."
Hứa Phù nằm sấp trên giường, nhìn Hoài Niệm đang ngồi trước máy tính, tuy cô nàng làm việc ở bệnh viện tư, nhưng vì thường xuyên "câu kéo" bác sĩ bệnh viện công nên nắm rõ mức lương của các bác sĩ. Bác sĩ khoa chỉnh hình là một trong những khoa kiếm được tiền nhất.
Cô nàng khó hiểu: "Tiền thuê nhà ba nghìn, đối với cậu không phải là khoản chi lớn."
Hoài Niệm nói thật: "Tớ muốn mua nhà."
Hứa Phù ồ lên: "Bố mẹ cậu không cho cậu trả trước một ít sao?"
Hoài Niệm cụp mắt, giọng điệu uể oải: "Tớ muốn tự mua."
Hứa Phù: "Tớ thật sự rất khâm phục cậu, không, phải nói là sùng bái."
Nghe vậy, Hoài Niệm cười nhạt, cô nói: "Cậu cứ chơi đi, tớ sắp viết xong bài luận văn này rồi."
Hứa Phù càng thêm sùng bái cô, không nhịn được trêu chọc: "Nếu nằm trên giường cậu là bạn trai cậu, cậu cũng có thể chuyên tâm viết luận văn, không quay lại nhìn trai khỏa thân sao?"
"..." Hoài Niệm quay đầu lại, nhìn Hứa Phù với vẻ mặt không cảm xúc, nghiêm túc sửa lời cô nàng, "Cậu không có khỏa thân."
Hứa Phù cười ngặt nghẽo, thoải mái nói: "Vậy nếu tớ khỏa thân, cậu sẽ quay lại nhìn tớ chứ?"
Hoài Niệm thu hồi ánh mắt, coi như không nghe thấy lời của cô nàng, tiếp tục gõ bàn phím.
Thấy vậy, Hứa Phù im lặng một lúc, đi lấy đồ ngủ trong tủ quần áo của Hoài Niệm.
Im lặng chưa được một phút.
Hứa Phù hét lên quái dị: "Hoài Niệm Niệm! Cậu vẫn còn giữ chiếc váy ngủ gợi cảm tớ tặng! Váy này không phải để cậu mặc, mà là để bạn trai cậu xé đó!"
Hoài Niệm hít sâu một hơi.
Bài luận văn này không viết nổi nữa rồi.
"Tớ tưởng, cậu tặng tớ cái váy ngủ này," cô kìm nén cảm xúc, mặt không đổi sắc, "là để tớ ngắm nhìn thân hình nóng bỏng của mình."
"..."
-
Hứa Phù ở lại nhà Hoài Niệm đến chiều thứ Bảy.
Tối nay Hoài Niệm trực đêm, vì vậy, khi Hứa Phù rời đi, Hoài Niệm xuống lầu cùng cô nàng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên, một chiếc xe dừng bên đường bấm còi hai tiếng.
Hứa Phù rất khó chịu: "Tự nhiên bấm còi, kiểu này chắc chắn là mấy tên đàn ông mỡ bụng kém sang biến thái."
Nhưng cửa xe mở ra, dáng người của người trong xe dần hiện rõ.
Đầu tiên là đôi chân dài, mặc quần tây đen, tiếp theo là áo sơ mi cùng màu, thắt lưng da đen quấn quanh eo. Chỉ nhìn dáng người, đã là vóc dáng người mẫu hoàn hảo.
Khi anh hoàn toàn bước xuống xe.
Ngay sau đó, khuôn mặt hiện ra trước mặt hai người.
Hứa Phù vô cùng kinh ngạc, âm lượng bất giác nâng cao: "Đoàn Hoài Ngạn?"
Cô nàng lập tức nhìn sang Hoài Niệm, giọng điệu đầy phấn khích: "Anh ta về nước khi nào vậy? Hai người quay lại với nhau rồi à? Hay là cậu nhịn nhục ăn lại cỏ cũ đi, dáng người này, khuôn mặt này, vòng eo này, nhìn là biết một đêm bảy lần."
Nghe Hứa Phù miêu tả, đầu óc Hoài Niệm như muốn nổ tung.
Cô kéo tay Hứa Phù, nhỏ giọng: "Đang ở ngoài đường, cậu nghiêm túc chút đi."
Được Hoài Niệm nhắc nhở, Hứa Phù hơi kiềm chế lại một chút, cô nàng làm ra vẻ đoan trang tao nhã, chào hỏi Đoàn Hoài Ngạn: "Chào, còn nhớ tôi không?"
Dù sao cũng đã nhiều năm rồi, không nhớ cũng bình thường, Hứa Phù tốt bụng nhắc nhở: "Tôi từng tặng Hoài Niệm một cái váy ngủ, không biết anh còn nhớ không?"
Hoài Niệm không biết Đoàn Hoài Ngạn có nhớ hay không, nhưng cô thì nhớ.
Người cô cứng đờ, tai đỏ bừng, cảm giác bối rối luống cuống.
Tuy nhiên, điều khiến cô tuyệt vọng là, Đoàn Hoài Ngạn nói: "Hứa Phù, đúng không?"
"Xem ra trí nhớ anh khá tốt." Hứa Phù đột ngột thay đổi giọng điệu, thái độ quay ngoắt 180 độ, lạnh lùng nói: "Tôi thấy anh cũng có tiền mà, sao lúc hẹn hò với Hoài Niệm nhà tôi lại không nỡ mua váy ngủ cho cậu ấy?"
Cô nàng hất cằm lên, ánh mắt khinh miệt đánh giá Đoàn Hoài Ngạn, cuối cùng, khẽ tặc lưỡi, châm chọc: "Đồ đàn ông keo kiệt, trách sao chỉ là bạn trai cũ của Hoài Niệm nhà tôi, chứ không phải bạn trai hiện tại."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");