(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mấy ngày tiếp theo, Hoài Niệm tiếp tục đi làm như thường lệ. Việc đầu tiên cô làm mỗi khi đến bệnh viện là kiểm tra tình hình của Trì Kính Đình ở phòng VIP. Việc cuối cùng trước khi tan làm cũng là đến phòng VIP thăm hỏi Trì Kính Đình.
Chỉ là cô không còn gặp Đoàn Hoài Ngạn nữa.
Sau tám ngày làm ca ngày, Hoài Niệm được nghỉ hai ngày.
Nghỉ xong, cô lại bắt đầu làm ca đêm. Ca ngày là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, để tiện bàn giao, ca đêm là từ tám giờ tối đến tám giờ sáng hôm sau.
Hoài Niệm ăn tối xong, đến bệnh viện lúc bảy giờ năm mươi phút.
Vừa vào văn phòng chưa được bao lâu, Vương Vi đã gõ cửa, vẻ mặt u oán nhìn cô: "Bác sĩ Hoài Niệm, bệnh nhân VIP hỏi cô cả ngày rồi, khi nào cô đến bệnh viện vậy?"
"Trưởng khoa về rồi mà?" Hoài Niệm nghiêng đầu, "Cậu ấy không phải do tôi phụ trách, cô chưa nói với cậu ấy sao?"
"Đã nói rồi, nhưng anh ấy bảo không thích ông già, chỉ muốn bạn học cấp ba khám bệnh cho mình."
"..." Hoài Niệm đau đầu, "Trưởng khoa nói sao?"
"Trưởng khoa nói, dù sao anh ấy cũng không có vấn đề gì lớn, lại chỉ đích danh cô, vậy cứ để cô làm bác sĩ điều trị chính của anh ấy. Trưởng khoa cũng được thảnh thơi."
"Tôi biết rồi, lát nữa tôi sẽ đến xem cậu ấy thế nào." Hoài Niệm nói.
Hoài Niệm sắp xếp lại đồ đạc trên bàn, rồi mới đi lên tầng tám.
Đẩy cửa phòng VIP ra, cửa phòng đối diện là lối đi, bên trái là khu tiếp khách, đặt sofa và bàn trà. Bên phải là giường bệnh. Hoài Niệm bước vào, giường bệnh trống không. Bàn trà đối diện giường bệnh bày đầy đồ, trên sofa có một người đang nằm.
Người đó rất cao, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài miên man.
Nhìn lên trên, một chiếc áo vest phủ kín mặt anh.
Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng xả nước, một lúc sau, cửa nhà vệ sinh mở ra, Trì Kính Đình bước ra.
Thấy Hoài Niệm đến, Trì Kính Đình uể oải nói: "Sao giờ này cậu mới tới?"
Hoài Niệm im lặng: "Cậu có vấn đề gì sao, tay khó chịu, hay người có chỗ nào không thoải mái?"
"Không liên quan đến tôi," Trì Kính Đình nói, "Không phải tôi muốn gặp cậu."
"..."
Anh ta hất cằm về phía sofa, "Người đó ở đây cả ngày rồi."
Nghe vậy, Hoài Niệm ngẩn người.
Trì Kính Đình nói: "Kết quả là cả ngày cậu không đến."
Hoài Niệm ngập ngừng: "Hôm nay tôi trực đêm, ban ngày nghỉ ngơi."
Trì Kính Đình: "Gọi cậu ấy dậy đi."
Hoài Niệm: "Anh ấy đang ngủ."
Trì Kính Đình cười lạnh: "Giả vờ ngủ đấy."
"Trước khi tôi đi vệ sinh, cậu ấy còn đang làm việc, mới có bao lâu đã ngủ rồi?"
"Cậu đi vệ sinh bao lâu?"
"..." Trì Kính Đình suy nghĩ một chút, "Chừng… mười mấy phút?"
Không hiểu sao, Hoài Niệm lại nhớ đến chuyện trước kia.
Đoàn Hoài Ngạn mải mê làm việc, Hoài Niệm vừa đi lấy đồ ăn, quay lại thì anh đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Nhưng cô hoàn hồn rất nhanh: "Chắc không phải anh ấy giả vờ ngủ đâu."
"Vậy sao?" Trì Kính Đình bán tín bán nghi, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn, vén chiếc áo vest phủ trên mặt anh, nhìn thấy đôi mắt nhắm nghiền của anh, rồi lại thả áo vest về chỗ cũ.
"Ngủ thật rồi."
Hoài Niệm bình tĩnh nói: "Nếu cậu không có vấn đề gì, tôi về văn phòng trước đây."
Trì Kính Đình: "Không ở lại thêm chút nữa sao?"
Hoài Niệm lắc đầu: "Tối nay tôi trực."
Trì Kính Đình: "Dù sao bên đó có vấn đề gì, họ cũng sẽ gọi điện cho cậu, chi bằng cậu cứ ở đây."
Hoài Niệm vẫn lắc đầu: "Thôi."
Hoài Niệm rời khỏi phòng bệnh. Ban đầu cô nghĩ đêm nay sẽ yên bình, nhưng mười giờ tối, lại có một bệnh nhân nhập viện.
Bệnh nhân bị ngã từ trên lầu xuống, gãy xương mắt cá chân phải, xương mác và xương sườn dưới. Hoài Niệm liên hệ với bác sĩ khoa gây mê, tình cờ bác sĩ trực đêm nay là Hà Dương, Hà Dương cười nói với cô: "Nói thật, mỗi lần phẫu thuật với khoa cậu, tôi cứ như bước vào một công trường xây dựng lớn vậy. Lần này có cưa điện không?"
Lần phẫu thuật trước với Hà Dương, Hoài Niệm đã dùng búa và cưa điện, khiến Hà Dương giật mình hoảng hốt.
Hoài Niệm đeo khẩu trang, để lộ đôi mắt trong veo xinh đẹp: "Không có, nhưng lần này chắc phải dùng một loạt thép tấm và vít."
Hà Dương: "?"
Hoài Niệm: "Gây tê tủy sống, thêm bơm giảm đau cho anh ta, vất vả cho cậu rồi."
Hà Dương: "Không vất vả, tôi thấy mọi người còn vất vả hơn."
Ca phẫu thuật kết thúc đã là nửa đêm. Hoài Niệm nắm tay lại đấm nhẹ lên cổ.
Cô cởi bỏ bộ đồ phẫu thuật, đang rửa tay thì Hà Dương đi đến bên cạnh: "Uống cà phê không?"
Hoài Niệm mệt khờ người: "Tôi mời cậu."
Hà Dương nói: "Hay là tôi mời cậu đi, dù sao cậu cũng là người nhà của Duyệt Duyệt."
Nhắc đến Cảnh Duyệt, Hoài Niệm cong môi cười.
Hai người vừa trò chuyện vừa xuống lầu. Quán cà phê dưới lầu bệnh viện mở cửa 24/24, Hoài Niệm gọi một ly hồng trà latte cà phê uyên ương.
Nhiệt độ ngoài trời dễ chịu, họ ngồi bên ngoài quán uống cà phê.
Vừa ngồi xuống, điện thoại của Hà Dương đổ chuông, anh ta một tay cầm thuốc lá, một tay cầm điện thoại, nhìn thấy người gọi đến thì cau mày. Anh ta thậm chí không cầm cà phê, vừa nghe máy vừa đứng dậy đi: "Lại có ca phẫu thuật? Được, tôi đến ngay."
Vừa đi vừa ngoái đầu lại, chỉ vào ly cà phê chưa động đến trên bàn,…
Hoài Niệm giơ tay ra hiệu "ok" với anh ta, "Nhanh lên nhé."
Thu hồi ánh mắt, Hoài Niệm phát hiện trên bàn còn có thuốc lá và bật lửa mà Hà Dương không kịp mang theo.
Cô thở dài, chẳng trách Cảnh Duyệt luôn nói Hà Dương hay quên trước quên sau. Cô bèn bỏ thuốc lá và bật lửa vào túi áo mình, định lát nữa mang lên văn phòng của Hà Dương.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng.
Vì là nửa đêm, bệnh viện đặc biệt vắng vẻ hiu quạnh, ánh đèn xung quanh đan xen đỏ vàng kỳ dị, cô hơi cảnh giác quay đầu lại, rồi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn.
Sau lưng Hoài Niệm là cửa quán cà phê.
Đoàn Hoài Ngạn đang định bước vào quán thì chợt dừng bước, cúi đầu nhìn cô.
Khoảnh khắc này, Hoài Niệm chắc chắc anh vừa ngủ dậy, và đến đây mua đồ ăn ngay sau khi tỉnh giấc. Vẻ mặt vừa ngủ dậy của anh rất dễ nhận ra, đuôi mắt hơi rũ xuống, vẻ lạnh lùng chán chường càng thêm rõ rệt, cả người như mọc gai, cực kỳ sắc bén.
Anh đi đến bên cạnh Hoài Niệm, thấy trên bàn còn một ly cà phê, khóe mắt liếc nhìn cô.
"Có người à?"
"Vừa nãy có," Hoài Niệm nói, "Cậu ấy đi phẫu thuật rồi."
"Người theo đuổi em?"
Hoài Niệm liếc nhìn anh, giọng điệu ôn hòa: "Là bạn trai của bạn cùng phòng đại học của em."
Đoàn Hoài Ngạn khom người ngồi xuống, anh cao lớn, khoảng cách giữa bàn ghế lại hẹp, khiến tư thế ngồi của anh hơi gò bó. Hai tay đặt trên tay vịn ghế mây, tay phải chống cằm, ánh mắt lười biếng nhưng thẳng thắn nhìn Hoài Niệm.
Thực ra từ khi gặp lại đến giờ, hai người chỉ nói vài câu qua loa. Hoài Niệm cảm thấy dù sao cũng phải có một cuộc nói chuyện chính thức và bình thường. Thế nên cô hỏi: "Anh về nước lúc nào?"
Anh như nghe thấy điều gì thú vị, khóe miệng mỉm cười, giọng điệu nhàn nhạt: "Chính thức vậy sao?"
Hoài Niệm cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại anh: "Chính thức chỗ nào?"
Đoàn Hoài Ngạn: "Vậy là tại anh?"
Hoài Niệm: "?"
Nụ cười trên mặt anh không giảm, "Anh định khi nào giải quyết xong mọi việc sẽ đến tìm em, vì sợ em rất nhớ anh, rất muốn gặp anh. Nhưng không ngờ, Trì Kính Đình xảy ra chuyện, khiến cuộc gặp gỡ dự kiến bị sớm hơn nửa tháng."
"Cuộc gặp gỡ dự kiến, là như thế nào?" Hoài Niệm áp hai lòng bàn tay vào thành ly cà phê, thức uống thêm đá, thành ly ngưng tụ một lớp hơi nước mỏng, thấm vào lòng bàn tay cô, không phân biệt được là hơi nước hay mồ hôi do cô căng thẳng.
Đoàn Hoài Ngạn chống cằm, cười: "Không biết."
Hoài Niệm: "..."
Cô bất lực thu hồi ánh mắt, cúi đầu uống cà phê.
Lúc này Đoàn Hoài Ngạn mới nói: "Anh về nước một ngày trước khi Trì Kính Đình nhập viện."
Hoài Niệm vẫn cúi đầu uống cà phê, không lên tiếng.
Lại nghe thấy anh nói tiếp: "Dạo này bận việc công ty, nên cũng không rảnh đến thăm cậu ta."
Thấy cô vẫn cúi đầu, dùng đỉnh đầu đối diện mình.
Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi nói: "Chủ yếu là đến thăm em, cậu ta chỉ là tiện thể."
Ống hút trong suốt, chứa đầy chất lỏng màu nâu sẫm, đột nhiên ngừng chảy.
Hoài Niệm chớp mắt.
Lại nghe thấy anh hỏi: "Nhiều người theo đuổi em lắm à?"
Giọng điệu lạnh lẽo, có chút bất cần đời, giống bất mãn hơn là trêu chọc.
Hoài Niệm nghiến răng, cắn ống hút. Cô thật sự không hiểu, rõ ràng so với một năm trước anh đã trưởng thành và điềm tĩnh hơn, sao tính cách vẫn giống hệt trước kia?
Hoài Niệm thành thật nói: "Cũng khá nhiều."
Nụ cười trên mặt Đoàn Hoài Ngạn biến mất trong nháy mắt.
"Xếp hàng đến số mấy rồi?"
"Không đếm xuể."
"..." Đoàn Hoài Ngạn cũng phục cô luôn.
Nhưng cũng không thể không phục.
Dù sao so với một năm trước, cô càng xinh hơn nhiều.
Hôm đó gặp lại ở thang máy, anh đã có cảm giác này.
Quả thật cũng gầy hơn, má hóp đi nhiều, trước kia là vẻ ngây thơ trong sáng, bây giờ thêm chút lạnh lùng. Mặc áo blouse trắng, tóc buộc nửa đầu, lúc cười lên rất dịu dàng. Rõ ràng là sự thay đổi về khí chất, vẻ ngây ngô học trò không còn nữa, thay vào đó là nét quyến rũ của phụ nữ. Không còn giống em gái nhà bên mà giống chị gái nhà bên hơn. Quyến rũ hơn, đồng nghĩa với việc càng thu hút phái mạnh hơn.
Cứ như, bất cứ người đàn ông trưởng thành nào cũng đều sẽ thích cô.
Đoàn Hoài Ngạn rất khó chịu.
Hoài Niệm giơ tay, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Em không nói chuyện với anh nữa, không thể rời khỏi phòng trực quá lâu."
Đoàn Hoài Ngạn chậm rãi đứng dậy: "Anh cũng về đây."
"Không phải anh đến mua đồ sao?" Hoài Niệm hỏi.
"Bây giờ không muốn mua nữa." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Mệt rồi, về ngủ."
"Về nhà, hay là ở chỗ Trì Kính Đình?"
"Về căn hộ của anh." Đoàn Hoài Ngạn nhếch mép, giọng điệu có chút tự giễu, "Nhà cửa gì chứ, anh sống một mình, chỉ là một căn hộ bình thường."
"..."
Hoài Niệm phát hiện bây giờ cô không thể nào nói chuyện tử tế với anh, nhà và căn hộ, có gì khác nhau sao?
Đứng dậy đi ra ngoài, vì nguyên tắc không lãng phí, Hoài Niệm mang theo ly cà phê còn lại trên bàn.
Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày: "Em còn muốn mang cà phê cho bạn trai của người khác à?"
Hoài Niệm nói: "Không phải, cậu ấy đi phẫu thuật rồi, không có thời gian uống. Em mang về, lát nữa khát thì uống."
"Đưa anh." Anh đưa tay về phía cô.
"..." Hoài Niệm khó hiểu, "Không phải anh muốn đi ngủ sao? Uống hết ly này, anh còn ngủ được nữa không?"
"Ngủ được."
Tay anh vẫn đưa ra giữa không trung, vẻ mặt kiên quyết không lấy được cà phê sẽ không bỏ cuộc.
Hoài Niệm không thích uống Americano, vừa đắng vừa chua, nên đưa ly Americano trong tay cho Đoàn Hoài Ngạn. Sau đó lại không nhịn được, hỏi anh lần nữa: "Em nhớ anh không thích uống cà phê mà?"
"Cho Trì Kính Đình."
"..."
"Cậu ta thích uống Americano đá."
"..."
"Em đợi một lát."
"..."
Đoàn Hoài Ngạn quay người vào quán cà phê, qua lớp kính trong suốt, Hoài Niệm thấy anh đang nói chuyện với nhân viên.
Không lâu sau, anh đi ra, trên tay cầm thêm một túi giấy. Cách cửa kính, cô thấy nhân viên bỏ vào túi giấy hai chiếc sandwich và một ly nước.
Hoài Niệm chợt hiểu ra.
Anh vẫn không thích cô cầm đồ của người khác.
Hoài Niệm nhận lấy túi giấy trong tay anh.
Hai người im lặng đi từ quán cà phê về khu nội trú.
Vào thang máy, Đoàn Hoài Ngạn bấm tầng tám, anh nghiêng đầu hỏi Hoài Niệm: "Tầng mấy?"
Hoài Niệm nói: "Tầng mười hai."
Sau đó anh bấm số "12".
Thang máy chậm rãi đi lên, Đoàn Hoài Ngạn hỏi cô: "Mấy giờ tan làm?"
"Tám giờ sáng mai," Hoài Niệm nhìn con số dần tăng lên trong thang máy, hỏi anh, "Khi nào anh đến bệnh viện?"
"Sau khi tan làm." Đoàn Hoài Ngạn nói.
Hoài Niệm nhớ đến lời Trì Kính Đình nói, anh đã ở bệnh viện cả ngày.
Trì Kính Đình thật sự rất biết phóng đại.
Thang máy đến tầng tám.
Đoàn Hoài Ngạn bước ra khỏi thang máy, quay người lại, đối diện với cô.
Hai đôi mắt đột nhiên chạm nhau.
"Anh rất nhớ em." Anh lặng lẽ nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm hiện lên nụ cười nhạt, "Anh chưa từng nghĩ đến việc chúng ta sẽ gặp lại ở đâu, nhưng đây là điều anh muốn nói với em khi gặp lại em."
"Là lời mở đầu."
"Cũng là lời nói thật lòng của anh."
Vừa dứt lời, cửa thang máy từ từ đóng lại.
Vừa lúc anh nói xong, cửa thang máy hoàn toàn đóng kín.
Hoài Niệm chậm nửa nhịp mới hoàn hồn, thang máy đang đi lên, trái tim cô cũng đang không ngừng bay lên, như đang trôi nổi trên biển mây.
-
Đoàn Hoài Ngạn quay lại phòng bệnh của Trì Kính Đình.
Trì Kính Đình thấy anh mang về cho mình một ly nước thì mừng rỡ: "Thật hiếm thấy, có ngày lại được cậu mua đồ uống cho tôi. Để tôi xem cậu mua gì ngon cho tôi nào, dù là xuân dược, tôi cũng sẽ uống hết." Trì Kính Đình nhận lấy, nhìn kỹ, rồi trợn mắt, "Đoàn Hoài Ngạn cậu bị bệnh à, một giờ sáng mua Americano đá cho tôi?"
"Tôi vất vả lắm mới điều chỉnh được giấc ngủ ở bệnh viện, có thể ngủ trước hai giờ."
"Cậu thì hay rồi, mua luôn cho tôi ly Americano đá."
"Hơn nữa đời tôi ghét nhất chính là Americano đá!"
Anh ta lải nhải mắng một hồi, quay người lại, thấy Đoàn Hoài Ngạn nằm trên sofa.
Như đang ngẩn người, lại như gặp phải chuyện khó khăn gì, hàng mày nhíu chặt.
Trì Kính Đình đá vào bắp chân anh: "Nghĩ gì vậy?"
Đoàn Hoài Ngạn nói: "Tôi nhìn thấy rồi."
Trì Kính Đình tưởng là bí mật động trời gì, liền hứng thú: "Nhìn thấy gì?"
"Thuốc lá, còn có bật lửa."
"..." Trì Kính Đình lại bắt đầu mắng, "Trong túi cậu cũng có thuốc lá và bật lửa, chuyện này có gì đáng nói chứ?"
"Hoài Niệm." Anh nói, "Là trong túi của Hoài Niệm."
"Hả?"
"Bây giờ cô ấy hút thuốc rồi."
Trì Kính Đình kêu lên: "Ngầu quá, gái ngoan cũng hút thuốc rồi, cậu biết điều này chứng tỏ gì không? Chứng tỏ đi làm sẽ khiến người ta tiều tụy, đi làm sẽ khiến người ta sa đọa, đi làm sẽ khiến người ta không còn là người."
"Cô ấy rất thích công việc này." Đoàn Hoài Ngạn nuốt nước bọt, "Có phải vì tôi không?"
Trì Kính Đình chưa bao giờ có lúc tự giác im miệng như vậy, anh ta quay đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn từ tư thế ngẩng đầu chuyển sang ngồi ngay ngắn, nghiêm túc hỏi: "Có phải vì tôi quá lâu không về, quá lâu không gặp cô ấy, khiến cô ấy không vui không? Nên cô ấy mới hút thuốc để giải tỏa tâm trạng."
Nghe vậy, khóe miệng Trì Kính Đình co giật, mặt lạnh tanh, rất không kiên nhẫn: "Cậu lại bắt đầu rồi đấy."
"Tôi không tán thành cậu theo đuổi cô ấy nữa, cậu cứ gặp cô ấy là không bình thường."
"Tôi muốn xuất viện!"
"Ngay bây giờ! Lập tức! Xuất viện!"
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");