(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chữ “không” vừa thốt ra, mọi người đều tỏ vẻ thất vọng.
Tuy nhiên, nửa câu sau của Đoàn Hoài Ngạn lại khiến mọi người trầm ngâm.
Vì chiều theo sở thích của người khác mà thay đổi bản thân mình sao?
Nghe có vẻ… khá ngu ngốc.
Hoài Niệm đang định đút sữa chua vào miệng cũng khựng lại, cô khá tán thành quan điểm của Đoàn Hoài Ngạn.
Nhưng Trì Kính Đình lại phản bác: “Đùa à anh bạn? Nghĩ xem, nếu cậu đối xử với bạn gái giống như đối xử với tôi, vậy cậu còn cần bạn gái làm gì? Cậu yêu đương với tôi luôn cho rồi.”
“…”
Hoài Niệm đột nhiên lại cảm thấy Trì Kính Đình nói cũng có lý.
Giống như một chủ đề tranh luận không có hồi kết.
Cả hai bên đều có lý, cả hai bên lại đều có lỗ hổng.
Chẳng mấy chốc, những người trên sân bóng rổ gọi họ, giúp người ta đánh xong, đến lượt họ tiếp tục.
Thấy họ sắp quay lại sân bóng, Hoài Niệm đứng dậy định đi, bất chợt trong lòng bị nhét vào một chiếc áo khoác. Chiếc áo khoác đồng phục mùa đông dày cộm của nam, đè nặng trong lòng Hoài Niệm, khá nặng.
Hoài Niệm ngẩng lên, vừa vặn đối diện với khuôn mặt bất cần đời của Trì Kính Đình, anh ta cười khẩy: “Cầm hộ áo khoác nhé, bạn Hoài Niệm.”
“…” Hoài Niệm bất lực, nhưng cũng không thể từ chối, cô không giỏi từ chối, “Được thôi.”
Trì Kính Đình quay đầu, liếc thấy Đoàn Hoài Ngạn đang cúi người nhặt chiếc áo khoác rơi dưới đất, phủi bụi bẩn, như thể anh mới là người cần lấy áo, tích cực chủ động nói: “Đoàn Hoài Ngạn, hay là cậu cũng nhờ Hoài Niệm cầm hộ áo khoác?”
Nghe vậy, Đoàn Hoài Ngạn liếc mắt nhìn sang, phát hiện trong lòng Hoài Niệm đang ôm chiếc áo khoác đồng phục nam, anh nhíu mày.
Trì Kính Đình thô lỗ nói tiếp: “Bạn học với nhau, giúp đỡ lẫn nhau mà, đúng không, bạn Hoài Niệm?”
Chưa đợi Hoài Niệm trả lời, Đoàn Hoài Ngạn đã sải bước đến trước mặt cô.
Anh đưa tay, dễ dàng giật lấy chiếc áo khoác trong lòng Hoài Niệm.
Sau đó, ném cả áo của Trì Kính Đình lẫn áo của mình lên ghế trống bên cạnh sân bóng.
“Cậu không có tay hay sao mà cần người khác cầm đồ giúp?”
“…” Trì Kính Đình cười gượng gạo, lập tức nhận thua, “Lỗi của tôi, tôi không nên làm phiền Hoài Niệm.”
Khi đi ngang qua Hoài Niệm, Đoàn Hoài Ngạn dừng bước, anh liếc nhìn cô, im lặng vài giây, vẫn không nhịn được: “Cậu có quan hệ gì với cậu ta mà cầm đồ giúp cậu ta?”
Hoài Niệm vô cùng hoang mang, định hỏi lại anh, bạn học không thể cầm đồ giúp bạn học sao?
Nhưng Đoàn Hoài Ngạn không cho cô cơ hội nói chuyện, anh nói xong liền quay người vào sân bóng rổ.
Hoài Niệm chậm rãi quay lại chỗ ngồi ban đầu, bạn bè bên cạnh thấy cô quay lại, liền nháy mắt với cô: “Cậu và Trì Kính Đình đang yêu nhau à?”
Hoài Niệm: “Không có mà.”
“Nhưng cậu đưa nước cho cậu ấy đấy.”
“Tiền mua nước là Đoàn Hoài Ngạn trả.”
“Rồi cậu còn giúp Trì Kính Đình cầm áo khoác.”
“…”
Trường học của họ quản lý rất nghiêm, ngay cả người lắm mưu mô như Trì Kính Đình, dù nhuộm tóc vàng hoe ra đường, nhưng cả thời cấp ba cũng không hề yêu đương. Hoài Niệm chưa từng thấy người ta yêu nhau như thế nào, cũng không biết những cặp đôi yêu nhau sẽ làm những chuyện mờ ám nhỏ nhặt gì mà chỉ có họ mới hiểu.
Hoài Niệm ngồi tại chỗ, suy nghĩ miên man, một lúc lâu sau mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong câu nói của Đoàn Hoài Ngạn.
- - Cậu đâu phải bạn gái của cậu ta, tại sao lại cầm đồ giúp cậu ta?
-
Thực ra nghĩ kỹ lại, tính chiếm hữu của Đoàn Hoài Ngạn đã thể hiện rõ ràng từ thời cấp ba.
Lúc đó, mối quan hệ giữa Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn còn chưa tốt bằng mối quan hệ giữa cô và Trì Kính Đình.
Cho nên…
Chẳng lẽ…
Lúc đó Đoàn Hoài Ngạn đã thích cô rồi sao?
Nhưng cô hoàn toàn không cảm nhận được.
Thái độ của anh đối với cô và đối với các bạn học khác đều là sự lạnh nhạt như nhau.
Anh nói sẽ không thay đổi bản thân vì bất kỳ ai, vậy Đoàn Hoài Ngạn thích gọi cô là “bé cưng” bây giờ là ai?
Càng nghĩ Hoài Niệm càng thấy rối bời, cô thở dài đầy phiền muộn.
Hứa Phù cười: “Sao lại tâm sự nặng nề thế?”
Hoài Niệm lười biếng ngẩng lên, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi cô ấy: “A Phù, tại sao cậu lại thích bạn trai của cậu vậy?”
Hứa Phù không chút do dự, đáp: “Anh ấy có sáu múi, hơn nữa sống mũi rất cao.”
Hoài Niệm: “Sống mũi rất cao?”
“Nghĩa là rất lớn đấy.” Hứa Phù xoa đầu Hoài Niệm, ánh mắt đầy thương cảm nhìn cô, sau đó dặn dò cẩn thận, “Lần sau đi ăn tiệc, cậu đến bàn trẻ con nhé.”
“…”
“Sao cậu lại đột nhiên hỏi câu này?” Hứa Phù nói, “Tớ thấy sống mũi của Đoàn Hoài Ngạn cũng khá cao đấy.”
“…” Da đầu Hoài Niệm tê dại, thực sự không muốn nói chuyện người lớn với cô ấy. Đúng lúc này, điện thoại của cô reo lên, Hoài Niệm như vớ được cọc cứu mạng, cầm lấy điện thoại, sau khi nhìn rõ tên người gọi, cô có chút lúng túng.
Là Đoàn Hoài Ngạn gọi đến.
Nhạc chuông điện thoại vẫn tiếp tục vang lên.
Hứa Phù nghi hoặc nhìn Hoài Niệm: “Sao không nghe máy?”
Hoài Niệm hơi ngượng ngùng, cầm điện thoại ra khỏi phòng: “Tớ đi ra ngoài nghe.”
Phía sau vang lên tiếng trêu chọc cố ý của Hứa Phù: “Gọi điện thoại với bạn trai mà còn phải giấu tớ à? Hoài Niệm cậu keo kiệt thế, có lời lẽ sến súa nào mà tớ không được nghe chứ?”
Hoài Niệm không nói gì, dưới lầu ký túc xá có một sân thượng rộng rãi để phơi đồ.
Hoài Niệm dừng lại ở cửa ra vào sân thượng, nghe điện thoại của Đoàn Hoài Ngạn.
Điện thoại vừa kết nối, câu đầu tiên của Đoàn Hoài Ngạn là: “Người đã đỡ hơn chưa?”
Hoài Niệm: “Đỡ nhiều rồi.”
Cơ thể như cố tình đối nghịch với cô, ngay sau khi cô nói xong, Hoài Niệm thấy ngứa cổ họng, bất chợt hắt hơi một cái.
“Hắt xì——”
Cô vội vàng chữa cháy: “Lúc dậy em có đo nhiệt độ rồi, nhiệt độ bình thường, bây giờ chắc chỉ còn hơi cảm chút thôi.”
“Ừ.” Đoàn Hoài Ngạn nói, “Anh còn có việc, đợi xong việc sẽ đến tìm em.”
Nói xong, cúp máy.
Hoài Niệm chớp mắt, nhìn chằm chằm vào thời gian cuộc gọi mười giây, thấy hơi khó hiểu.
Gió bên ngoài lùa vào theo khe cửa, Hoài Niệm bị gió lạnh thổi đến run người, cầm điện thoại bị cúp máy vội vàng quay lại ký túc xá.
Thấy cô quay lại, Hứa Phù ngạc nhiên: “Hai người gọi điện thoại nhanh vậy sao?”
Hoài Niệm: “Hình như anh ấy khá bận.”
“Vậy cậu ấy có nói với cậu chuyện trên diễn đàn không?”
“Không.”
“…” Hứa Phù không nói nên lời, “Vậy cuộc gọi này của hai người đã nói gì?”
“Anh ấy hỏi sức khỏe tớ thế nào rồi.” Hoài Niệm thành thật khai báo.
“Hết rồi?”
“Hết rồi.”
“Không có câu nào kiểu ‘bé cưng sức khỏe thế nào rồi’ sao?”
Đối diện với ánh mắt đầy mong đợi của Hứa Phù, Hoài Niệm tàn nhẫn nói ra sự thật: “Rất xin lỗi, không có.”
Nhìn nhau một lúc, khóe miệng Hứa Phù giật giật: “Hai người yêu đương kiểu này, thật là nhạt nhẽo. Tớ còn tưởng Đoàn Hoài Ngạn nhìn thì lạnh lùng xa cách, không ngờ yêu đương cũng nhàm chán thế.”
Hoài Niệm nhớ đến dáng vẻ Đoàn Hoài Ngạn lúc nào cũng “bé cưng” trong miệng, không nhịn được bênh vực anh: “Anh ấy cũng không đến mức nhàm chán như vậy.”
Hứa Phù: “Biết cậu yêu cậu ta, ra sức bênh vực cậu ta rồi.”
“…”
Hoài Niệm:?
Hai người ở ký túc xá nói chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn trưa, hai người lười ra ngoài, bèn gọi đồ ăn.
Ăn xong, Hoài Niệm uống thuốc bác sĩ kê, có lẽ thuốc có tác dụng, cô hơi buồn ngủ, thế là lại lên giường ngủ tiếp.
Vì ngày mai có tiết học tám giờ sáng nên các bạn cùng phòng lần lượt quay về.
Hơn tám giờ tối, mọi người trong ký túc xá đều có mặt. Trước đó mọi người đã nói chuyện trong nhóm chat, từ cảm xúc kinh ngạc chuyển sang tò mò, và bước vào giai đoạn lật lại lịch sử.
Cảnh Duyệt: “Cuối cùng tớ cũng biết tại sao cậu không hứng thú với đám người theo đuổi kia rồi, hóa ra là giấu một anh chàng đẹp trai trong lòng.”
Chu Vũ Đồng: “Cho nên tại sao hai người không công khai, yêu đương bí mật sẽ kích thích hơn sao?”
Nghĩ đến việc sau này mọi người còn phải cùng nhau sinh hoạt năm năm, nếu bây giờ không giải thích rõ ràng, sau này sẽ càng phiền phức hơn.
Hoài Niệm dứt khoát, nói một câu quyết định: “Mẹ tớ là giúp việc nhà Đoàn Hoài Ngạn.”
Lời vừa dứt, cả phòng đang ríu rít bỗng chìm vào im lặng.
Ba người nhìn nhau.
Cùng lúc đó, điện thoại của Hoài Niệm reo lên.
Là tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn.
Ngắn gọn hai chữ: [Xuống đây.]
Hoài Niệm cảm thấy cần thiết phải dành thời gian và không gian cho các bạn cùng phòng để tiêu hóa chuyện này. Cô cầm lấy áo khoác treo bên cạnh, vừa mặc áo vừa nói: “Đoàn Hoài Ngạn ở dưới lầu, tớ xuống đó một lát.”
-
Xe của Đoàn Hoài Ngạn vẫn đỗ ở vị trí hôm qua.
Anh đứng bên ngoài xe, thấy Hoài Niệm, anh mở cửa xe, ra hiệu cho cô ngồi vào trong.
Hoài Niệm vốn định từ chối, nhưng tuyết rơi không ngừng, cô không đeo khăn quàng cổ, những bông tuyết nhỏ li ti rơi vào cổ cô, khiến cô rùng mình. Nhưng cô không lên ghế phụ mà anh mở cửa, chuyện xảy ra tối qua trên ghế phụ đã để lại bóng ma trong lòng cô.
Đoàn Hoài Ngạn dường như cũng nhận ra điều đó, tay đang giữ cửa khựng lại, nhưng không lên tiếng ngăn cản cô.
Tuy nhiên, sau khi Hoài Niệm lên xe, vài giây sau, cô phát hiện Đoàn Hoài Ngạn đã mở cửa ghế sau bên kia, chui vào ngồi cùng cô.
Cả người Hoài Niệm cứng đờ: “Anh…”
Đoàn Hoài Ngạn dường như thấy giọng cô rất nhỏ, không nghe rõ, anh đột nhiên nghiêng người về phía trước, kéo gần khoảng cách với cô. Sau đó, anh cụp mắt xuống rồi lại ngước lên, hỏi nhỏ: “Gì cơ?”
Khoảng cách gần khiến Hoài Niệm nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh, chất chứa sự mệt mỏi đậm đặc. Trong mắt còn có tia máu đỏ, lờ mờ. Trông rất mệt mỏi và buồn ngủ.
Hoài Niệm chợt quên mất mình vừa định nói gì.
Cô hỏi: “Anh ngủ không ngon à?”
Đoàn Hoài Ngạn cười nhạt: “Anh ngủ ngon được sao? Phục vụ bạn gái xong, lại phải đi phục vụ người theo đuổi bạn gái, còn phải đưa cậu ta về nhà, trên đường đưa cậu ta về nhà còn phải nghe cậu ta lải nhải những lời kiểu ‘Hoài Niệm, cậu không thể chia tay với Đoàn Hoài Ngạn sao?’.”
Hoài Niệm chớp mắt, lẽ ra cô nên thương cảm cho Đoàn Hoài Ngạn, nhưng nghe anh miêu tả, Hoài Niệm không nhịn được cười.
Đôi mắt đen láy của Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm vào cô, nhìn cô một lúc lâu, “Cười đủ chưa?”
“Tại sao anh lại đưa Thương Cảnh Trạch về nhà?” Hoài Niệm hỏi.
“Anh không muốn nói chuyện về cậu ta với em.” Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt xuống, “Càng không thích nghe thấy tên cậu ta từ miệng em.”
“Là anh nói về cậu ta trước.”
“…”
Hoài Niệm chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, chỉ vào video trong nhóm chat ký túc xá, hỏi anh: “Anh xem cái này chưa?”
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt dừng lại ở tên nhóm chat phía trên màn hình.
“Góa phụ gợi cảm chat s.e.x online?”
Khi anh đọc tên nhóm chat ký túc xá của Hoài Niệm, giọng điệu vẫn đều đều như mọi khi, không chút ấm áp. Nhưng lời nói lọt vào tai Hoài Niệm lại khiến cô có cảm giác bị chế nhạo điên cuồng.
Bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ của anh, anh cố ý hiểu sai câu hỏi của cô, từ tốn hỏi: “Muốn cho anh xem em gợi cảm đến mức nào à?”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");