(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hai người nhìn nhau chừng mười giây.
Cuối cùng, Hoài Niệm đành chịu thua.
“Chỉ ôm một cái thôi đấy,” Cô cắn môi, nhấn mạnh, “Chỉ một cái thôi.”
Đoàn Hoài Ngạn khẽ cười đầy ẩn ý, “Em lại đây.”
Hoài Niệm vẫn không mấy tình nguyện.
Đoàn Hoài Ngạn đương nhiên không thể chịu đựng được sự do dự của cô, bước hai bước xuống cầu thang, nhẹ nhàng kéo Hoài Niệm vào lòng. Do chênh lệch chiều cao, cằm anh vừa khéo cọ lên đỉnh đầu cô, chóp mũi ngửi thấy mùi hương trên tóc cô.
Giống hệt mùi hương của anh.
Hương tuyết tùng lạnh lẽo hòa quyện với mùi gỗ đàn hương.
Ôm chưa được mấy giây.
Hoài Niệm trong lòng anh đã bắt đầu vùng vẫy, đẩy anh ra, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Xong chưa?”
Toàn thân cô đều đang phản kháng, áo phao cọ xát vào nhau tạo ra tiếng sột soạt.
“Đừng nhúc nhích.” Đoàn Hoài Ngạn siết chặt eo cô, khóe môi mím chặt, thấp giọng nói, “Còn nhúc nhích nữa, tin anh hôn em ngay tại đây không?”
Hoài Niệm lập tức đứng im.
Cách một tầng lầu, có thể nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở phía xa, tiếng nói chuyện của sinh viên, cùng tiếng gió rít len lỏi qua khe cửa.
Bị anh ôm chặt trong lòng, Hoài Niệm vừa căng thẳng vừa sợ hãi: “Rốt cuộc anh muốn ôm đến bao giờ?”
“Ôm đến khi chuông vào lớp reo.” Yết hầu anh khẽ rung lên, giọng điệu hờ hững, thong thả đáp, “Hay là chúng ta đừng vào lớp nữa, trốn học đi.”
“Không được.” Hoài Niệm hiếm khi kiên quyết phản bác, trịnh trọng nói, “Không thể trốn học.”
Bạn gái là học sinh ngoan đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn một phút nữa là vào học.
Cuối cùng, anh cũng chịu buông cô ra. Gần như ngay khi anh buông tay, câu “Ngoan ngoãn đi học đi” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đã thấy Hoài Niệm không chút lưu luyến chạy xuống lầu.
Không hề quay đầu lại.
Thậm chí không nói một câu “tạm biệt”.
Đoàn Hoài Ngạn khẽ tặc lưỡi, ánh mắt lạnh lẽo hơn cả gió rét bên ngoài.
Bên kia.
Hoài Niệm vội vàng chạy xuống lầu.
Lớp học của cô ở tầng năm, cửa lớp học rất gần cầu thang bộ.
Từ tầng sáu xuống tầng năm, Hoài Niệm liếc mắt, nhìn thấy người đang đứng ngó nghiêng trước cửa lớp học, cô vô thức chậm bước.
Người nọ quay đầu lại, ngó thấy Hoài Niệm đang đi xuống từ trên lầu.
“Chào!” Cậu ta làm như quen thân chào hỏi, “Trùng hợp thật, lại gặp cậu ở đây.”
Hoài Niệm khó hiểu nhìn cậu ta: “Thương Cảnh Trạch, sao cậu lại ở đây?”
Thương Cảnh Trạch gãi đầu, “Nghe nói tiết học của giáo sư Trần rất hay, mà chiều nay mình lại không có tiết, nên đến nghe thử.”
Gương mặt cậu ta thanh tú, sáng sủa, rất khó khiến người ta nghi ngờ lời cậu ta nói.
Trong môi trường đại học, việc “học ké” là chuyện rất bình thường, nhưng “học ké” môn tự chọn e là chỉ có Thương Cảnh Trạch mới làm.
Thương Cảnh Trạch sờ sờ mũi, động tác có vẻ mất tự nhiên, cậu ta ho khan, “Cũng… trùng hợp thật.”
“…” Hoài Niệm bất lực, “Cậu không cần…”
“Đoàn Hoài Ngạn!”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thương Cảnh Trạch cắt ngang.
Thương Cảnh Trạch vẫy tay về phía Hoài Niệm, nghe thấy cái tên cậu ta vừa gọi, tim Hoài Niệm đập hụt nửa nhịp.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Hoài Niệm không quay đầu lại.
Xung quanh dường như có gió cuồn cuộn ập đến, mang theo cái lạnh buốt giá, như muốn cuốn cô đi.
Trong tầm mắt, đầu tiên là xuất hiện một chiếc áo khoác màu đen, sau đó là bóng lưng của Đoàn Hoài Ngạn.
Anh dừng lại giữa cô và Thương Cảnh Trạch, ngăn không cho tầm mắt hai người tụ lại một chỗ.
Hoài Niệm chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Đoàn Hoài Ngạn.
Cùng với chiếc cổ trắng nõn của anh.
Thương Cảnh Trạch: “Trùng hợp vậy, cậu cũng học ở đây à?”
Đoàn Hoài Ngạn hờ hững “ừ” một tiếng.
Thương Cảnh Trạch: “Cậu học phòng nào?”
Đoàn Hoài Ngạn: “604.”
Thương Cảnh Trạch: “Tôi ở phòng bên cạnh, 606.”
“606,” Đoàn Hoài Ngạn khẽ cười, trước khi rời đi, anh quay đầu lại, liếc nhìn Hoài Niệm với ánh mắt khó đoán, “Đúng là trùng hợp thật.”
“…”
May mà đúng lúc này chuông vào lớp vang lên.
Hoài Niệm cúi đầu, vội vàng chạy vào lớp.
Cô vào lớp đúng lúc chuông reo, không dám nhìn trái nhìn phải tìm chỗ ngồi, lại sợ Thương Cảnh Trạch ngồi cạnh sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có. Liếc mắt thấy hàng ghế thứ tư cạnh lối đi còn trống, cô lập tức qua đó ngồi.
Thương Cảnh Trạch đi vào sau cô, không ngờ Hoài Niệm vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như vậy, cậu ta gãi đầu, có chút tiếc nuối tìm chỗ ngồi khác.
Trong lớp học rất yên tĩnh, chỉ có tiếng giảng bài của giáo viên.
Hoài Niệm ra vẻ chăm chú nghe giảng, nhưng trong đầu lại toàn là hình ảnh nụ cười nửa miệng của Đoàn Hoài Ngạn lúc nãy.
Haizz.
Về nhà lại phải dỗ dành anh rồi.
Cùng lúc đó.
Phòng học bên cạnh.
Đoàn Hoài Ngạn ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên, cầm điện thoại lướt một lúc rồi lại đặt xuống.
Một lát sau, điện thoại rung lên, anh nhướng mày, nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai, lại lười biếng cụp mắt xuống.
Trì Kính Đình: [Chán quá.]
Trì Kính Đình: [Muốn yêu đương quá.]
Trì Kính Đình: [Cậu hỏi Hoài Niệm nhà cậu giúp tôi, khi nào thì cái cô Nguyệt gì đấy rảnh, tôi mời cô ấy ăn cơm.]
Đoàn Hoài Ngạn không thèm để ý đến anh ta.
Trì Kính Đình không nhận được hồi âm, không chịu bỏ cuộc: [Sao cậu không nói gì?]
Trì Kính Đình: [Cậu có thể quan tâm tôi chút được không?]
Trì Kính Đình: [An ủi tâm hồn mỏng manh yếu đuối của thằng bạn này một chút được không?]
Đoàn Hoài Ngạn: [Đang học.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Đừng làm phiền.]
Trì Kính Đình: [?]
Trì Kính Đình: [Học hành quan trọng bằng tình cảm của thằng bạn này sao?]
Trì Kính Đình: [Tôi mặc kệ, cậu phải lập tức hỏi Hoài Niệm giúp tôi.]
Trì Kính Đình: [Cậu không hỏi, tôi tự hỏi!]
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn rốt cuộc cũng có chút dao động: [Đang học, lát nữa nói.]
Trì Kính Đình: [Tôi thật sự chịu hết nổi cái tính keo kiệt của cậu rồi đấy, tôi chỉ chat với Hoài Niệm thôi mà cậu cũng ghen cho được. Cũng may là tôi chiều cậu, cậu không thích tôi chat với Hoài Niệm, tôi sẽ không chat nữa. Cậu xem thử tìm đâu ra được thằng bạn tốt như tôi chứ?]
Đoàn Hoài Ngạn: [Ngậm miệng lại được không?]
Trì Kính Đình: [Ờ.]
Trì Kính Đình im lặng một lúc, vẫn không nhịn được: [Khi nào cậu tan học?]
Đoàn Hoài Ngạn mất kiên nhẫn: [Tôi sẽ gọi điện cho cậu.]
-
Ngành Y học lâm sàng có hai lớp, chưa đến một trăm người, học chung các môn chuyên ngành lớn nhỏ và môn đại cương suốt hơn hai năm, mọi người đều quen mặt nhau. Bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt xa lạ, lại còn đẹp trai, nhìn kỹ thì hóa ra là hotboy của khoa Kinh tế, khiến trái tim đang xốc nổi vì môn đại cương của các bạn nữ càng thêm rung động.
Cách đây không lâu, diễn đàn trường náo nhiệt một thời gian, bài đăng [Hôm nay Thương Cảnh Trạch đã cua được Hoài Niệm chưa?] được đẩy lên top.
Nội dung bài đăng mới nhất là vài bức ảnh chụp lén mờ ảo.
Trong ảnh có hai người, nhưng sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Hoài Niệm và Thương Cảnh Trạch.
Có người nói Thương Cảnh Trạch cuối cùng cũng cua được Hoài Niệm, cũng có người nói hai người đang mập mờ.
Xen lẫn một vài ý kiến nghi ngờ yếu ớt:
“Rõ ràng là trong ảnh, Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn đứng gần nhau hơn.”
“Hơn nữa, nếu Hoài Niệm và Thương Cảnh Trạch mập mờ, thì ghế phụ không phải nên dành cho Hoài Niệm sao? Mọi người đều hiểu ý nghĩa của ghế phụ, nhưng Đoàn Hoài Ngạn lại ngồi ở ghế phụ của Thương Cảnh Trạch.”
“Có ý gì vậy? Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi? Thực ra Nam Đại Tuyệt Sát và hotboy khoa Kinh tế mới là một cặp?”
“…”
Chủ đề dần dần bị lạc đề, sau đó lại được kéo về.
Nhưng bài đăng đó cho đến nay chỉ cập nhật ảnh chụp chung của Hoài Niệm và Thương Cảnh Trạch vào ngày hôm đó, sau đó không có thêm thông tin gì nữa. Vì vậy mọi người dần dần cũng mất hứng thú.
Kết quả không ngờ, trong lớp học của ngành Y học lâm sàng lại xuất hiện một người của khoa Kinh tế.
Ánh mắt tò mò từ bốn phương tám hướng đổ dồn về phía Hoài Niệm, như muốn thiêu đốt lưng cô.
Ngay cả những cô bạn cùng phòng trốn học của Hoài Niệm cũng nhắn tin hỏi thăm.
Cảnh Duyệt: [Chuyện này là sao vậy?]
Chu Vũ Đồng: [Cậu quen cậu ta thật à?]
Hứa Phù nói toạc móng heo: [Trông giống như cậu ta mặt dày bám lấy cậu vậy.]
Hoài Niệm gửi một biểu tượng mặt cười khổ.
Chu Vũ Đồng: [Biết thế này bọn tớ cũng đi học rồi.]
Cảnh Duyệt: [Cậu ta đúng là dai như đỉa.]
Hứa Phù: [Nếu tớ là con trai, tớ cũng sẽ bám lấy Hoài Niệm nhà chúng ta.]
Lúc này, Hoài Niệm không còn cười khổ nổi nữa.
May là mười phút sau có người đến hỏi Hoài Niệm vấn đề về môn chuyên ngành, hỏi hết câu này đến câu khác, Hoài Niệm giảng xong, cô nàng cũng không chịu đi, nửa người nằm bò ra bàn học của Hoài Niệm.
Hoài Niệm chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
“Tớ đã hứa với Hứa Phù là sẽ chiếm giữ cậu thật kỹ trong giờ nghỉ, không để tên chó kia có cơ hội tiếp cận!” Cô nàng nói với vẻ mặt anh dũng hi sinh.
Hoài Niệm ngẩn người, sau đó mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn cậu.”
Đợi đến khi chuông vào lớp vang lên, cô nàng mới chậm rãi quay trở về chỗ ngồi.
Bốn mươi phút trôi qua rất nhanh, Hoài Niệm thu dọn đồ đạc.
Vì những người ngồi trong phải đi ra ngoài, nên Hoài Niệm đứng dậy nhường đường cho họ. Rất nhiều người đi qua đi lại trên lối đi, chẳng mấy chốc, trong lớp đã vắng tanh.
Chỉ còn lại cô và Thương Cảnh Trạch vẫn ngồi im.
Thương Cảnh Trạch đi đến trước mặt Hoài Niệm, còn chưa kịp mở miệng, cửa lớp học vang lên hai tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Hai người đồng loạt nhìn ra cửa.
Thấy Đoàn Hoài Ngạn đang đứng bên cạnh cửa, một tay cầm điện thoại, tay kia vừa gõ cửa xong, chậm rãi buông xuống.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, ánh mắt thản nhiên nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng đối diện, cất giọng lạnh lùng, bình tĩnh: “Hoài Niệm, Trì Kính Đình tìm cậu.”
Trì Kính Đình đang thao thao bất tuyệt ở đầu dây bên kia ngẩn người, “... Tôi tìm Hoài Niệm thì đúng rồi, nhưng cậu đã nói là cậu sẽ chuyển lời mà?”
Đoàn Hoài Ngạn ra vẻ nghiêm túc làm nhiệm vụ truyền đạt, chờ Trì Kính Đình nói xong, anh mới nghiêm túc nói với Hoài Niệm: “Trì Kính Đình hỏi cậu khi nào đi ăn cùng nhau?”
Trì Kính Đình: “?”
Hoài Niệm không nói gì.
Ngược lại, từ giọng điệu của Đoàn Hoài Ngạn, Thương Cảnh Trạch đoán được mối quan hệ của hai người không hề đơn giản.
“Hai người thân nhau lắm à?” Thương Cảnh Trạch hỏi, “Là quen biết lúc đi xe của tôi sao?”
“Không phải,” Hoài Niệm sợ Đoàn Hoài Ngạn nói ra những lời khiến trời đất rung chuyển, vội vàng lên tiếng, “Mình và Đoàn Hoài Ngạn là bạn học cấp ba.”
“Bạn cùng bàn.” Giọng điệu Đoàn Hoài Ngạn nhàn nhạt, dừng hai giây, lại bổ sung, “Hai năm.”
“…”
Thương Cảnh Trạch nhìn Đoàn Hoài Ngạn, “Sao trước đây không nghe hai người nhắc đến?”
“Chuyện nhỏ nhặt này…” Giọng điệu thờ ơ của Đoàn Hoài Ngạn, kết hợp với khí chất lạnh lùng, kiêu ngạo toát ra từ người anh, tạo cho người ta cảm giác xem thường và khinh bỉ, nhưng ngay sau đó, anh bổ sung nốt câu còn dang dở, “Lười khoe.”
Lời của tác giả:
Cách bố trí lớp học, có một số tòa nhà dạy học được phân chia theo số chẵn lẻ, một bên hành lang là phòng học số lẻ, bên kia là phòng học số chẵn, vì vậy 604 và 606 là phòng học liền kề.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");