Nửa Đời Thanh Tình

Chương 9




Vân Yên nhìn Hoằng Huy đang cười khanh khách, cơ thể nhỏ xíu của thằng bé lắc lắc, đôi mắt mở to tươi cười ngọt ngào đến vô tội. Vân Yên thế nào cũng có cảm giác ánh mắt thằng nhóc này có một sự đắc y nho nhỏ.

Lúc này Đông Mai đã quay lại, vào trong phòng bẩm báo với Na Lạp thị:

- Bên phía Trắc phúc tấn nói không thoải mái, đã thỉnh thái y đến khám ạ.

Na Lạp thị gật đầu:

- Đông Mai, ngươi cùng ta đến đó xem sao, để tiểu nha đầu ở đây hầu hạ.

Nàng ta quay đầu nhìn Vân Yên và Hoằng Huy đang trừng mắt to mắt nhỏ với nhau, ôn hòa mỉm cười:

- Vân Yên, ngươi ngồi đây chơi với tiểu a ca, ta đi một lúc rồi về.

Vân Yên vội vàng đứng lên gật đầu đồng ý, cung kính tiễn Na Lạp thị rời đi.

Vân Yên cảm thấy góc áo mình bị túm, cúi đầu xuống nhìn, là thẳng nhóc đang cười đến chảy nước miếng. Vân Yên không khỏi bĩu môi vừa cầm khăn giúp thằng bé lau miệng, vừa âm thầm lẩm bẩm:

- Con trai chảy nước miếng sau này không lấy được vợ đâu.

- Nói bậy!

Trong giọng nói non nớt còn có mấy phần già dặn. Gì đây, Vân Yên nhìn Hoằng Huy, thằng nhóc này nghe hiểu được à. Xuyên không sao, chẳng lẽ tiểu a ca này xuyên không sao?

- Không phải nói bậy, con gái không thích con trai chảy nước miếng đâu.

Vân Yên mỉm cười trêu chọc tiểu a ca trước mặt.

- Hừ, A mã, rất nhiều, vợ.

Tiểu Hoằng Huy khinh thường hất chiếc cằm nhỏ lên. Ta là đàn ông nhà Ái Tân Giác La sao còn lo ế vợ chứ?

- Bởi vì a mã nhóc không chảy nước miếng.

Vân Yên làm ra vẻ nghiêm túc gật đầu.

- Hoằng Huy cũng, giống a mã, hừ."

Được rồi, nhóc con này càng đấu võ mồm càng ăn nói lưu loát.

Một lớn một nhỏ ta một câu nhóc một câu, nói chuyện trôi chảy đến kỳ lạ. Vân Yên cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bản thân mình có được tính là giáo viên dạy vỡ lòng ngữ văn cho Hoằng Huy không nhỉ?

Hai người đấu mồm mệt rồi, Hoằng Huy ngây thơ vô số tội nhoài người về phía Vân Yên, cái đầu nhỏ cọ cọ, đôi mắt to hấp háy. Bộ dạng kia cực kỳ giống phiên bản dễ thương của Tứ Bối Lặc Dận Chân

- Vân Yên, uống nước.

Vân Yên bất đắc dĩ đầu hàng tiểu chủ tử này. Đành phải đứng dậy chuẩn bị rót nước, Hoằng Huy kéo áo Vân Yên không buông, Vân Yên đành phải ôm lấy thằng nhóc, quả thật là không nhẹ.

Rót nước vào chiếc chén trên bàn đưa cho thằng nhóc uống, hai bàn tay nhỏ xíu của nhóc con đón lấy, ừng ực uống hết. Vân Yên lại dùng khăn giúp thằng bé lau khóe miệng.

- Vân Yên, đi ra ngoài chơi.

Vân Yên lại bất đắc dĩ ôm thằng bé ra khỏi phòng trong, thấy ngoài sảnh có một tiểu nha hoàn đang đứng. Vân Yên thân thiện chào hỏi với nàng, ôm Hoằng Huy đứng trước cửa sổ ngắm tuyết.

- Vân Yên, ra ngoài chơi cơ.

Vân Yên không khỏi trừng mắt nhìn tiểu a ca nhỏ xíu trong ngực, thằng nhóc biết điều hơn, biết yêu cầu của mình không thể thực hiện được, mặt dày mày dạn rúc vào cổ rồi cọ cọ vào gáy Vân Yên.

- Ơ, a mã!

Tiểu a ca giơ bàn tay bé xíu lên chỉ ra ngoài cửa sổ, giọng nói non nớt vui vẻ reo lên.

Vân Yên ngẩng đầu nhìn bóng dáng màu đen xuất hiện trong màn tuyết bên ngoài cửa sổ —— quả nhiên là ông chủ tới đây. Bây giờ có tính là nàng đang làm việc không nhỉ?

- Thỉnh an Tứ gia!

Cùng lúc thốt ra lời thỉnh an, Vân Yên vội vàng đặt Hoằng Huy xuống, cung kính hành lễ.

Hoằng Huy vừa được đặt xuống đất đã vui vẻ chạy về phía Dận Chân: "A mã!". Đáng yêu ôm lấy chân chàng

Dận Chân hiển nhiên đã quay lại Tứ Nghi Đường đổi lại trang phục hàng ngày, sắc mặt nhìn không ra tâm tình. Chàng xoay người vỗ vỗ vài cái tượng trưng lên cái đầu nhỏ của Hoằng Huy, Hoằng Huy cười càng xán lạn hơn.

- Đứng dậy đi.

Vân Yên nghe thấy câu nói “Đứng dậy đi” giống như nghe được tiếng trời, mới dám đứng lên.

Sau lưng vang lên giọng nói của Na Lạp thị:

- Gia về rồi ạ.

Nàng ta bước vào cửa đoan trang thỉnh an Dận Chân. Rồi dịu dàng cười nói với chàng:

- Chúc mừng gia, bên Lý muội muội vừa chẩn ra tin vui!"

Dận Chân nghe xong gật đầu, trên khuôn mặt không có quá nhiều biểu cảm. Chỉ nói lát nữa sẽ đến thăm. Na Lạp thị ôm lấy Hoằng Huy, cùng Dận Chân ngồi xuống uống một tách trà, dịu dàng nói chuyện. Tiếng Mãn xen lẫn tiếng Hán, khung cảnh vui vẻ hòa thuận.

Vân Yên vẫn an phận cúi đầu đứng bên cạnh, tự biến mình hoàn toàn trở thành không khí, tố chất tâm lý ngược lại rất tốt.

Một lát sau, Dận Chân giũ vạt áo đứng lên, nói đến phòng Trắc phúc tấn xem sao, một lát nữa đến chính phòng dùng cơm. Na Lạp thị hòa nhã kính cẩn gật đầu bảo chàng nên nói chuyện với Lý thị nhiều hơn.

Dận Chân vừa mới bước đến cửa, nghiêng nửa người liếc mắt nhìn Vân Yên vẫn đang cúi đầu coi mình là không khí. Vân Yên cảm nhận được ánh mắt, trong phút chốc hiểu ra, vội vàng hành lễ cáo biệt Na Lạp thị và Hoằng Huy, rồi đuổi kịp bước chân Dận Chân..

Vân Yên từ đầu đến cuối vẫn đi sau cách Dận Chân hai bước, không muốn cách quá gần, nhưng cũng không dám cách quá xa, cung cung kính kính xứng với chức nha hoàn

Theo Dận Chân đến tiểu viện phía tây bắc của Trắc phúc tấn Lý thị, được bố trí vô cùng tinh tế.

Mới bước vào cửa, chợt nghe thấy tiếng thỉnh an quen thuộc, âm điệu mừng rỡ. Vân Yên vừa nghe đã biết là Thu Hạnh.

Vân Yên cúi đầu đi sau lưng Dận Chân vào cửa, Thu Hạnh dẫn Dận Chân vào phòng trong. Trong lòng Vân Yên đang nghĩ mình có nên đi tiếp hay không, hay là chờ ở bên ngoài nhỉ, tiếp tục làm bóng đèn nữa thì không hay cho lắm. Cho nên khi đến trước cửa phòng thì rụt rè dừng lại, chuẩn bị thực hiện nguyên tắc phi lễ chớ nhìn đứng gác ở bên ngoài. Nào ngờ, Dận Chân đi phía trước như có con mắt mọc sau lưng, không quay đầu lại vẫy vẫy tay:

- Thất thần làm cái gì.

Vân Yên giật mình, vội vàng đuổi theo. Đối diện là Thu Hạnh, khi lướt qua nhau khuôn mặt nàng ta không che giấu nổi ghen ghét lườm nàng một cái. Vân Yên cúi đầu làm thinh.

Đi vào phòng trong, trong phòng có một chiếc giường lớn với màn trướng màu đỏ bạc. Màn trướng nửa khép, Lý thị vẻ mặt nhu mì vui sướng nằm bên trong.

Dận Chân vén màn lên ngồi ở mép giường, màn trướng che lại một nửa thân hình của hai người, chỉ nghe thấy Lý thị thẹn thùng kêu một tiếng: "Gia", không nghe thấy âm thanh trầm thấp của Dận Chân đang nói gì, giọng nói cực kì nhỏ.

Vân Yên liền vội vàng cúi đầu đứng bên cạnh cửa ra vào, hình ảnh kính cẩn mà lại ngoan ngoãn.

Chỉ nghe thấy trong màn trướng giọng nói khe khẽ trầm thấp ngẫu nhiên xen lẫn với tiếng cười yêu kiều của Lý thị. Vân Yên lúc mới vô cùng cảm nhận được

ích lợi của việc xuyên không, ít nhất có thể làm tố chất tâm lý mạnh hơn rất nhiều. Đầu đã bớt nóng hơn, nhưng lại cảm thấy bụng mình cực kỳ đói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.