Nửa Đời Thanh Tình

Chương 87




Dận Chân cúi đầu nhìn khuôn mặt của Vân Yên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như vừa dỗ dành vừa vỗ về.

Chàng bế nàng đến tấm thảm trải giữa khoang thuyền, kéo một ngăn của chiếc tủ nhiều ngăn* ra, bên trong bày la liệt mấy chiếc bình nhỏ màu sắc rực rỡ, chàng tiện tay lấy một chiếc bình nhỏ màu xanh biếc. Vân Yên nhận ra đó là bình Phục Ngấn Cao (thuốc trị sẹo).

*Hán việt là đa bảo cách.

Dận Chân mở nút chiếc bình, dùng ngón tay quệt chất cao sền sệt óng ánh, nhẹ nhàng bôi lên vết sẹo trên lưng Vân Yên.

Chàng nhẹ nhàng chầm chậm vuốt ve, chăm chú và cẩn thận.

Hai cảm giác đối lập lạnh như băng và nóng như lửa từ đầu ngón tay và làn da của chàng truyền sang, Vân Yên hơi quay nửa đầu, cắn môi để không bật ra thành tiếng.

Không chỉ là ngón tay, thậm chí cả những nơi khác trong lòng bàn tay cũng như có như không lướt qua lưng Vân Yên, cảm giác tê dại khiến da lưng nàng run rẩy, như một sự giày vò khó nói lên lời.

Cảm giác này còn chưa kết thúc, bàn tay Dận Chân đã dừng lại, sau đó chàng hơi nâng bả vai đang run rẩy của nàng lên, thoa nhẹ cao lên vết thương trước ngực.

Khoảng cách gần trong gang tấc, Vân Yên có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nơi cánh mũi chàng càng lúc càng nặng nề, cùng với tiếng tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh trong khoang ngực mình.

Chàng dùng ngón tay nhẹ nhàng cởi dây buộc áo trước ngực, vết sẹo từ từ lộ ra, thuốc bôi trên các đốt ngón tay chàng nhẹ nhàng thấm vào da thịt. Cùng với ngón tay bôi thuốc của chàng, ngón trỏ đang tháo dây áo cũng không hề ngừng lại, dây buộc màu đỏ thẫm hơi rung lên, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve làn da trên chiếc cổ mảnh khảnh.

Lặp đi lặp lại, mê mải rong ruổi, không hề có điểm dừng.

Thuốc bôi đã hoàn toàn tan, không còn chỗ nào chưa bôi, nhưng đầu ngón tay chàng vẫn còn lưu luyến không muốn rời xa.

Vân Yên nhắm chặt mắt lại, hàng lông mi mềm mại hơi cau vào, chờ đợi bàn tay chàng rời đi, nhưng bỗng nhiên nàng cảm thấy cơ thể mình run rẩy. Động tác đang bôi thuốc bỗng chốc biến thành động tác vuốt ve.

Vân Yên giật mình sợ hãi mở to mắt, rụt vai lại, muốn kéo vai áo rộng thùng thình lên, nhưng cánh tay bị chàng đè lại, cả cơ thể nàng bị chàng ôm cứng. Cảm xúc mệt mỏi và phức tạp thoáng chốc lùa ra xâm chiếm tâm trí, những thứ trước mắt bỗng nhòa đi, cơ thể không ngừng giãy dụa.

- Tứ gia...

Dận Chân nhận ra sự mệt mỏi và sợ hãi của nàng, dịu dàng đè cánh tay đang giãy dụa lại, nhẹ nhàng ôm chặt nàng vào trong lòng, cẩn thận khép vạt áo vào để che kín da thịt nơi bả vai, nâng bờ vai mảnh khảnh của nàng lên, khẽ khàng đặt một nụ hôn lên ấn đường.

- Được rồi, đừng sợ.

Môi chàng lại hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, sau đó kéo chân nàng ra, thấy đôi mắt nhỏ xíu của nàng thọt lỏm trong ống quần dài, liền đưa tay xắn ống quần lên. Vân Yên rụt chân lại, mắt cá chân nằm gọn trong bàn tay chàng.

Trong đôi mắt đen như mực sáng ngời của Dận Chân ẩn chứa ý cười như có như không, chàng nắm lấy mắt cá chân gầy gò của nàng, không tốn chút sức nào kéo nàng lại gần mình, Vân Yên không biết phải làm sao đành để mặc chàng xắn ống quần cho mình.

Dận Chân vụng về giúp nàng xắn ống quần, trên khuôn mặt chăm chú còn có cả sự nghiêm túc khoan thai hàng ngày, thậm chí còn có thêm một chút gì đó trẻ con. Các đầu ngón chân Vân Yên đều co quắp lại, khó khăn chờ đợi chàng làm xong. Sau đó chàng đi lấy hai viên thuốc chống cảm lạnh để hai người cùng uống. Vân Yên kéo tay áo dài thõng lên, cảm thấy quần áo chàng trên người mình giống như lớp da thứ hai dán trên cơ thể, trái tim mới dần dần trở về vị trí ban đầu.

Dận Chân cũng đã mặc xong áo trong, tùy ý cài vài cái cúc. Vân Yên ôm đầu gối ngồi trên thảm, mái tóc nửa khô nửa ướt xõa xuống.

Ngoài cửa sổ vang lên tiếng rào rào.

Dận Chân cũng nghe thấy tiếng động này, thuận tay mở cửa sổ chạm hoa ra ——

Mưa rào rơi xuống mặt hồ, ngăn cách với non xanh nước biếc, mây mù lượn lờ ngoài kia. Nơi đây mưa bụi mông lung, sóng gợn lăn tăn.

Hai người đều không hẹn mà cùng cảm thán về cảnh đẹp chốn nhân gian này...

Trời đất yên tĩnh như thể ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại tiếng mưa xuân sàn sạt đánh vào mạn thuyền, và cũng chỉ còn lại hai người họ.

- Xuân vân đạm đãng mãn bình hồ, miểu miểu yên ba tiếp lục vu.

Phương điện vũ quá hoa cạnh tiếu, họa kiều phong khởi liễu tương phù.

Oanh ca điểu ngữ thiên nhiên khúc, thủy tú sơn thanh tự tại đồ.

Thắng cảnh dĩ siêu trần thế giới, hà tu giá hải phóng bồng hồ. (1)

- Sau này, ở đây sẽ xây đảo, ừm, xây chín hòn đảo đi, không cái nào giống cái nào, “mượn cảnh” (2) lẫn nhau. Sau đó xây cầu nối liền các đảo lại, bên trên sẽ treo đèn lưu ly, mỗi khi gió thổi qua đèn sẽ đung đưa. Khi trời mưa, chúng ta có thể đứng trong hiên thưởng thức gió mát ngắm cảnh mưa, khi màn đêm buông xuống, chúng chúng ta có thể ngắm trăng sáng... Vân Yên, nàng thấy đặt tên là “Cửu Châu Thanh Yến” thì thế nào?

Đôi mắt như chim ưng của Dận Chân bỗng sáng ngời, ngay cả đất trời cũng biến sắc, chàng cứ khoan thai như vậy mà ngâm thành một bài thơ thất ngôn đường luật tuyệt diệu, vừa nhanh chóng diễn tả suy nghĩ của mình, vừa từ cửa sổ quay đầu lại nhìn Vân Yên phía sau.

Vân Yên ngồi trên tấm thảm, tưởng tượng nơi bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian chàng đang miêu tả, không thể không gật đầu, trong lòng tán thưởng nhạy cảm và tài năng của chàng trong nghệ thuật vườn cảnh.

Hai người nói chuyện câu được câu chăng, bầu không khí ấm áp thoải mái. Vân Yên nói rất ít, chủ yếu chỉ gật đầu nói vâng, nhưng sự thấu hiểu nơi chân mày và khóe mẳt khiến nét mặt Dận Chân dịu dàng hơn rất nhiều. Trong đầu chàng bỗng lóe lên ý tưởng kỳ diệu, hoa thơm cỏ lạ sẽ tràn ngập bốn phía.

Một lát sau, Dận Chân nhẹ nhàng vỗ tay, người bên ngoài đưa hộp cơm vào, xem ra đã hâm nóng lại.

Dận Chân bày điểm tâm ra, bảo Vân Yên ăn một ít để lót dạ. Buổi chiều Vân Yên vừa đứng trên đầu thuyền lại vừa rơi xuống nước, rồi còn phải thay quần áo bôi thuốc, quả thật dạ dày nàng đã trống trơn. Nàng cầm đũa lên, nhưng một thói quen đã hình thành từ lâu lại khiến nàng do dự. Cuối cùng nàng vẫn gắp một miếng bánh bột ngô đặt vào trong bát Dận Chân. Khuôn mặt chàng vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn miếng bánh, nhưng trong đôi mắt sáng ngời, sau đó hơi hạ cằm xuống bắt đầu ăn.

Vân Yên cúi đầu cắn một miếng bánh bột ngô, vành tai đã ửng đổ. Bao nhiêu năm hầu hạ chàng dùng cơm, gắp bánh còn phải xấu hổ như thế này sao.

Trong khoang thuyền vô cùng yên tĩnh, giống như cả trời đất chỉ còn lại mỗi con thuyền nhỏ này.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Dận Chân ngồi xếp bằng trên thảm, yên lặng lần tràng hạt trong tay. Vân Yên quỳ gối phía sau giúp chàng xõa tóc, nhẹ nhàng lau khô, vì không có lược nên nàng dùng ngón tay cẩn thận chải mượt, sau đó tết lại như cũ

Không ai nói câu nào, sự yên lặng trong giờ phút này giống như hai người không nhiễm chốn hồng trần.

Cơn mưa ngoài cửa sổ dần dần ngừng lại, ánh mặt trời như xé tan màn đêm xuyên qua những đám mây mờ mịt chiếu sáng mặt hồ. Vân Yên cũng thắt nút cuối cùng của dây buộc tóc trong tay.

Bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, gã sai vặt đưa một bộ quần áo nữ mới tinh vào. Dận Chân hơi cau mày, quay người lại nắm chặt tay Vân Yên.

- Đi thay đi.

Vân Yên gật đầu, cầm bộ quần áo đi vào gian phòng bên trong.

* * * * *

Khi đi ra ngoài, Dận Chân đã thay xong áo bào màu xanh thẫm, khuôn mặt trầm tĩnh, thần sắc ung dung, không có chút gì dáng vẻ vừa mới rơi xuống nước.

Vân Yên cũng chải xong đầu, bộ quần áo rất vừa với vóc dáng nàng, sắc mặt nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thuyền cập bờ, sau khi xuống thuyền, Dận Chân dặn dò với hạ nhân vài câu, sau đó ra khỏi vườn, xe ngựa vẫn chờ ở bên ngoài.

Vân Yên đi theo sau chàng, yên lặng không nói gì, trên khuôn mặt không nhìn ra tâm tình của nàng.

Trên đường quay trở về, Dận Chân vẫn lần tràng hạt, không biết đang suy nghĩ những gì. Vân Yên thì càng trầm lặng hơn, cơ thể nhỏ bé co lại, nét mặt tràn ngập sự mỏi mệt.

Trong đầu nàng vẫn quanh quẩn lời bẩm báo lúc nãy nghe thấy trong khoang thuyền. "Hôm nay thái y bắt mạch phát hiện đích phúc tấn đã có thai hơn hai tháng, nhưng cái thai hình như không ổn, sợ rằng..."

(1) Bài thơ “Mộ xuân tạp vịnh kỳ nhất” (Tạm dịch: Vịnh cuối xuân bài 1) của Ung Chính. Tạm dịch nội dung:

Mưa xuân yên tĩnh rơi trên mặt hồ tĩnh lặng, làn khói mông lung trên sông nối liền với cỏ xanh.

Mưa rơi qua đồng cỏ thơm hoa đua nhau nở, Họa Kiều* gió nổi liễu đung đưa.

Oanh ca yến hót tạo thành khúc ca của thiên nhiên, non xanh nước biếc như trong tranh.

Thắng cảnh đẹp vượt qua cõi trần thế, đâu cần vượt biển đến Bồng Hồ**.

(*Họa Kiều: một trấn thuộc huyện Dư Giang, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc.

**Bồng Hồ: Theo truyền thuyết, ngoài biển có núi Bồng Lai, chỗ tiên ở, hình như cái “hồ”(cái ấm), nên gọi là Bình Hồ)

(2) Mượn cảnh (借景): một trong những phương pháp tạo cảnh thường được sử dụng trong kiến trúc vườn cảnh cổ điển, phương pháp này đặt những cảnh sắc đẹp nhất vào trong khu vườn, vào trong tầm mắt và phạm vi có thể nhìn thấy được của người ngắm. Ví dụ như trong một khu vườn người ngắm có thể được nhìn thấy sông, núi, đình, đài... Một đại diện tiêu biểu cho phương pháp này là Hồ Côn Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.