Nửa Đời Thanh Tình

Chương 4




Vân Yên cắn môi đứng dưới mái hiên, những bông tuyết sau lưng tung bay trong gió, rất nhanh đã lấp kín dấu chân nàng giẫm trên đất, ngước mắt lên nhìn, chỉ có một mình thân hình gầy gò của nàng cô đơn đứng trong đình viện phủ đệ phủ đầy tuyết trắng.

Tim của nàng đang nhảy nhót điên cuồng, nàng không biết liệu chần chừ thêm lúc nữa còn kịp hay không. Bỗng nhiên một cánh cửa gần đấy được đẩy ra, một vóc người gầy gò bước ra —— Cao quản gia!

Đánh cuộc một lần đi, không kịp do dự nữa rồi, Vân Yên hít sâu một hơi quyết đoán chạy tới.

- Cao quản gia.

Vân Yên trước tiên là hành lễ, lo lắng hiện ra trên khuôn mặt không giấu được.

- Tiểu nha hoàn phòng nào chạy đến tiền sảnh, có việc gì?

Cao Vô Dung quay đầu lại, bình tĩnh đánh giá tiểu nha hoàn mặc quần áo vải thô mùa đông đang đứng trước mắt, là một nha hoàn chuyên làm việc nặng.

- Cao quản gia, xin phép mạo phạm. Xin hỏi chuối tiêu chiên tẩm đường và khoai sọ đều đã được bưng lên chưa ạ?

Vân Yên ngẩng đầu chăm chú nhìn ông ta.

Cao Vô Dung sững sờ, hai con mắt khép hờ sau đó gật đầu nhẹ nhàng nói với Vân Yên:

- Ngươi đi theo ta.

Rồi lập tức dẫn nàng đến một căn phòng nhỏ bị che khuất ngay bên cạnh.

- Ngươi là tiểu nha đầu trong phòng bếp, ta cũng có chút ấn tượng. Trong này rất an toàn, có chuyện gì ngươi có thể nói ra.

Đôi mắt Cao Vô Dung cực kỳ tinh tường nhìn chòng chọc vào Vân Yên.

- Cao quản gia, thời gian cấp bách. Nói ngắn gọn thế này, ở quê nhà nô tỳ thường hay nói rằng —— chuối tiêu và khoai sọ ăn cùng với nhau sẽ dẫn đến ngộ độc tiêu chảy, nhất là trẻ con ăn vào sẽ rất nguy hiểm. Ngài đã nghe người ta nói vậy chưa?"

Cao Vô Dung khó nén nổi kinh ngạc nhìn tiểu nha hoàn này, ông ta vốn tưởng rằng...

Ông ta lắc đầu:

- Chưa từng.

Vân Yên nắm chặt hai tay đặt trước người, việc đã đến nước này cô không được phép rút lui.

- Cao quản gia, ngài trong phủ đức cao vọng trọng, Vân Yên chỉ là một nha hoàn làm việc nặng, có lẽ ngài sẽ không tin. Nhưng tin vẫn an toàn hơn so với không tin, có đúng không?"

Con ngươi Cao Vô Dung nhìn nàng chăm chú, sau khi trầm ngâm nhanh chóng nói:

- Ngươi ở đây chờ, không được đi đâu."

Vân Yên lập tức gật đầu. Thở phào một hơi. Cao Vô Dung nhanh chóng quay người chạy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Vân Yên đứng tại nguyên chỗ, lưng rùng mình một cái, lò sưởi trong phòng này ngược lại làm cho nàng không thích ứng kịp. Hiện tại nghĩ lại mới thấy sợ, ngộ nhỡ lúc ấy bạn của mình nói sai, hoặc là vốn dĩ trong này có một âm mưu động trời thì làm sao bây giờ? Mình sợ nhất là phiền toái tự nhiên lại tìm ình phiền toái. Nhưng, bây giờ đã nói ra tất cả, e rằng đã quá muộn rồi. Tất cả đều là vận mệnh, ai có thể thay đổi đươc tim của ai chứ? Cứ mặc cho số phận đi. Nghĩ đến đây, nàng ngược lại còn thản nhiên .

Chậm rãi bước đến trước cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đất trời một màu trắng xóa. Ba trăm năm sau nàng sống ở thành phố đó dường như không có tuyết, mà trận tuyết lớn lần đầu tiên nàng chứng kiến lại ở phủ Tứ Bối Lặc triều Khanh Hi ba trăm năm trước.

Không biết đã đứng bao lâu, nghe thấy cửa phòng sau lưng bỗng nhiên vang lên một tiếng. Nàng lập tức xoay người lại ——

Đây là một người đàn ông không giống với những người trưởng thành khác, thân hình người đó rõ nét, đường cong kéo dài của chiếc cằm vừa cương nghị vừa gợi cảm. Đôi mắt chim ưng đen như mực sâu thẳm mà sáng ngời, cùng với chiếc mũi khá cao nhưng không bị gãy. Đôi môi vô cùng dễ nhìn, bờ môi rất mỏng. Có chỗ nào giống với người bình thường? Vân Yên không có thời gian suy nghĩ vấn đề này, càng không có thời gian để kinh ngạc, quỳ gối xuống nói:

- Tứ gia.

Dận Chân cởi áo choàng xuống đưa cho Cao Vô Dung sau lưng, trên người mặc trường bào đen nhánh đơn giản ở nhà, trên eo thắt một dây lưng khảm ngọc màu vàng kim. Mái tóc dài sạch sẽ đen tuyền được tết đặt trên lưng, tua dài màu vàng ở đuôi tóc nổi bật trên chiếc áo màu đen nhánh, rất dễ làm người khác chú ý. Cách ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, đơn giản càng làm tôn lên khí chất bất phàm trên thân hình cao lớn của chàng.

Chàng đi chầm chậm tới trước cái ghế trong phòng, khẽ vén vạt áo rồi ngồi xuống. Giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất tôn quý của thiên gia. Cao Vô Dung vừa đi ra ngoài lại tiến lên, bưng cho Dận Chân một tách trà nóng. Chàng nâng tách trà lên nhẹ nhàng mở nắp, nhẹ nhàng dùng nắp gạt lá trà, đưa lên môi uống một hớp, rồi đặt xuống.

- Đứng lên đi.

Giọng Bắc Kinh giàu từ tính dễ nghe.

Vân Yên vẫn cúi đầu yên lặng quỳ, nghe thấy giọng nói này trong lòng rùng mình một cái, hóa ra là...

- Tạ ơn Tứ gia.

Vân Yên nhẹ nhàng đứng lên, vẫn cúi đầu.

- Đã đến chưa?

Hai mắt Dận Chân hơi cụp xuống, chỉ thấy khớp xương ngón tay trái thon dài, trên ngón cái đeo một chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc, ngón gõ nhẹ vào tay ghế.

-Bẩm Tứ gia, nói là trong nửa nén nhang sẽ đến.

Cao Vô Dung khom người cung kính trả lời.

Dận Chân hơi trầm ngâm, đôi mắt vẫn nhìn về tiểu nha hoàn đang cúi đầu đứng cách đó ba bước.

Khi vào cửa, trong chớp mắt nàng quay mặt lại, có một nét mặt không thuộc về độ tuổi của nàng. Đôi mắt nàng nghiêm túc mà thấu đáo, nhỏ bé yếu ớt nhưng thực kiên cường. Ánh mắt lướt qua bộ quần áo bằng mùa đông bằng vải thô mà nàng đang mặc, thấy trong tay áo trái cô lộ ra một đoạn dây nhỏ bị đứt màu đỏ.

Chàng híp mắt, kéo nhẹ khóe môi. Hóa ra là, nha đầu trốn phía sau cây ngô đồng.

Vân Yên cảm nhận được ánh mắt trên người nàng, không thể không nói, cảm giác hiện hữu của chàng rất mạnh mẽ. Mặc dù chàng thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng dĩ nhiên hoàn toàn có phong phạm đứng đầu của dòng dõi quý tộc hoàng thiên. Nàng đan chặt hai bàn tay vào nhau, chỉ yên lặng cúi đầu.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.