Spoiler Mùa xuân trong cung năm nay trôi qua cực kỳ tẻ nhạt, lạnh lẽo không chỉ vì bệnh tình của thái hoàng thái hậu không ổn định mà chiến sự phía bắc còn không ngừng.
Hoàng đế muốn ngự giá thân chinh, đến phương bắc tiễu sát hồng mao. Hoàng thượng xuất cung là chuyện lớn nhất trong thiên hạ, nước Đại Thanh an bình, chưa ảnh hưởng đến căn cơ, căn bản không cần như thế.
Cho nên tất cả thần tử và hoàng phi đều khuyên can.
Hoàng quý phi cùng ở với hắn cả ngày, nhưng trong lòng cũng không dám nói gì trái ý hắn.
Cả mùa đông, hoàng thượng không cười một cái nào, không ai dám động chạm. Sợ hơi một chút lại chọc cho hắn giận dữ.
Trừ mỗi ngày thương nghị chánh sự, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, sẽ dẫn Dận Nhưng đi luyện võ, sau đó cùng hắn đi học. Tất cả mọi chuyện đều giống như không có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn làm những việc ngày thường mình làm, không thay đổi chút nào.
Nguyên quý nhân vẫn cho là hoàng thượng sẽ đi tìm nữ nhân nào đó, một năm hai năm, kết quả lại không có. Cho tới bây giờ, nàng cho rằng hoàng đế lòng dạ ác độc, cứng rắn, không ai có thể lay động. Đã từng cho là sẽ có nữ nhân khác biệt, nhưng kết quả, dù là ai cũng vẫn thế, không ai đặc biệt.
Chuyện hoàng thượng muốn thân chinh cuối cùng vẫn quyết định, không ai có thể khuyên được.
Phi tử trong cung khóc như mưa nhưng hắn vẫn quyết tuyệt rời đi như cũ.
Hoàng đế ngự giá thân chinh ở triều đại nào cũng là thời gian trọng đại nhất trong hoàng triều, đáng chú ý cùng bình luận. Hắn vì giành lại mảnh đất đã bị cướp mất mà mang binh chỉ huy, tất cả mọi người đều ca tụng.
Có lẽ hắn làm hoàng đế đủ tư cách hơn bất cứ ai: có lòng, có lực, có trí, có mưu. Duy chỉ đối với một đám nữ nhân và tần phi là hắn không có nửa điểm kiên nhẫn.
Lúc Vệ tần chuyển dạ, hoàng thượng không nói một câu nào. Mặc dù thế, hắn vẫn ra chỉ thị chữa lành gương mặt đó.
Mãi lâu sau Vệ phi tần nói: "Ít nhất hoàng thượng vẫn để ý đến ta, người còn biết đến thăm đứa bé, sẽ đặt tên cho con ta."
Sau lại mới biết hắn chỉ trả khoản nợ một đao thay người kia mà thôi.
Khi tin Nạp Lan công tử mắc bệnh qua đời truyền tới, hoàng thượng còn đang suy nghĩ dùng đường thủy tiêu diệt địch canh giữ, chỉ cảm thấy có chút giật mình. Cả đời này của hắn kính nể nhất là văn nhân nhã sĩ, Nạp Lan Tính Đức bị nhiễm lạnh qua đời không tránh được xúc động trong lòng, nhưng tiếng lòng này là do hắn tình cờ học được từ thơ ca nhàn nhạt ưu thương mà sinh ra.
Hoàng đế đến, sĩ khí tăng mạnh, hơn nữa trước đã chuẩn bị đầy đủ, đánh thắng rất nhanh. Sau hồi kinh muốn đến đường xá Thịnh kinh xem một cái, di chỉ của tổ tiên ở quan ngoại, chỉ là rất nhanh đã bỏ qua ý nghĩ này.
Sau khi trở về cung, dân chúng kinh thành đều nghênh đón, toàn bộ tần phi trong cung cũng ra nghênh tiếp.
Vệ tần ôm đứa bé đi tới bên cạnh hắn, lệ rơi không ngừng. Hoàng đế ôm đứa bé, hôn một cái, cho một cái tên, không hơn.
Hơn một năm qua, không ai có thể khiến hắn nở nụ cười.
Thân thể hoàng quý phi càng ngày càng yếu, yếu đến mức không đứng nổi, tất cả cung nữ đều quỳ trên mặt đất.
Rất khuya Huyền Diệp mới tới đây, kéo nàng nói: "Mẫn nhi, trẫm nợ nàng nhiều quá."
Ánh mắt hoàng quý phi đã ảm đạm, xương tay lộ ra, cầm tay hoàng đế nói: "Hoàng thượng. . . Nô tì không vào được trong lòng người. Trong hai năm qua hoàng thượng chưa từng vui vẻ một lần, Kỵ quý phi. . . Hoàng thượng. . ."
"Nhã Mẫn." Ngón tay hắn che miệng nàng, "Nàng là nữ nhân trẫm kính yêu nhất, hôm nay trẫm phong nàng làm hoàng hậu, trẫm sớm nên phong nàng."
Không ngờ nàng lại chết trước đêm chuẩn bị làm hoàng hậu. Vào cung hơn mười năm, cuối cùng cũng có ngày có thể ảnh hưởng đến một chút tâm tình của hắn.
Hoàng hậu qua đời lại lần nữa kích nổ bi thương và sự lạnh lẽo trong hoàng cung. Hình như đã mấy năm không có chuyện gì vui. Cho nên hắn lại lựa chọn ra đi một lần nữa, lại lãnh binh thân chinh lấy lại đất đai bị cướp mất.
Bởi vì bệnh của thái hoàng thái hậu, trong lần đối chiến này, hắn lựa chọn trở về.
Huyền Diệp nhìn tổ mẫu làm bạn cả đời với mình, cuối cùng lần này hắn cũng phải chuẩn bị tâm lý, chuẩn bị tâm lý để tránh cả thân thể lẫn tâm hồn bị suy sụp.
Hắn đọc thuộc nhiều sách phương Tây như vậy, biết người chết không thể giữ lại. Nhưng mỗi ngày vẫn vì bà làm phép, đến thiên đàn cầu phúc.
Vẫn không làm nên chuyện gì, không thể cứu vãn như cũ.
Khi còn tấm bé, không có mẹ chơi cùng, không được có ngày nào vui vẻ, duy chỉ có tình thân, hiện tại tất cả đều rời đi, không còn một ai.
Hắn là hoàng đế, cuối cùng giờ phút này cũng có thể khóc to. Đã hơn 30 năm, trái tim từ từ cứng rắn đến như thế, nhưng lại có một lổ hổng khiến hắn không cách nào khống chế đau lòng.
Thái hoàng thái hậu dùng toàn lực bảo toàn cho hắn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chút ý nghĩ nào khác. Thuở nhỏ lên ngôi, nếu không phải có bà trợ giúp thì chỉ sợ đời này vẫn tầm thường, tuỳ theo tự nhiên, không có chí tiến thủ, không thể hưởng thụ vinh hoa phú quý như thế.
Hoàng đế bi thương nhiều ngày không ăn cơm đầy đủ, Bình phi thân với thái hậu nhất, nàng vào cung đã lâu nhưng chưa bao giờ có một đứa con, mấy ngày nay đều ở trong cung an ủi trái tim như bị kim châm của hắn.
Nhưng an ủi kiểu này cũng không được mấy câu liền vội vã rời đi. Hoàng cung héo hắt, tàn tạ may mắn có Bình phi mang thai khiến bầu trời có chút ánh sáng. Chỉ là ánh sáng trong đêm tối ấy cuối cùng vẫn biến mất, đứa bé ra đời mấy tháng liền chết non.
Đả kích liên tiếp khiến hắn không còn sức mạnh xoảy chuyển trời đất, không còn cảm xúc gì khác. Thậm chí nhìn thấy Nguyên quý nhân đã lâu không gặp cũng sẽ không lộ ra cảm xúc chán ghét nữa.
Đã nhiều năm như vậy, không ai biết hắn đã biến thành dạng gì.
Quần long đấu đá trong hậu cung càng ngày càng lợi hại, mà hắn vẫn lạnh lùng coi như không liên quan, nhìn tất cả như cũ, không nói không giận.
"Hoàng thượng cảm thấy đau lòng sao?"
Hắn già đi rất nhiều, không giống như lần đầu tiên phong nhã hào hoa, tuổi trẻ khí thịnh nữa.
Nàng cũng già hơn rất rất nhiều. Nữ tử trong cung mà không có ai yêu thích già yếu rất nhanh. Đã nhiều năm như vậy, có lẽ đến tên của nàng, hoàng đế cũng không nhớ nổi.
"Hoàng thượng là vua của vạn vật, làm sao có thể có cảm giác này. Chỉ có ta, chỉ có ta mới có thể đau lòng! Ta hận ngươi, hận ngươi đã dẫn ta đến đây."
Đã nghe quen nữ nhân khóc lóc kể lể và nói mấy câu đầy hận thù nên hắn không cảm thấy có chút khác thường nào, không cần phải phản bác lại.
Thái giám bên cạnh kéo Nguyên quý nhân đang nổi cơn điên rời đi, nữ nhân rơi lệ hô: "Cuối cùng ngươi cũng gặp báo ứng! Trong hoàng cung sẽ không sẽ ai yêu ngươi, chỉ là sợ uy nghiêm của ngươi mà thôi! Ha ha, Hoàn đáp ứng hận ngươi chết đi được, ngươi giết cả nhà nàng, nàng hận không thể một đao giết chết ngươi!"
Rất nhiều năm, nhiều đến mức không ai dám nhắc tới tên của người này trước mặt hắn, không có ai!
Huyền Diệp đập vỡ ly trà trong tay, ánh mắt từ bình thản biến thành lửa giận không thể áp chế, con ngươi khẽ run.
Đi tới nhìn chằm chằm nàng, tát mạnh một cái.
"Ngươi đánh ta sao, ngươi đánh đi, nữ nhân trong cung này ngươi thích bao nhiêu, lợi dụng bao nhiêu? Thật đáng tiếc, người trong hoàng cung, ngay cả chính nàng cũng biết thứ đồ uống ngươi đưa tới không thể có thai, ngươi vẫn còn giả mù sa mưa với nàng? Còn ta, bị ngươi gọi liền đến, ngươi là hoàng thượng nhưng ngươi có lòng sao? Ngươi từng đối xử với ta được chút thật lòng sao?"
Hoàng đế mạnh mẽ bóp chặt cằm nàng, hầu kết lên xuống, máu nóng sôi trào trong người tụ lại trên đầu ngón tay, bóp cằm tràn máu. Cuối cùng vẫn không nói gì, xoay người rời đi.
Tay bỗng làm rơi bức họa xuống đất. Bức họa kia nằm trên mặt đất, một đôi mắt lộ ra khiến hắn không dám nhìn trộm dù chỉ một chút. Nhanh chóng che vào ném sang một bên.
Nhiều năm, cặp mắt kia vẫn mê hoặc lòng người như cũ, nhìn chằm chằm vào lòng của hắn. Vậy mà ngay sau đó lại bị đặt tại nơi thấp nhất, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị, lần thứ hai đi tuần tra phương Nam.
Chỉ là phong cảnh Giang Nam này cũng không khiến hắn suy nghĩ nhiều, trái tim lạnh lẽo, không còn có ý muốn chậm chạp thư giãn nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Có một ngoại truyện để kế thúc HE, nhưng nếu đăng lên thì lại không thích hợp. Vậy nên thôi, cứ để kết thúc như này nha.