Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 87




Giây tiếp theo.

Bầu trời ngập tràn sấm sét, khiến cả khu vực biến thành biển sấm sét, chiếu rọi lên cơ thể thanh mảnh của phân thân lúc ẩn lúc hiện.

Ầm ầm!

Tia chớp lóe sáng, sấm sét vang lên, ầm ầm chấn động bầu trời, tiếng hét sợ hãi hết đợt này đến đợt khác cùng khiến cả vùng đều là sấm sét chằng chịt.

Cuối cùng.

Trong rừng.

Hắc Ngưu và những người có mặt ở đó ngẩn ngơ đứng nhìn cảnh tượng hãi hùng, nhìn những xác sống trong rừng Hắc Mã bị sét đánh thành than, Hắc Ngưu và những người khác bị chấn động rồi.

Pháp lôi với phạm vi rộng như vậy, năng lực của tiên nhân đáng sợ như vậy, cứ như là chuyện thần thoại vậy, hiện diện trước mặt Hắc Ngưu và những người khác, khiến họ cảm thấy kinh hãi bất ngờ.

Quan trọng là xác sống lúc đầu xông tới, đều bị đánh cho thành than đen, cho dù là người thịt khổng lồ cũng bị sét đánh chết, còn những xác sống ẩn náu trong sương đỏ cũng lặng lẽ biến mất.

Cũng chính là nói nguy hiểm lần này kết thúc rồi, bị trận sấm sét này ngăn chặn rồi.

Chỉ là.

Lúc Hắc Ngưu và những người khác nhìn thấy phân thân thì đều im lặng.

Bởi vì phân thân vẫn đang giơ tay lên cao, lặng lẽ bất động đứng trên mặt đất.

Anh mặc một bộ y phục mạnh mẽ, lưng có gài một cây sáo, sau lưng là song kiếm, trên mặt còn đeo mặt nạ mèo, chiếc mặt nạ này không to, chỉ có thể che một nửa khuôn mặt.

Dường như là để tiện cho việc thổi sáo, cố ý dùng chiếc mặt nạ này.

Nhìn phân thân đứng đó, thấy thi thể không đếm xuể của xác sống dày đặc trước mặt phân thân, Hắc Ngưu và mọi người đều cảm động.

Bọn họ vội chạy đến bên cạnh phân thân, lo lắng nói: “Thất Thất, cậu sao rồi?”

“Đừng động vào anh ta!”

Giọng nói già nua vang lên, theo sau đó có hai vị tu tiên giẫm kiếm bay đến, dừng lại cách đó không xa.

Là hai người tu tiên một nam một nữ, tóc đều đã bạc trắng, thân hình hơi lom khom.

Trong đó người nam khàn giọng nói: “Anh ta đã chết rồi!”

“Chết rồi?!” Hắc Ngưu mở trừng hai mắt không dám tin.

“Đúng vậy! Anh ta chết rồi, dùng phương pháp cấm kỵ nào đó triệu hoán sấm sét, nếu không thì sẽ không thể dẫn sấm sét đến trong phạm vi lớn như vậy được. Anh ta ngăn chặn được sự lan tràn của tai họa, nhưng cũng bỏ mạng.” Người đàn ông tu tiên thở dài nặng nề, trong lời nói có thêm sự thương cảm.

“Chúng ta đem chôn anh ta đi.” Người phụ nữ tu tiên cũng khàn giọng lên tiếng, giọng nói còn già dặn hơn.

“Được!”

Người đàn ông tu tiên lấy ra một chiếc quan tài từ trong túi trữ đồ, đặt trên mặt đất, sau đó điều đông linh lực muốn di chuyển xác của phân thân vào trong quan tài.

Nhưng linh lực vừa động vào phân thân thì đột nhiên thi thể giống như biến thành cát từ từ tiêu tán, trong hơi gió dần biến thành những hạt bụi li ti mà bay đi.

“Chuyện này!”

Thấy vậy mọi người đều im lặng, xung quanh tràn ngập cảm xúc thê lương và thương cảm.

“Đến thi thể cũng không thể giữ lại sao? Xem ra loại pháp thuật cấm kỵ này vô cùng bá đạo, thôi bỏ đi, cỗ quan tài này ta vẫn nên giữ lại cho bản thân thì hơn.”

Người nam tu tiên thở dài nặng nề, sau đó lại lần nữa nhìn đám người Hắc Ngưu.

“Các người biết tình hình của anh ta không?”

“Tôi chỉ biết anh ta tên Thất Thất, là một võ sư phiêu dạt giang hồ, đêm qua tôi mời anh ta gia nhập đội của chúng tôi, hôm nay đến săn xác sống. Nhưng không ngờ rằng lại gặp tai họa, Thất Thất vì cứu bọn tôi mà lựa chọn không đường lui, cuối cùng anh ta chết rồi, đến thi thể cũng không thể giữ lại.”

Hắc Ngưu run rẩy nói, toàn thân đã phải chịu chấn động quá lớn.

“Tên là Thất Thất sao? Ta biết rồi.”

Lão tu tiên vung tay phải, mặt đất bị pháp thuật ảnh hưởng, xuất hiện một hố lớn.

Lão tu tiên mang toàn bộ đồ của phân thân chôn trong cái hố đó, rồi lại vùi lấp lại, dùng một hòn đá khắc tên Thất Thất, an táng phân thân trong đó.

“Đi thôi, tai họa đã tạm thời dừng lan tràn rồi, nhưng chúng ta không thể chủ quan được, vẫn phải thiết lập kết giới phong ấn ở đây, phòng trừ tai họa lan tràn.”

“Được!”

Hai vị tu tiên nói xong, giẫm lên kiếm bay sâu vào trong rừng, trên mặt đất chỉ còn lại đám người Hắc Ngưu, đứng yên trước phần mộ.

...

Thành Bạch Vân, tiêu cục Bạch Vân.

Lý Hiên ngồi trong căn phòng dưới đất, ho nhẹ, sắc mặt trắng bệch.

“Không ngờ rằng chiêu này lại bá đạo như vậy, vậy mà đến ý thức bản thể của ta cũng bị chiếm không ít.”

Lý Hiên hít một hơi sâu, quyết định sau này không tùy tiện sử dụng chiêu này nữa, cho dù có dùng thì cũng để phân thân dùng.

Tuy phân thân có dùng, uy lực vô cùng yếu, cho dù hi sinh phân thân cũng không cách nào phát huy được sức mạnh lớn như vậy.

Nhưng nếu phân thân sử dụng, sẽ không có hại gì đến bản thể, cũng không cần ý thức phải chuyển rời đến, đối với anh không có chút ảnh hưởng nào, cùng lắm thì cũng chỉ tổn thất vào phân thân mà thôi.

“Cứ quyết định vậy đi, trước tiên phái năm nghìn phân thân đến rừng Hắc Mã xem xem, phòng trừ nguy hiểm lan rộng, ta vẫn muốn yên tĩnh ẩn thân thêm vài năm nữa.”

Lý Hiên hạ chỉ lệnh cho phân thân, phái bọn chúng mau đến rừng Hắc Mã, phong trừ tai họa lan tràn.

Sau khi anh hạ mệnh lệnh không lâu, những người tu tiên ở thành Bạch Vân là Đường Khả Nhi, Chu Hằng cũng giẫm lá sen bay đi, mục tiêu bỗng nhiên cũng là rừng Hắc Mã.

Rõ ràng bọn họ cũng có được tin tức, đang vội vàng đến rừng Hắc Mã.

Bên ngoài thành Bạch Vân, trong mỏ quặng của khu sương trắng.

Một đôi mắt màu đỏ trong mỏ quặng tối tăm từ từ mở mắt, phát ra một cảm giác tà ma rất lớn.

Sau khi đôi mắt này mở hoàn toàn, liếc nhìn về hướng rừng Hắc Mã, giọng nói âm u thì thầm.

“Đến tên đó ở Hắc Mã cũng gặp họa rồi sao? Tử Vong Chi Thư có nói, khu vực này phạm vi vạn dặm đều không có nguy hiểm, là một nơi để chúng ta phát triển. Nhưng có ai ngờ được, ta vừa đến đây không lâu thì đã bị phong ấn, không cách nào phát triển, sau đó bị phong ấn lần hai, sau này còn suýt chút nữa bị Thiên Hỏa thiêu chết, ta đã động đến tên chết tiệt nào rồi chứ.

Hiện giờ đến tên đó ở Hắc Mã cũng gặp họa, cuốn Tử Vong Chi Thư này thật cái hố tự chôn mình. Bỏ đi, ta vẫn nên biết sợ thì hơn, yếu đuối như ta không dám giơ đầu ra chịu trận nữa.”

Giọng nói âm u biến mất, hai mắt đỏ như máu cũng từ từ nhắm lại, mỏ quặng lại quay về trạng thái u tối.

Thời gian dần trôi, chớp mắt lại qua thêm một ngày.

Nhờ việc sử dụng nước tình, thương tích về tinh thần của Lý Hiên hồi phục không nhỏ, đồng thời lần này thi triển lôi pháp, cũng có không ít thu hoạch cảm xúc, cũng coi như là niềm vui bất ngờ.

Số lượng nước tình này, đã có thể đủ để nuôi hai con yêu thú rồi, Lý Hiên dự định đợi kim điêu quay về rồi sẽ thu nhận nó, chăm sóc nó thật tốt.

Sau khi đã quyết định xong xuôi.

Lý Hiên đến tiểu viện, dưới ánh sáng của buổi sớm mai mà vươn vai vặn mình.

Lộc cộc lộc cộc!

Con hươu sao nhỏ nhìn thấy Lý Hiên bước ra, lập tức chạy từ trong ổ đến bên cạnh Lý Hiên, nhẹ nhẹ cạ cạ vào chân anh.

“Tốt lắm, vết thương của ngươi cũng hồi phục nhiều rồi.”

Lý Hiên nhìn con hươu sao, thấy chỗ vết thương của nó hồi phục rất tốt, gật đầu hài lòng, sau đó tựa người trên ghế suy nghĩ phương hướng phát triển tiếp sau đó.

Vào lúc này.

Lôi điện kim điêu từ xa từ từ bay tới, hai móng vuốt sắc bén đang cắp một con lợn rừng.

Sau khi bay đến bên tiểu viện của Lý Hiên.

Lôi điện kim điêu từ từ đáp xuống, đặt con lợn rừng ở bên cạnh Lý Hiên, sau đó lại làm động tác bái niên, không ngừng cúi đầu.

Thấy con kim điêu ngoan ngoãn như vậy, Lý Hiên gật đầu hài lòng, đợi sau khi thấy rõ con lợn rừng, mắt anh sáng lên.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.