Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 77




Tiêu Kiếm định tìm ai đó hỏi thăm, xem xem trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vào lúc này.

Anh đột nhiên nhìn thấy bảy đến tám người, nam có nữ có từ cách đó không xa bước đến.

Nhìn thấy những người này, lập tức Tiêu Kiếm cau mày.

Bởi vì những người này cũng chính là những người con cháu phú gia lúc trước đã cười nhạo anh.

Những người này có tiền có thế, đa số là con cháu trực hệ của Tiêu gia, Tiêu Kiếm là con cháu nhánh bên, cho dù lúc anh còn là thiên tài, cũng chỉ ngang địa vị với họ.

Hiện giờ bản thân tu vi bị mắc kẹt ở cấp một, đương nhiên trở thành trò cười cho bọn họ, những người này nếu có thời gian thì đều đến châm chọc bản thân.

Bây giờ những người này đang bước nhanh đến, hướng đến vị trí bản thân đang đứng.

Nhìn đến đây, Tiêu Kiếm biết không thể né tránh được rồi, chỉ có thể thở dài chờ đợi bị lôi ra làm trò cười thêm một lần.

“Tiêu Kiếm, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, cậu đi đâu vậy, sao lại xách một cái túi lớn như vậy, ta giúp cậu xách.”

“Khụ khụ, Tiêu Kiếm ah, lúc trước ta có chỗ nào đắc tội với cậu, cậu bỏ qua nhé, đừng trách tội tôi nhé.”

“Còn tôi nữa, mọi người đều là người của Tiêu gia, Tiêu Kiếm, lúc trước tôi đã mạo phạm rồi, những thứ này coi như giúp cậu bồi bổ, mau nhận lấy đi nhé.”

“Tiêu Kiếm ca ca, xin lỗi, lúc trước Dĩnh Nhi không hiểu chuyện, Tiêu Kiếm ca ca có thể tha thứ cho Dĩnh Nhi không?”

...

Bảy tám nam thanh nữ tú bao xung quanh Tiêu Kiếm bô bô nói, nói một đống lời xin lỗi, thậm chí còn có người đến tặng tiền và khế đất.

Tình cảnh này, hoàn cảnh này.

Hoàn toàn khiến Tiêu Kiếm choáng váng, khiến đầu anh ong ong.

Cần biết rằng những người này thân phận bất phàm, gia thế hiển hách, rất nhiều người còn có trưởng lão của Tiêu gia hậu thuẫn, tính cách cao ngạo đến cực điểm.

Tính cách cao ngạo như vậy, bối cảnh mạnh như vậy, bọn họ vậy mà lại thay đổi thái độ, đột nhiên tốt với mình, khiến Tiêu Kiếm có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

“Tiêu Kiếm cậu muốn quay về tiệm rèn sao? Đi, chúng tôi cùng cậu quay về.”

“Đúng đúng đúng, trước mặt người rất đông, một đám người nhà quê đứng cản phía trước, thật phát phiền người.”

“Tiêu Kiếm ca ca yên tâm, Dĩnh Nhi sẽ cố gắng giúp người đi qua.”

Những cô cậu này lại tiếp tục bô bô nói, trong sự choáng váng của Tiêu Kiếm, bảo hộ anh đi về phía trước.

Dọc đường đi.

Tiêu Kiếm thấy càng có nhiều người hơn, thì thầm to nhỏ xung quanh gần tiệm rèn, dường như bao vây tiệm rèn như một cái thùng sắt.

Nhờ vào đoàn người hộ tống.

Tiêu Kiếm chen chúc rất lâu cũng coi như chen vào được bên trong.

Sau đó thấy một đội vệ quân thành đang đứng trấn giữ ở cửa tiệm rèn, cố gắng duy trì trật tự.

“Đứng lại! Cấm đến gần tiệm rèn trong vòng hai mét.

Nhìn thấy Tiêu Kiếm lại gần, vệ binh lớn tiếng ngăn cản, khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo ngăn cản phía trước.

“Anh ta là Tiêu Kiếm, người sở hữu tiệm rèn này.”

Tiêu Kiếm không lên tiếng, mà những cô cậu kia đã lên tiếng giải thích cho thân phận của anh, cũng khiến vệ binh sững người.

Tên thủ lĩnh lạnh lùng cao ngạo nghe thấy câu này, sự lạnh lùng cao ngạo trên mặt lập tức biến mất, mà chuyển đổi sắc mặt nịnh bợ.

“Thì ra là Tiêu Kiếm sư huynh, quả nhiên là một nhân tài, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phóng khoáng, khuynh quốc khuynh thành, nhanh...mời vào!”

Khuynh quốc khuynh thành??

Tiêu Kiếm nghe đến những lời nói này thì sững người, cảm thấy câu “khuynh quốc khuynh thành” hình như không hợp để miêu tả anh, nhưng anh không quan tâm nổi nữa, bởi vì anh đang thấy rất choáng váng.

Một thủ lĩnh vệ binh cao ngạo lạnh lùng như vậy, mà lại thay đổi thái độ, quay ra nịnh nọt mình, khiến Tiêu Kiếm càng thêm hoang mang.

Mang theo tâm trạng nghi hoặc sâu sắc, Tiêu Kiếm đi về hướng tiệm rèn, phát hiện công cụ rèn ở cửa đã được chuyển vào trong, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ding ding bên trong.

Tiêu Kiếm tiến lên hai bước, đột nhiên nhìn thấy ở cửa tiệm rèn có một ông già tóc trắng.

Tay của lão già tóc trắng cầm một cái búa và một cái đinh, đang tu sửa lại cửa gỗ, Tiêu Kiếm biết tiệm rèn của mình có một lỗ hổng lớn, đáng ra cần sớm sửa lại rồi.

Nhưng mà sửa lại thì sửa lại, nhưng lão già đang sửa cửa đó có gì đó không đúng lắm.

Bởi vì đây chính là Lục trưởng lão nhà Tiêu gia, người quyền lực nhất của Tiêu gia, được người người kính trọng, luôn được sống trong nhung lụa.

Nhưng mà bây giờ.

Vị Lục trưởng lão của Tiêu gia luôn có cuộc sống sung sướng đó, lại ở đây dửa lại cửa gỗ, lại làm công việc thấp hèn này, tình cảnh này lại lần nữa khiến Tiêu Kiếm ngây người tại chỗ.

“Chuyện gì đây? Lục trưởng lão thân phận tôn quý của Tiêu gia lại ở đây sửa cửa gỗ ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Đầu ta bị hỏng rồi hay sao?”

Tiêu Kiếm cảm thấy đầu của bản thân không thể dùng được nữa rồi, cần phải trưởng thành hơn, thực tại trước mắt càng ngày càng không chân thật, cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Mang theo cảm giác không chân thật vô cùng này, Tiêu Kiếm bước từng bước đến bên cửa tiệm rèn, thấy trong tiệm hai bóng người đang cầm búa sắt cố gắng gõ đinh.

Đây lại là hai lão già, một vị là đại sư rèn của phủ thành chủ, vị còn lại là Tam trưởng lão của Tiêu gia, cũng là một đại sư rèn vô cùng lợi hại.

Kỹ thuật rèn của hai người này vô cùng tinh xảo, đều từng luyện ra được vũ khí thượng phẩm, được phong làm đại sư, được người đời tôn kính.

Nhưng mà hiện giờ.

Hai vị đại sư này lại ở trong tiệm rèn, giống như một người công nhân loảng xoảng rèn vũ khí, cảnh tượng này Tiêu Kiếm nhìn thấy càng thêm choáng váng.

Có điều vào lúc này, Tiêu Kiếm cũng nhìn thấy Lý Hiên, nhìn thấy vị công tử anh tuấn muốn nhận anh làm đồ đệ.

Lúc này.

Vị công tử anh tuấn này đang dựa vào tràng kỷ, uể oải lắc qua lắc lại.

Khiến Tiêu Kiếm kinh ngạc  là, vị công tử Lý Hiên đang đeo một khăn che mặt thần bí, che đi gương mặt anh tuấn của anh ta.

Nhưng cho dù là vậy, khí chất thanh tao đó vẫn không thể nào che giấu được, vẫn khiến người ta chú ý.

Tiêu Kiếm nhìn Lý Hiên đang nằm trên tràng kỷ, rồi lại nhìn hai vị đại sư đang cố gắng đập sắt, Tiêu Kiếm hoàn toàn bị choáng váng.

Cũng vào lúc này.

Vào lúc Tiêu Kiếm đang choáng váng.

Đại sư rèn của phủ thành chủ mang theo vũ khí đã rèn xong, bước nhanh đến trước mặt Lý Hiên, giống như học trò đến hỏi.

“Lý tiên sinh, vũ khí này ta rèn xong rồi, người xem có được không?”

“Không quá tệ, ngươi coi như cũng tìm ra cách rồi, đem chỗ này thay thành hai mươi lớp rèn, chỗ tiếp nối này sử dụng ba mươi sáu lớp rèn, thay đổi hai vấn đề này, ngươi cơ bản có thể rèn ổn định được vũ khí thượng phẩm rồi.” Lý Hiên uể oải nói.

“Vâng vâng! Đa tạ Lý tiên sinh chỉ điểm, ta cuối cùng cũng hiểu rồi, cuối cùng cũng cũng tìm ra cách rồi, vô cùng cảm ơn tiên sinh.”

Đại sư rèn của phủ thành chủ cuối cùng cũng tìm ra cách rồi, nước mắt lưng tròng khom mình cảm tạ, sau đó vui mừng chạy đến bệ rèn tiếp tục rèn, tiếng lách cách lách cách vang lên không ngừng.

Tam trưởng lão ở một bên ngưỡng mộ nhìn, ông vẫn còn chưa tìm ra hướng, trong lòng lúc này đầy cảm giác bức bách, sau khi nhìn thấy Tiêu Kiếm, mắt Tam trưởng lão liền sáng lên.

Bởi vì lúc trước Lý tiên sinh nói muốn nhận Tiêu Kiếm làm đồ đệ, có mối quan hệ của Tiêu Kiếm cấp một ở đây, ông có thể mời Lý tiên sinh đến nhiều lần hơn rồi.

Thế mà.

Bởi vì anh nhìn thấy những đại sư rèn thân phận tôn quý, lại giống như học trò đang thỉnh giáo Lý Hiên vậy.

Mà Lý Hiên không những đang dựa vào ghế, mà còn uể oải đáp lại, cảm giác rất miễn cưỡng.

Mấu chốt là sau khi Lý Hiên nói xong, đại sư rèn lại nước mắt lưng tròng cảm tạ, lại còn khom người nữa.

Khiên Tiêu Kiếm hoàn toàn thẫn thờ, suy nghĩ như chết lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.