Nữ Vương Mommy Giá Lâm

Chương 379: Giận giết Tuyết Khả Duy




Editor: Thơ Thơ

Bàn tay to bóp chặt cổ Tuyết Khả Duy đột nhiên buông lỏng ra một ít.

Điểm này, kỳ thật không cần cô Nói, Hoàng Phủ Minh đã sống ở bên trong tự trách thật sâu.

Chẳng qua……

Đều không phải là yêu hay không yêu.

Mà là, nếu hôm qua anh chịu nghe Tuyết Vi nói thêm một ít; nếu Tuyết Vi có thêm một ít thời gian với anh, anh phái trinh thám ra tìm nói không chừng bây giờ đã cho anh chân tướng mọi chuyện!

Kỳ thật.

Ngày hôm qua, sau khi Tuyết Vi nói mình bị trúng thuốc, cứ việc Hoàng Phủ Minh cho rằng là cô muốn lợi dụng mình báo thù, cũng đang âm thầm phái trinh thám đi điều tra chuyện này. Thơ_Thơ_ddlqd

Nào biết đâu rằng……

Trinh thám còn chưa có cấp ra tin tức, Bạch Dạ bên kia đã cho anh đáp án, mà Tuyết Vi lại kết thúc sinh mệnh trước một bước!

“Tuyết Khả Duy, cô không cần chơi một chiêu trộm đổi khái niệm này, sau khi sự kiện phát sinh, cô rõ ràng biết tôi khúc mắc nhất chính là Bạch Dạ, cho nên tận tình khuyên bảo tôi thành toàn cho Bạch Dạ và Tuyết Vi, đơn giản chính là xúi giục tôi hạ sát thủ đối với Vi! Do đó làm cho lòng tôi cùng với Vi càng cách càng xa.”

Không tồi.

Tuyết Vi phân tích ba bước cờ kia bất quá là phân tích ra chiêu Tuyết Khả Duy đối với cô.

Nhưng mà……

Tuyết Khả Duy còn dùng một chiêu đối với Hoàng Phủ Minh.

Đó chính là……

‘Minh, tôi đã sớm Nói cùng anh, Em ba tôi vẫn luôn thích là Bạch Dạ; anh thì sao, tôi biết, một khi anh nghiêm túc liền rất khó buông; nhưng, anh cần gì phải một bên tình nguyện trả giá chứ? Anh đau khổ như vậy, Em ba tôi cũng đau khổ, sao anh không thả Em ba tôi, thành toàn cho nó và Bạch Dạ chứ? ’

‘Chờ cô ta sinh đứa bé ra, tôi tự nhiên sẽ cho cô ta một cái chấm dứt! ’

‘Chấm dứt? Minh, anh đừng lừa mình dối người, anh thật sự sẽ giết Em ba tôi sao? A…… Lấy tính cách của anh, nếu là muốn đứa bé, có nhiều đi, lại làm sao sẽ tham luyến đứa bé do Em ba tôi là kẻ phản bội sinh ra chứ? Hơn nữa……’

‘tôi biết, trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn phái người âm thầm bảo hộ Tuyết Vi, nếu không…… một tháng giam lỏng này, lấy thủ đoạn của Dạ Phi Nhã Lệ, nó sớm đã bị mất mạng. Anh đơn giản chính là không bỏ được, không thả……’

Một bên tận tình khuyên bảo bọn họ, một bên lại liên tục sử dụng phép khích tướng tới chồng chất hận của Hoàng Phủ Minh đối với Tuyết Vi.

Tuyết Khả Duy biết rõ tính tình Hoàng Phủ Minh, anh không cách nào tiếp thu Tuyết Vi cùng anh em tốt của mình phản bội, cho nên, cô càng nói như vậy, liền càng khiến cho Hoàng Phủ Minh bị lạc phương hướng, không ngừng gia tăng căm hận đối với Tuyết Vi. Thơ_Thơ_ddlqd

Nhưng mà……

“Nhưng anh…… Không thuận theo cũ không có giết Tuyết Vi sao?” Tuyết Khả Duy tính kế lúc bắt đầu, lại không có tính kế lúc kết cục, cô thật sự không nghĩ tới đều đã tới nước này rồi, Hoàng Phủ Minh như cũ liên tiếp nương tay đối với Tuyết Vi.

“Đúng vậy, bởi vì tôi yêu cô ta, tôi không đành lòng thương tổn cô ta. Hơn nữa, tôi biết vì sao cô tính toán muốn chia rẽ tôi và Vi.” Khuôn mặt tuấn tú âm ngao dần dần tiếp cận với mặt Tuyết Khả Duy bị nghẹn xanh tím.

“Vì, cái, gì?” Tuyết Khả Duy cố sức hộc ra mấy chữ.

Anh dương môi cười, âm trầm nói: “cô như cũ cảm thấy Tuyết Vi là thế thân của cô đúng không? Cô như cũ cảm thấy tôi yêu chính là cô đúng không?”

“Chẳng lẽ…… Không phải sao?”

“A, ha hả a……” Hoàng Phủ Minh châm chọc nở nụ cười, ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Tuyết Khả Duy, không phải cô vẫn luôn hoài nghi tôi có phải hận cô gả cho Hoàng Phủ Sâm hay không sao?”

“bây giờ tôi liền nói cho cô, tôi thật sự chưa bao giờ hận qua cô gả cho Hoàng Phủ Sâm, ngược lại…… Là cô hận qua tôi đi?!”

Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh quỷ dị, Tuyết Khả Duy vừa muốn mở miệng……

“suỵt.” Liền bị Hoàng Phủ Minh dùng ngón tay bịt miệng. “để tôi đoán xem vì sao cô hận tôi. Có phải cô cảm thấy hay không, sau khi cô bị Hoàng Phủ Sâm cường thủ hào đoạt, tôi chưa từng tới cứu cô sao?”

“anh……?” Tuyết Khả Duy không thể tưởng tượng mở to hai mắt, Hoàng Phủ Minh vậy mà biết? Thơ_Thơ_ddlqd

Cô đã từng bởi vì chuyện này oán qua Hoàng Phủ Minh, cũng trách Hoàng Phủ Minh, cho nên…… “anh là bởi vì hận tôi, mới không có mang tôi từ bên người Hoàng Phủ Sâm đi đúng không?”

“A.” Anh khinh thường cười, chậm rãi buông lỏng tay bóp cổ Tuyết Khả Duy ra, không nhanh không chậm nói: “tôi cũng đã từng nghĩ như vậy, tôi có phải bởi vì hận cô hay không, mới không có đoạt lấy cô từ bên người Hoàng Phủ Sâm tới. Nhưng mà……”

“Nhưng mà?”

“Nhưng mà! Khi tôi gặp Vi, khi tôi biết nếu tôi không dùng sức mạnh cưỡng đoạt, Vi liền phải cùng Dạ ở bên nhau, tôi mới phát hiện…… Năm đó, tôi không có từ bên người Hoàng Phủ Sâm mang cô về tới, chỉ là bởi vì……!!!”

“Đủ rồi!! Đủ rồi!! Anh đừng nói nữa!!!” Tuyết Khả Duy sợ hãi bưng kín lỗ tai.

Nhìn thấy bộ dáng cô kinh hoảng, Hoàng Phủ Minh vô tình kéo đôi tay cô che lại lỗ tai mình xuống: “chỉ là bởi vì…… tôi căn bản là không! Yêu! Cô!!”

“A!!!!” Tuyết Khả Duy giống như là điên rồi phát ra một tiếng gào rống, nước mắt tức khắc tràn mi: “Hoàng Phủ Minh, anh thật sự quá tàn nhẫn, anh thật sự quá tàn nhẫn, sao anh lại có thể như vậy?” Thân thể, vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Hoàng Phủ Minh cười lạnh lùng nheo nheo mắt, mạnh mẽ nhéo lên cằm Tuyết Khả Duy: “Tàn nhẫn sao? Còn có càng tàn nhẫn. Cô cho rằng Vi là thế thân của cô, kỳ thật…… tính cách hai người các người một chút đều không giống. Bộ dáng Vi lúc riêng tư cùng tôi ở bên nhau, các người làm sao nhìn thấy được?!”

Bề ngoài tính cách hai chị em này thật sự vô cùng tương tự.

Chính là, tính cách cùng bề ngoài Tuyết Khả Duy là không có sai biệt; nhưng mà bên trong Tuyết Vi lại là một người khác……

Cô hoạt bát, rộng rãi, nghịch ngợm, giảo hoạt. Bộ dáng cô không ngừng, không ngừng hiện ra ở trước mặt Hoàng Phủ Minh, giống như là một mặt ở bên trong chỉ bày ra cho một mình Hoàng Phủ Minh. (xem nhanh ở dembuon chấm vn)

bộ dáng chỉ dành riêng với đối phương ……

“được. Bây giờ…… cô có thể đi xuống bồi Vi!!” Nói xong, Sắc mặt Hoàng Phủ Minh lạnh lùng, nhanh chóng móc ra một khẩu súng từ trong túi, nhắm ngay đầu Tuyết Khả Duy.

“A, anh muốn giết tôi sao? Hoàng Phủ Minh, anh thiếu tôi còn chưa đủ nhiều sao? Bây giờ anh vậy mà muốn nổ súng giết tôi sao?!?”

“tôi thiếu cô sao?!” Hoàng Phủ Minh âm trầm nheo lại đôi mắt.

“Đúng!!! Chẳng lẽ anh quên mất sao? Hoàng Phủ Sâm vì sao cường cưới tôi? Chính bởi vì người tôi yêu chính là anh; nhưng…… Kỳ thật…… sau khi chúng tôi kết hôn, Hoàng Phủ Sâm đối với tôi thực tốt, thực tốt, tôi thậm chí có thể cảm giác được, anh ta yêu tôi, đáng tiếc…… Là do tôi không đủ quý trọng.”

Tuyết Khả Duy thu nước mắt trở về trong mắt, trừng mắt châm chọc Hoàng Phủ Minh: “tôi vậy mà vì một người đàn ông chưa bao giờ yêu tôi, tôi vậy mà vì một người đàn ông muốn nổ súng giết tôi, liên tục đi thương tổn chồng tôi, ngẫm lại, tôi cũng coi như là xứng đáng.”

“Tuyết Khả Duy, cô nói bậy nói bạ cái gì?!” Trên mặt Hoàng Phủ Minh tràn ngập không kiên nhẫn.

Cô giơ lên khóe môi, cười lạnh cười: “anh cho rằng tôi và Sâm kết hôn lâu như vậy vì sao không có con? Đây còn không phải bởi vì anh, bởi vì anh!!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.