Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 45




"Bắc Âu Hân, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô. Không cần không biết xấu hổ như thế. Những chuyện cô đã làm, cô thật cho rằng không ai biết sao? Không cần thử chọc đến tôi, kết quả đó, tuyệt đối cô không thể chịu nổi đâu. Cô rất thích xem người khác bị làm nhục lắm đúng không? Nếu đã vậy, có cơ hội tôi sẽ cho cô tự mình nếm thử mùi vị đó."

Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện rất trực tiếp, thậm chí có chút thô lỗ. Lời nói quá mức thẳng thắn kia, khiến cho mấy nữ sinh đứng đó cũng sững người.

Dủ vậy, ai cũng không khiếp sợ bằng Bắc Âu Hân. Thậm chí không thèm để ý đến tiếng khóc thút thít, chỉ dùng ánh mắt không dám tin nhìn nữ sinh mặt vô cảm trước mặt, không khỏi cảm thấy sợ. Cô đã sớm cảm thấy kỳ quái, tại sao mấy người kia không báo tin tức gì cho cô, thì ra là bị nhỏ đó biết sao? Làm sao có thể, nhỏ đó chỉ là một nữ sinh mà thôi, kia là bốn năm tên côn đồ lận a, nếu chuyện này bị người ta biết, vậy...

Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, không nhịn được bắt đầu gượng đứng lên.

Giang Sảng không biết những điều này, cho là bị sử thô lỗ của Lãnh Tâm Nhiên hù doại, lấy dũng khí căm tức nhìn đối phương: "Mày câm miệng, thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua kẻ nào đê tiện như mày."

Lãnh Tâm Nhiên lại cười: "Không phải còn có cô sao? Cô cho rằng, cô có thể sạch sẽ hơn cô ta bao nhiêu? Cũng chỉ là cá mè một lứa mà thôi."

Không thể không nói, Triệu Nghị chân chính là một thiên tài máy tính, cậu ta đã nhanh chóng hack được một ít tư liệu đặc biệt. Trong đó, bao gồm cả chuyện về Bắc Âu Hân này.

Thật là không nhìn thì không biết, nữ sinh nhìn ưu tú như thế, cư nhiên lại làm ra nhiều chuyện khiến cho người ta khinh bỉ đến vậy. Kể cả những kẻ theo phe Bắc Âu Hân, nếu để cho những thầy cô giáo xem bọn họ như bảo bối biết, những học sinh giỏi này vụng trộm làm ra những chuyện như thế, không biết sẽ vui đến cỡ nào!

Lãnh Tâm Nhiên thầm nghĩ.

"Tâm Nhiên!"

Đúng lúc này, Dung Thiếu Tuyệt lo lắng chạy tới, không thèm nhìn Bắc Âu Hân bên kia một cái, trực tiếp muốn kéo Lãnh Tâm Nhiên đi.

Lãnh Tâm Nhiên vừa nhìn bộ dáng của anh ta đã biết có chuyện lớn. lại nhớ đến những lời Bắc Âu Hân vừa nói, đợi đến khi rời khỏi tầm mắt của bọn họ mới dừng lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Dung Thiếu Tuyệt luôn luôn lãnh khốc, nhưng hiện tại anh ta lại lộ ra vẻ mặt lo lắng như thế, khẳng định là chuyện rất nghiêm trọng.

"Thầy Thái bị đuổi khỏi trường. Bây giờ đang thu dọn đồ đạc, lập tức phải rời khỏi trường học."

Thầy Thái chính là chủ nhiệm lớp F của bọn họ, chủ nhiệm đó rõ ràng chỉ mới ba mươi mấy tuổi nhưng thoạt nhìn lại giống như người năm mươi tuổi, chưa già đã yếu lúc nào cũng đầy vẻ đau khổ tang thương, thầy giáo luôn yêu mến các học sinh như con của mình, lại bị đuổi? Tại sao? Tại sao?

Lãnh Tâm Nhiên nổi giận, đêy là lần tức giận đầu tiên của cô từ lần mấy giáo viên thể dục vũ nhục học sinh lớp F.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Đến lớp trước đi, trong lớp có rất nhiều học sinh đang khóc. Tình huống bây giờ rất hỗn loạn, Triệu Nghị đang đi thăm dò chuyện gì xảy ra."

Dung Thiếu Tuyệt rất nóng vội, mặc dù anh ta thành thục hơn các bạn học cùng tuổi, nhưng dù sao anh ta vẫn chỉ là đứa nhỏ, nhìn chuyện còn chưa đủ rộng. Lãnh Tâm Nhiên thì khác, cô đã tìm ra được rất nhiều manh mối từ chuyện phát sinh ngoài ý muốn này. Tại sao thầy lại bị đuổi? Là chủ động nghỉ việc hay bị đuổi? Là phạm phải lỗi gì đó hay không có sai lầm gì trực tiếp bị đuổi? Hoặc là, có ai đó đang cố ý nhằm vào chuyện này?

Nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc nói ra những điều này, nếu như Dung Thiếu Tuyệt là vương lớp F, thì chủ nhiệm vẫn luôn là động lực của bọn họ. Lớp F không thể không có ông ấy, học sinh lớp F không thể không có ông ấy! Dường như là trong nháy mắt, Lãnh Tâm Nhiên đã ra được quyết định, bất kể chuyện lần này dù là xảy ra chuyện gì, thầy giáo, nhất định phải ở lại!

"Tâm Nhiên, cậu đã đến rồi!"

"Nữ vương............ "

"Vương............ "

Lãnh Tâm Nhiên và Dung Thiếu Tuyệt vừa về tới phòng học, liền lập tức bị mọi người vây lại. Dẫn đầu chính là Triệu Nghị đang ôm máy tính, vẻ mặt tức giận.

"Chuyện gì xảy ra, Triệu Nghị cậu nói đi!"

Vào thời điểm này, Triệu Nghị càng trở nên quan trọng đứng lên. Một thiên tài máy tính có thể tùy tiện xông vào máy tính cá nhân của người khác thậm chí là máy tính của cảnh sát, tra tài liệu đối với cậu ta là một chuyện vô cùng nhẹ nhàng.

"Cụ thể xảy ra chuyện gì thì không biết, nhưng có thể khẳng định, những chủ nhiệm khác liên tục chèn ép thầy Thái, bức thầy từ chức. Hơn nữa..."

Sắc mặc của Triệu Nghị càng trở nên khó coi: "Bọn họ nói thầy Thái có hành vi đồi bại với học sinh!"

"Không thể nào!"

Dường như là theo bản năng, Lãnh Tâm Nhiên liền có phán đoán. Người thầy có nụ cười ôn hòa đó, người vẫn dùng thân hình gầy gò của mình bảo vệ học sinh đó, sao có thể làm ra loại chuyện này?

"Mình cũng biết là không thể. Nhưng mà, có người làm chứng, lớp B có một nữ sinh chủ động đứng ra làm chứng, nói là thầy Thái động tay động chân với cô tay thậm chí uy hiếp cô ta nếu nói ra chuyện này sẽ cho cô ta nghỉ học."

Triệu Nghị tức giận nói.

Khuôn mặt của Lãnh Tâm Nhiên trầm xuống, mặc dù rất nóng, nhưng cô cũng không hốt hoảng, cô đã sớm có thể tách riêng lý trí và tình cảm. Mặc dù tình cảm kêu gào phải bộc phát, nhưng lý trí lại nói cho cô biết cần phải làm việc gì.

"Triệu Nghị, cậu tra tài liệu của nữ sinh đó, kể cả tài liệu của mấy giáo viên đó cũng phải tra, đặc biệt là chủ nhiệm của nữ sinh kia. Những người khác, đi theo tôi, tìm giáo viên."

Dưới sự ra lệnh của cô, các bạn học vốn đang hốt hoảng cũng an tĩnh trở lại. Sự tĩnh táo và tự tin của Lãnh Tâm Nhiên chính là liều thuốc an thần tốt nhất cho bọn họ, giống như ở trước mặt cô, cái gì cũng không cần lo lắng, chỉ cần hoàn toàn dựa vào cô là được.

Dung Thiếu Tuyệt lần nữa cảm giác được người đang đứng trước mặt mình là một vương giả chân chính. Anh đặt ra mục tiêu cho bản thân, chính là vượt qua cô gái trước mắt này, nhất định phải mạnh hơn cô, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ tốt người mình muốn bảo vệ.

Dưới sự chỉ huy của Lãnh Tâm Nhiên, một đám người lới F hùng hùng hổ hổ xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng. Phòng làm việc lớn như thế đã sớm đầy người, đều là giáo viên, có những chủ nhiệm lớp khác, còn có ông thầy chủ nhiệm mập kia. Giữa nhiều người như vậy, Lãnh Tâm Nhiên cũng bị liếc nhìn như phạm nhân giống thầy Thái.

Mặc dù lúc này rất tức giận, nhưng lễ phép căn bản vẫn phải có. Lãnh Tâm Nhiên là dạng người càng tức giận thì càng tĩnh táo, cô không có trực tiếp đá văng cửa, mà nhẹ nhàng gõ. Bất quá, sau khi gõ xong có người cho cô vào không cô không thèm để ý đến, bởi vì sau khi gõ cửa cô liền trực tiếp đẩy cửa bước vào trước những ánh mắt phẫn nộ xen lẫn kinh ngạc.

Mặc dù những người trước mắt này đều là giáo viên, là chúa tể trường học, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại không có chút khẩn trương nào, bình tĩnh ung dung bước tới. Đẩy những người cản trở trước mặt ra, đi tới trước mặt chủ nhiệm đang bày ra bộ mặt đưa đám, nhẹ giọng nói: "Thầy, chúng em tới rồi."

Theo ánh mắt của cô, thầy Thái vốn đang tuyệt vọng nhìn thấy được đám người ngoài cửa. Một đám người đông đúc, đều là những khuôn mặt quen thuộc, ánh mắt của mỗi người đều là lo lắng và tín nhiệm. Khung cảnh này, khiến cho ánh mắt của ông có chút ướt át.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.