Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 261




Có lẽ do đã nhìn ra vấn đề, thần thái ông cụ đã tự nhiên trở lại.

"Không cần, chuyện chúng cháu nên làm thì vẫn phải làm. Nhưng những chuyện cô ấy muốn làm mà có thể dựa vào thực lực của chính mình để hoàn thành thì không muốn nhờ đến bên ngoài. Cháu đã muốn dẫn cô ấy đến từ sớm, nhưng cô ấy vẫn muốn làm ra thành tích rồi mới đến gặp mọi người. Chuyện kết hôn, cháu muốn ông có thể giúp cháu giải quyết. Chắc ông cũng muốn sớm được ôm cháu cố đúng không?"

Dạ Mộc Thần đột nhiên nở một nụ cười xấu xa hoàn toàn không hợp với hình tượng của mình, ném ra một câu như vậy khiến cho ông cụ xém chút bị sặc.

"Biết rồi. Ông không nhúng tay vào, nhưng cháu nhớ phải dẫn cô nhóc đó về đây nhiều một chút. Các cháu chuyên tâm làm chuyện của mình đi, chuyện trong nhà ông sẽ giúp các cháu giải quyết."

Ông cụ hứa hẹn nói.

Dạ Mộc Thần cười đáp ứng. Lúc kết thúc, vẫn không quên bổ sung một câu: "Thật ra thì còn có một chuyện quên nói, nhưng cũng không quan trọng lắm. Nhiên, là con gái của Hiên Viên Phong. Dĩ nhiên, Nhiên cũng không định nhận lại ông ấy."

Lúc Dạ Mộc Thần đi ra, Lãnh Tâm Nhiên như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu mỉm cười với đối phương.

"Bà nội"

Đối với ông nội, bà nội của mình, Dạ Mộc Thần luôn rất tôn kính. Đặc biệt là bà nội anh, luôn là một người rất hiền lành, cho nên tuổi thơ của Dạ Mộc Thần có được rất nhiều sự ấm áp mà tiền bạc không thể đổi được.

"Tiểu Thần, chuyện kết hôn cứ giao cho bà nội chuẩn bị đi. Trong nhà đã lâu rồi không có chuyện vui, bà nội rất vui." Bà cụ Dạ hiền lành nói.

Dạ Mộc Thần đi tới dắt tay Lãnh Tâm Nhiên, hai người liếc mắt nhau một cái sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Được ạ, cảm ơn bà nội."

Buổi trưa, Lãnh Tâm Nhiên được gặp những thành viên khác của nhà họ Dạ. Nhưng khác với dự đoán, chú bác của Thần lúc thấy cô mặc dù không tính là thân thiết nhưng cũng không tỏ vẻ chán ghét. Tóm lại, người nhà họ Dạ luôn mang đến cho người khác cảm giác lạnh lùng, xa cách, chỉ khi đối mặt với người thân hoặc người mình quan tâm thì tâm tình mới thay đổi.

Tuy nhiên, cũng có người đối xử với Lãnh Tâm Nhiên vô cùng nhiệt tình, người này đương nhiên là vị bác cả biết Lãnh Tâm Nhiên đã cứu con gái mình. Ông là người đầu tiên ủng hộ hôn sự của Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần. Bữa trưa, trong lúc trò chuyện, cũng có người thỉnh thoảng nhắc đến cái tên "Đông Phương Mạn Lệ". Khiến Lãnh Tâm Nhiên kinh ngạc là, một chuyện bình thường chỉ nên nói riêng với nhau lại được đưa ra nói trước mặt mọi người.

"Mộc Thần, cháu đã có đối tượng kết hôn, vậy chú cũng sẽ nói thẳng chuyện này, dè dặt giấu giếm mắc công sau này lại mang đến phiền toái." Người nói câu này là chú út của Dạ Mộc Thần.

Dạ Mộc Thần ngẩng đầu nhìn ông, biểu cảm lạnh nhạt.

"Nếu cháu thật sự muốn kết hôn với Tâm Nhiên, vậy, cháu có ý kiến gì với đại tiểu thư nhà Đông Phương - Đông Phương Mạn Lệ? Có người tìm chú muốn tác hợp cho hai cháu, hơn nữa chú cũng từng nghe mấy lời đồn đãi về các cháu, nếu chảu không có ý đó, vậy chú sẽ đi từ chối."

Chú út nói cho Dạ Mộc Thần nghe, nhưng khóe mắt ông lại liếc sang Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh Dạ Mộc Thần. Ông muốn nhìn thử xem người anh chọn có tình cảm với anh sâu nặng đến mức nào. Người có xuất thân như bọn họ, muốn tìm được một người có thể bên nhau cả đời thì không phải chỉ yêu thôi là đủ. Là gia chủ nhà họ Dạ, người bầu bạn bên Dạ Mộc Thần phải gánh một trách nhiệm rất nặng nề, thế nên, việc chọn người lại càng phải thận trọng.

Lãnh Tâm Nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt dò xét của chú út, nhưng vẻ mặt của cô vẫn thản nhiên, thậm chí còn không lộ ra chút nghi ngờ hay ảm đạm vì lời nói ấy, cứ như thể chuyện ấy chả dính dáng gì đến cô. Có thể bình tĩnh đến thế, có hai nguyên nhân, nếu không phải cô không quan tâm đến Dạ Mộc Thần thì chính là cô có đủ lòng tin với anh.

"Cháu với Đông Phương tiểu thư cũng chả tiếp xúc gì nhiều. Bạn gái của cháu, đến tận bây giờ cũng chỉ có một mình Nhiên. Chẳng qua là Nhiên luôn khiêm tốn, vẫn muốn tạo được chút thành tích rồi mới đến gặp mọi người, cho nên mới giấu giếm đến giờ. Không chỉ có Đông Phương tiểu thư, mà tất cả những tiểu thư khác đều không có bất kỳ quan hệ gì với cháu. Trên đời này, người có thể xứng với cháu chỉ có một mình Nhiên. Ngược lại cũng thế!"

Ngay trước mặt những người thân của mình, Dạ Mộc Thần lặp lại câu nói với ông cụ một lần nữa.

"Vậy thì chú yên tâm rồi."

Chú út phát hiện sau khi Dạ Mộc Thần nói xong còn trao đổi một nụ cười nhẹ với Lãnh Tâm Nhiên, hành động này đã nói rõ một chuyện, tình cảm giữa bọn họ vô cùng sâu đậm, quan trọng hơn là, họ cũng có đủ lòng tin với đối phương.

Thật ra thì đối với hôn sự của Dạ Mộc Thần, mấy vị trưởng bối cũng chỉ thấy quá đột ngột và kinh ngạc, chứ cũng chả muốn xen vào. Không nói đến chuyện bản thân Dạ Mộc Thần là gia chủ nhà họ Dạ, mà ngay đến ông cụ còn chả nói gì, vậy chứng tỏ ông cụ đã đồng ý. Ngay cả ông cụ cũng đã đồng ý thì bọn họ còn phản đối cái gì? Có thể khiến cho ông cụ gật đầu chấp nhận, vậy nói rõ Dạ Mộc Thần đã có đầy đủ lý do để thuyết phục ông cụ. Thế nên, bọn họ cũng chả cần phải xen vào làm gì nữa.

"Vậy thì tốt. Chuyện kết hôn cứ giao cho bọn ta đi. Có chuyện gì muốn giúp thì cứ nói thẳng. Sau này Tâm Nhiên nên đến đây nhiều một chút, dù sao thì cũng mới quen biết không lâu, để người làm quen thuộc hơn một chút cũng tốt."

Chú út nói như thế.

Đổi lấy một nụ cười yếu ớt của Lãnh Tâm Nhiên.

Vốn chỉ định ăn xong bữa trưa rồi về, nhưng cuối cùng, lúc Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần rời khỏi nhà họ Dạ đã là chín giờ tối. Ngồi trên xe, Lãnh Tâm Nhiên còn bày tỏ sự đắc ý của mình với Dạ Mộc Thần.

"Không ngờ chuyện lại dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của em. Thần, đột nhiên em cảm thấy mấy chuyện vụn vặt em để ý từ trước đến giờ thật tốn thời gian." Lãnh Tâm Nhiên tựa vào ngực Dạ Mộc Thần, nũng nịu nói.

Dạ Mộc Thần dịu dàng vuốt tóc cô, cười khẽ: "Những người hôm nay gặp đều là những người thân nhất, nhà họ Dạ còn có những chi tộc khác, những người đó tuy không có gì nhưng cũng chả mấy quan trọng nên không cần phải để bọn họ tin tưởng anh, tin tưởng ánh mắt của anh, quan trọng hơn là, bọn họ nhìn người cũng rất chính xác, đương nhiên sẽ biết sự lựa chọn của anh luôn vô cùng chính xác."

"Kế tiếp còn có một trận ác chiến phải đánh. Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, chúng ta liền kết hôn, sau đó, sẽ bắt đầu bước tiếp theo của kế hoạch." Chống lại đôi mắt xanh lam kia, Lãnh Tâm Nhiên như bị đầu độc, từ từ tiến lên, áp môi vào nhau.

Hai tháng, mặc dù không tính là rất dài, nhưng cũng đủ để phát sinh nhiều chuyện. Sáng ngày hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên đã bắt đầu bước vào trạng thái chiến đấu.

Sau khi liên lạc với Dương lâm, Lãnh Tâm Nhiên đã nắm rõ được những chuyện xảy ra trong hai tháng nay. Không thể không nói, hai tháng này, không chỉ mình cô là phải trải qua những ngày không yên ổn, mà ngay cả Yến Kinh cũng chả yên lành gì. Trong hắc đạo, chủ yếu nhất chính là chuyện bang Trúc Liên đột nhiên đổi chủ, tiếp theo là ác chiến giữa bang Trúc Liên và bang Thần Long. Lần ác chiến này, cả hai bang phái đều bị tổn hại, trong đó bang Thần Long tổn thất vô cùng nghiêm trọng, khí thế lập tức giảm nhiều. Mà tổ chức khiến bang Trúc Liên đổi chủ, càng ngày càng phách lối, kiêu ngạo, chính là tổ chức J.

Nghe được cái tên này, Lãnh Tâm Nhiên bất giác lộ ra một nụ cười xấu xa. Không ngờ tổ chức J mà cô luôn tìm kiếm lại xuất hiện hoành tráng đến vậy, còn giúp cô tiết kiệm không ít công sức và thời gian.

Mọi tâm tư của cô đều đặt hết vào tổ chức này. Bởi vì lúc trước đã có được vài tư liệu, cộng thêm chuyến đi Tây Bắc lần này cô đã tìm được chút chứng cớ, chứng cớ chứng minh tổ chức J có những hành động buôn lậu văn vật quốc gia, phản quốc... Quan trọng nhất là tổ chức J còn có liên hệ mật thiết với trùm buôn lậu Tây Bắc. Thậm chí có thể nói, tổ chức J được xem là khối u ác tính nhất của Trung Hoa, gần như tất cả mọi chuyện xấu xa đều có liên quan đến nó, trong đó bao gồm cả chuyện phản động ở biên cảnh một năm trước và vấn đề chủ quyền sở hữu của một vài hòn đảo. Tổ chức J luôn nung nấu những âm mưu phản quốc. Nếu không nhờ chuyến đi Tây Bắc này, chỉ sợ cô còn chưa tìm được nhiều chứng cứ xác đáng đến vậy, nhanh chóng tìm được điểm mấu chốt.

Sau khi biết được thân phận thật sự của Thần, Lãnh Tâm Nhiên cũng biết tổ chức J chính là kẻ địch của Thần. Cô sửa sang lại toàn bộ những tài liệu có liên quan đến tổ chức J, sau đó bắt tay chuẩn bị những chuyện khác. Tổ chức J vẫn cứ nên giao cho Thần giải quyết. Còn phần của cô, chính là nhà Đông Phương và bang Thần Long.

Mạng lưới liên lạc của các thế gia rất hỗn loạn, vấn đề này được biểu hiện tương đối rõ ràng ở nhà Đông Phương. Đặc biệt là chuyện điều tra tác phong quan viên lần này, lại càng nhằm vào nhà Đông Phương. Hiệu quả cũng rất rõ ràng, sau khi Lương Đồng bị bí mật bắt giam, ông cụ tổ nhà Đông Phương cũng qua đời. Lúc này, tình cảnh nhà Đông Phương cực kỳ khó khăn. Cũng chính vì nguyên nhân này, mới phát sinh chuyện có người tìm chú út của Dạ Mộc Thần muốn nhờ ông tác hợp cho Đông Phương Mạn Lệ và Dạ Mộc Thần. Trong tình huống bình thường, người nhà thế gia không thể tiếp xúc quá nhiều với người nhà họ Dạ, chủ động liên lạc như thế lại càng là điều cấm kỵ, nhưng hiện giờ nhà Đông Phương đã xem như cùng đường rồi.

"Tử An, ông không thể giúp tôi một chút được sao?" Đông Phương Trường Không cũng không còn vẻ ung dung, ưu nhã thường ngày nữa, chỉ hai tháng mà ông như già đi vài tuổi, tinh thần cũng có chút uể oải.

Trước kia vẫn luôn xem Hiên Viên Phong như bạn, vậy mà lúc này ông lại nhìn Hiên Viên Phong bằng ánh mắt cầu khẩn.

Hiên Viên Phong vẫn mặc trang phục đời Đường, sau khi nghe nói thế thì buông ly trà trong tay xuống, chậm rãi nói: "Trường Không, dựa vào giao tình giữa chúng ta, tách này tôi cũng muốn giúp một tay. Nhưng có một chuyện ông nhất định không biết."

Nói đến chuyện này, vẻ mặt của Hiên Viên Phong hơi thay đổi, giọng nói trở nên tàn khốc. Bộ dạng lúc này của ông quả thật có lực uy hiếp vô cùng mạnh mẽ.

Đông Phương Trường Không biết Hiên Viên Phong đột nhiên thay đổi thái độ nhất định là đã xảy ra chuyện, nhưng ông lại không biết vấn đề nằm ở chỗ nào, nên cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn ông ấy: "Tử An, là chuyện gì?"

"Cháu gái Mạn Lệ của ông, tôi vẫn luôn cho rằng nó là đứa ưu tú, nhưng nó lại coi trọng người không thuộc về nó, cũng đắc tội đến người nó không thể đắc tội. Mà rất nhiều chuyện nó làm, đều được sự cho phép của nhà các ông."

Hiên Viên Phong vẫn không chịu nói thẳng vào vấn đề.

Đông Phương Trường Không bắt đầu nóng nảy, nhưng lại không dám thúc giục, chỉ có thể vừa nghe vừa tích vừa nghĩ xem vấn đề nằm ở chỗ nào. Coi trọng người không thuộc về nó, vậy thì người đó chính là Dạ Mộc Thần. Nếu vậy, đắc tội người nó không thể đắc tội là ai?

Khó thật... Nghĩ đến Dạ Mộc Thần, liền tự nhiên nhớ tới một người khác, Đông Phương Trường Không bất giác trợn to mắt: "Chẳng lẽ là Lãnh Tâm Nhiên?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.