Người đàn ông nhìn cây roi quất về phía mình, kỳ quái là, hắn không hề né tránh, ngược lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ thậm chí còn lộ ra vẻ hưng phấn đầy mong đợi.
Một bữa thịnh yến M đầy quỷ dị bắt đầu diễn ra.
Dạ Tĩnh Nhi như hận không thể phát tiết toàn bộ nỗi oán hận của mình ra ngoài, ra tay ngày càng ngoan độc. Mặc dù cô bị uống thuốc giãn cơ nên cả người không còn sức lực, nhưng vì có sự thù hận chống đỡ nên dường như không biết mệt mỏi.
Những cây roi được dùng để gia tăng tình thú lúc đánh lên da đều tạo ra vết đỏ nhưng không gây tổn thương đến nội tạng, hơn nữa trên thân roi còn được thoa một vài thứ, mục đích là để gia tăng khoái cảm cho người bị đánh. Dĩ nhiên, loại roi này, vẫn cần gặp được một S tốt mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất. Dạ Tĩnh Nhi không có bất kỳ hứng thú nào với việc này, nhưng dù là thế, hô hấp của Hắc Ưng vẫn càng ngày càng nặng nề, sắc mặt ửng hồng, rõ ràng là đã có được khoái cảm không người nào có thể hiểu được.
Cảnh tượng đó khiến cho Dạ Tĩnh Nhi thấy ghê tởm không thôi. Nhưng cô lại không biết phải làm gì trừ việc không ngừng múa roi. Sức lực không giảm, nhưng lại có một thứ khác ngày một giảm dần, khiến cho tầm mắt mơ hồ. Đến cuối cùng, cô chỉ còn biết huơ tay theo bản năng.
Cô chưa từng thấy bất lực như thế. Cô hận không thể giết chết Hắc Ưng, nhưng bây giờ, cô lại không có đủ sức để chống lại hắn. Mặc dù hai người bọn họ ở riêng trong phòng, nhưng bên ngoài lại có hơn mười vệ sĩ canh gác. Chỉ cần cô có hành động gì bất thường, mười vệ sĩ sẽ lập tức xông vào. Đến lúc đó, sẽ không chỉ có mình cô phải chịu trừng phạt.
Có vẻ như câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra. Đang khi cô bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, lại bất ngờ phát hiện được trong phòng như có thêm một hơi thở. Cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Hắc Ưng trên giường đột nhiên lăn lộn, tránh khỏi đòn công kích thứ nhất.
Hắc Ưng rất mạnh, điều này Dạ Tĩnh Nhi đã được tự mình kiểm chứng, đương nhiên biết rõ. Nhưng giờ đây, cô phát hiện, cái người xa lạ không biết xông vào lúc nào kia còn mạnh hơn. Đòn tấn công của anh ta ngày càng hung hiểm, mỗi chiêu thức của anh ta đều công kích vào những chỗ hiểm yếu. Tốc độ của anh ta nhanh như thế, thực lực lại mạnh như thế, ở trước mặt anh ta, Hắc Ưng lúc trước không ai bì nổi bỗng chốc trở thành bông vải, mặc cho người ta nắn bóp. Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, Dạ Tĩnh Nhi đã thấy Hắc Ưng bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện kia giết chết.
Người đàn ông buông cổ Hắc Ưng ra, nhìn thi thể khó coi trên đất với ánh mắt căm ghét, rồi đi thẳng tới chỗ Dạ Tĩnh Nhi đang ngây ngốc.
Đây là một người đàn ông dáng dấp bình thường, thậm chí còn mang lại cho người khác cảm giác yếu ớt. Nhưng mới vừa rồi, Dạ Tĩnh Nhi đã biết anh ta mạnh đến mức nào. Người này, tuyệt đối không phải là một kẻ yếu ớt.
Cô ngơ ngác nhìn, trong lúc nhất thời thậm chí còn quên mất cả ngôn ngữ, không biết phải nói gì.
Vẻ mặt của người đàn ông lạnh lùng, cái vẻ lạnh lùng đó không phải là giả vờ, mà toát ra từ bên trong, như thể không màng đến bất cứ chuyện gì. Nhưng mà, sau khi nhìn thẳng vào mắt Dạ Tĩnh Nhi nửa phút, anh ta lại đột nhiên nheo mắt cười lên: "Tĩnh Nhi, anh tới rồi."
Nếu nói lúc trước là giật mình, vậy thì vào lúc này đây, cảm giác của Dạ Tĩnh Nhi lại như bị sét đánh trúng. Người đàn ông lạnh lùng này, sao đột nhiên lại dùng giọng điệu ôn nhu thân mật gọi cô là Tĩnh Nhi, hiển nhiên là quen biết cô, nhưng sao cô lại không có chút ấn tượng nào. Anh ta rốt cuộc là ai? GHOST không quan tâm Dạ Tĩnh Nhi đang ngây ngốc, chỉ dịu dàng lấy cây roi ra khỏi tay cô sau đó móc cái khăn lụa trắng trong túi ra lau tay cho cô, vừa lau vừa dịu dàng giải thích: "Xin lỗi, anh tới trễ."
Dáng người anh ta rất cao, lúc cúi đầu mang đến cho người khác cảm giác đó là một người hòa nhã, lịch sự. Dạ Tĩnh Nhi rối rắm, đầu cô trống rỗng, hoàn toàn mất đi khả năng tư duy.
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Sau khi lau sạch tay giúp Dạ Tĩnh Nhi, người đàn ông ném cái khăn sang một bên, sau đó dắt tay cô một cách rất tự nhiên, dẫn Dạ Tĩnh Nhi đang ngây ngốc đi ra ngoài.
Người luôn mạnh mẽ giống nữ vương như Dạ Tĩnh Nhi, ở trước mặt người đàn ông thần bí này lại mất đi tất cả động lực phản kháng, chỉ có thể ngơ ngác đi theo.
Đến khi nhìn thấy đống thi thể ngổn ngang bên ngoài thì Dạ Tĩnh Nhi mới dần lấy lại thần trí, dùng lực thật lớn hất tay người đàn ông ra như bị bỏng, lắp bắp nói: "Anh là ai?"
Người đàn ông không hề tức giận, vẫn nhìn Dạ Tĩnh Nhi bằng ánh mắt dịu dàng thâm tình. Lúc Dạ Tĩnh Nhi cảm giác có gì đó không ổn, định né tránh thì anh ta đột nhiên đưa tay quàng eo cô, sau đó dưới cái nhìn chăm chú đầy kinh ngạc của cô, anh ta từ từ cúi gần, đặt môi lên cánh môi mềm mại của cô.
Lần này, Dạ Tĩnh Nhi ngu thật!
Lúc Lãnh Tâm Nhiên tìm được căn phòng của người đàn ông kia, đập vào mắt cô là cảnh hai người đang hôn nhau say đắm.
Khóe miệng cô co quắp, mặc dù biết phá hỏng chuyện tốt của người khác là không đúng, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại ho khan một tiếng rồi nói: "Xin lỗi đã cắt ngang, chị Tĩnh, chị không sao chứ?"
Dạ Tĩnh Nhi lấy lại thần trí, mở thật to hai mắt, cảm thấy mờ mịt.
Lãnh Tâm Nhiên biết hình tượng của mình lúc này không tốt lắm, tháo miếng vải che mặt xuống: "Chị Tĩnh, là em."
"Tâm Nhiên?" Dạ Tĩnh Nhi giật mình.
"Dạ, chị Tĩnh, chị không sao chứ?" Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười gật đầu. Ở trước mặt người này cũng giống như ở trước mặt Thần vậy, cô rất dễ tháo dỡ phòng bị. Tuy nhiên cô lại cảm thấy rất hứng thú với người đàn ông bên cạnh chị Tĩnh, người đàn ông nhìn như suy yếu này, tuyệt đối không đơn giản!
Dạ Tĩnh Nhi gật đầu một cái: "Chị không sao. Tâm Nhiên, sao em lại ở đây?"
Biết Dạ Tĩnh Nhi không sao, Lãnh Tâm Nhiên yên tâm, còn những chuyện khác, đợi rời khỏi nơi này rồi nói sẽ tốt hơn: "Các đồng đội khác cũng không sao, chúng ta rời khỏi đây trước đi, những chuyện khác đợi trở về rồi nói."
Dạ Tĩnh Nhi suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Chuyện xảy ra kế tiếp giống như phim điện ảnh vậy, đại quân hội hợp, ngay cả Răng cũng đã dẫn theo cả đội giải cứu chạy tới. Ngay đêm đó, khi đám người của Dạ Tĩnh Nhi nhìn thấy khuôn mặt thật của Lãnh Tâm Nhiên thì đều ngạc nhiên tột độ. Còn những người bên đội của Răng sau khi biết được những việc Lãnh Tâm Nhiên làm, lại càng dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn chằm chằm vào cô gái có khuôn mặt xinh đẹp và vóc người nhỏ nhắn kia.
Trải qua trận chiến này, cái tên Lãnh Tâm Nhiên bắt đầu nổi danh trong giới lính đặc chủng Trung Hoa. Dĩ nhiên, so với tên và biệt danh của cô, cái tên được Chu Đào gọi được nhiều người đón nhận hơn, cái tên đó, đương nhiên là Tiểu Quái Vật.
Giải cứu đám người Dạ Tĩnh Nhi là nhiệm vụ thiết yếu của Răng, còn nhiệm vụ của Dạ Tĩnh Nhi là phá hủy toàn bộ các hang ổ buôn lậu thuốc phiện trong khu rừng ma quỷ này. Sau khi đoàn người nghỉ ngơi được vài phút, rốt cuộc đã đưa ra quyết định, kiên quyết hoàn thành triệt để nhiệm vụ được giao.
Một tháng sau đó, Lãnh Tâm Nhiên đi theo tiểu đội của Dạ Tĩnh Nhi bắt đầu chiến đấu trong khu rừng ma quỷ. Dĩ nhiên, cả người đàn ông thần bí luôn đi theo bên cạnh Dạ Tĩnh Nhi cũng có mặt. Trong lúc làm nhiệm vụ, bọn họ không tiếp xúc với người truyền tin bên ngoài, thế nên, mãi đến khi nhiệm vụ kết thúc, Lãnh Tâm Nhiên vẫn không biết người đàn ông thần bí này chính là sát thủ thần bí trên bảng xếp hạng - Khấu Bắc.
Còn chuyện giữa anh ta và Dạ Tĩnh Nhi, lại là một chuyện xưa khác.
Khi nhiệm vụ kết thúc, Lãnh Tâm Nhiên trở lại Yến Kinh thì đã là hai tháng sau.
Hai tháng, thu hoạch của bọn họ vô cùng lớn, không chỉ thành công phá hủy hang ổ của trùm thuốc phiện, quan trọng hơn là, thực lực của tất cả các đội viên tham gia đều được tăng lên một bậc, tất nhiên, người tăng nhanh nhất chính là Lãnh Tâm Nhiên với danh xưng Tiểu Quái Vật.
Tài năng của Lãnh Tâm Nhiên vốn đã ngàn năm khó gặp, kiếp trước cô đã từng trải qua rất nhiều trận thực chiến, nhưng kiếp này cô lại rất ít khi có cơ hội được đối mặt với tử vong thế này. Trong hai tháng nay, cô như bọt biển hút nước, không ngừng hấp thu đủ loại kinh nghiệm, mạnh lên nhanh chóng.
Hai tháng này cũng khiến cho tình cảm giữa tình cảm của các đội viên ngày càng sâu đậm. Vô số lần kề vai chiến đấu, vô số lần kề cận với tử vong, lúc đầu họ còn kinh ngạc với thực lực của Lãnh Tâm Nhiên, đến cuối cùng đã hoàn toàn chết lặng. Thậm chí, họ còn thông minh mà không tìm Lãnh Tâm Nhiên so tài, bởi vì đây tuyệt đối là hành động tự tìm đường chết.
Lúc Lãnh Tâm Nhiên xuống máy bay, cảm giác mình như vừa được trọng sinh. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bóng dáng đang chờ mình thì không màng tất cả mà vọt tới, nhào đầu vào ngực đối phương.
Hai tháng, bởi vì nhiệm vụ, cô không liên lạc với bất kỳ ai, dĩ nhiên bao gồm cả Thần. Lúc trước tất cả tâm trí đều đặt vào nhiệm vụ, giờ nhìn thấy anh, mới cảm giác được mình nhớ anh đến mức nào.
Nhào vào ngực đối phương, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, trái tim vẫn luôn căng thẳng của cô rốt cuộc cũng được yên tĩnh trở lại.
Không chỉ có Lãnh Tâm Nhiên kích động, kể cả người luôn ưu nhã cao quý như Dạ Mộc Thần cũng làm một chuyện khiến cho mọi người không dám tin. Giữa nơi đông người, anh vòng tay ôm ngang Lãnh Tâm Nhiên lên, sãi bước đi về phía bãi đỗ xe.
Dạ Mộc Thần không thích đua xe, nhưng lúc này vận tốc của anh lại nhanh chưa từng có. Anh bỏ rơi mọi người, chỉ chở cô gái anh đặt trên đầu quả tim chạy như bay về nhà hai người.
Tất cả sự nhẫn nại đều bộc phát trong giây phút ấy.
Anh mạnh mẽ hôn lên đôi môi mềm mại, không chút dịu dàng, chỉ dùng sức gặm cắn. Dạ Mộc Thần lúc này, có sự kích động và nhiệt tình trước nay chưa từng có. Anh ôm cô thật chặt, chặt đến mức như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình. Không chỉ có anh mà Lãnh Tâm Nhiên cũng nhiệt tình đáp lại như thế. Hai người hôn nhau say đắm, từ cửa đến phòng khách, rồi sang đến phòng ngủ, sau đó lại cùng ngã xuống giường.
Hai con người luôn luôn lý trí, giờ phút này lại buông thả chính mình.
Hơi thở ấm áp, mập mờ hòa quyện trong phòng, dưới ánh đèn, hai người trên giường hôn nhau đầy nóng bỏng.
Giữa không khí mập mờ đó, Dạ Mộc Thần rốt cuộc cũng tìm lại được chút lý trí, nhìn cánh môi sưng đỏ và sắc mặt ửng hồng của người phía dưới, cất giọng hỏi: "Chúng ta kết hôn đi!”