Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 46: Kiếp sau




Hai ngày kết thúc, kỳ nghỉ phép của Mạc Dao Dao cũng chính thức kết thúc. Nghe nói Lý Tiêu cũng từ nước Pháp trở lại, nói một cách khác, cô lại bắt đầu cực khổ đấu tranh với Lý Tiêu. Nhưng mà bây giờ, thật lòng Mạc Dao Dao không muốn làm. Loại chuyện như thế đối với cô mà nói thì vừa không có ý nghĩa lại vừa không có theo đuổi. Thật sự là quá lãng phí tuổi thanh xuân. Hiện tại, việc làm ăn của Vạn Niên Thanh vừa mới bắt đầu. Đã từng làm ngành sản xuất tiêu thụ, cô vẫn hi vọng Vạn Niên Thanh ở đấy, làm nhân viên bán hàng nhỏ bé cũng được.

Hai ngày lễ Nô-en, Tết Nguyên Đán trôi qua vô cùng phiền chán, bởi vì đoạn thời gian đó Vạn Niên Thanh phải đi đến ngoại ô giám sát việc sản xuất nhóm sản phẩm bảo vệ sức khỏe đầu tiên. Ngoại ô là nơi đặt xưởng “Màu xanh dưỡng sinh”. Vốn là một xưởng thuốc men gia công, bởi vì làm ngược với bình an nên cuối cùng đóng cửa. Vạn Niên Thanh nhân cơ hội xưởng này bán lại, nhân tiện làm nhà máy sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe luôn. Chỉ cần nhập vào một ít máy móc đặc thù là có thể vì cơ bản toàn bộ việc gia công đều dùng máy móc ban đầu. Dĩ nhiên, bỏ tiền chính là Tề Hiên. Nhóm hàng hóa xuất xưởng đầu tiên rất quan trọng. Phải dựa vào nó để đưa danh tiếng vang xa, không thể có một tí sai lầm nào. Cho nên Vạn Niên Thanh tự mình đi giám sát chính là vì đảm bảo tất cả đều thuận lợi.

"Màu xanh dưỡng sinh" là tên Vạn Niên Thanh đặt. Đối với lần này Tề Hiên cùng Mặc Ngôn đều rất có ý kiến. Ý tứ của Tề Hiên là cậu gọi là ‘Màu xanh dưỡng sinh’, không bằng gọi là ‘Màu xanh vui vẻ’ nhé? Mặc Ngôn cũng không đồng ý, anh cho rằng sản phẩm bảo vệ sức khỏe này là mượn chiêu bài Bình An đánh ra, nên sử dụng tên anh đặt: Mặc sắc dưỡng sinh. Ý tứ của Mạc Dao Dao là: Trình độ một hai của mấy người thì đặt tên cái gì? Còn không bằng gọi là "Trăm năm dưỡng sinh" ! Chỉ là về sau Vạn Niên Thanh lại nói cho cô biết, cái tên kia cô đặt rất hay, chỉ là đã bị người đăng ký trước rồi. . . . .

Bởi vì chuyện đặt tên, ba bên đàm phán rất lâu. Cuối cùng bởi vì Khổng Tường gia nhập nên đã quyết định là ‘Màu xanh dưỡng sinh’. Khổng Tường vốn là nhà thiết kế nổi tiếng nhất, đặc biệt là làm quảng cáo. Cái gì qua tay anh ta thế nào cũng bán được rất nhiều. Chính là thưởng thức của người này có chút kì lạ, cả người lúc nào cũng màu sắc lòe loẹt. Chỉ là theo lời anh ta nói, đây không phải là hấp dẫn ánh mắt mọi người sao, hấp dẫn ánh mắt phải không chừa thủ đoạn nào!

Mạc Dao Dao nghiêm trọng hoài nghi anh ta lấy cái danh hiệu nhà thiết kế cao cấp nhất như thế nào. Nhưng mà một câu nói của Vạn Niên Thanh đã giải thích nghi ngờ của cô: "Khổng Tường là Khổng Tước, có bệnh mù màu, em bỏ qua bộ quần áo kia đi, hắn rất biết thưởng thức."

Thì ra lại là một tên yêu quái, khó trách Vạn Niên Thanh có thể mời được anh ta. Nghe nói mời Khổng Tường rất khó khăn. Tề Hiên từng nhiều lần tới cửa đều ăn rồi bế môn canh, bởi vì anh ta nói không nhận công việc trần tục. Đừng nói anh ta không bán mặt mũi cho Tề Hiên, ngay cả Mặc Ngôn cũng không mời nổi anh ta. Tiếng tăm của Bình An cùng thân phận của Mặc Ngôn, biết bao nhiêu công ty quảng cáo tới cửa xin cho bọn họ làm quảng cáo. Vậy mà Khổng Tường ném hợp đồng Bình An vào trong thùng rác: “Tôi ghét nhất màu đen!”

(bế môn canh: không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn)

Về phần tại sao anh ta nhận việc của Vạn Niên Thanh, nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì anh ta thích màu xanh, so sánh lông màu xanh trên người anh ta thì lông màu xanh lá cây nhiều hơn nhiều. . . . . .

Bởi vì mời được Khổng Tường, Tề Hiên cùng Mặc Ngôn cũng không có ý kiến, vì vậy "Màu xanh dưỡng sinh" trở thành nhãn hiệu của hàng loạt sản phẩm bảo vệ sức khỏe.

Kế hoạch của Khổng Tường là mượn không khí Tết Nguyên Đán thì tung tên ra. Ngày Nguyên Đán bắt đầu bán hàng cũng có rất nhiều ưu đãi. Ngày đó Vạn Niên Thanh lo trong lo ngoài. Mạc Dao Dao cũng đi theo giúp một tay. Hai người về nhà cũng mệt rã rời rồi, nào còn có tâm tư hẹn hò cái gì....

Ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán kết thúc, cuối cùng thời điểm bán hàng cao nhất cũng qua, mà ngày hôm sau Mạc Dao Dao cũng phải đi làm trở lại. Thời điểm rảnh rỗi tốt đẹp, Vạn Niên Thanh cọ đầu trên ngực Mạc Dao Dao: “Anh không muốn để em làm nhân viên dưới quyền Tề Hiên.”

"Dừng tay. . . . . . Không đúng, dừng đầu!" Mạc Dao Dao nhìn chằm chằm cái đầu không ngừng sỗ sàng của anh, rất muốn tát anh một cái, cứ có cảm giác nếu đánh, mình sẽ rất thoải mái.

"Có gì xấu hổ, xem cũng xem qua, sờ cũng sờ qua, ăn cũng. . . . . ." Vạn Niên Thanh vừa nói vừa giơ tay sờ dần lên mang vẻ mặt con quỷ háo sắc.

"Câm miệng! Dừng tay! Dừng đầu!" Thật sự Mạc Dao Dao không có biện pháp nào đối với Vạn Niên Thanh, không phải anh cổ hủ sao? Không phải anh bảo thủ sao? Một người cổ hủ bảo thủ như kia làm sao lại không biết cái gì gọi là kín đáo hả!

Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao thật sự có chút tức giận, ngượng ngùng buông tay ra. Kể từ ngày Mạc Dao Dao đốt ga giường, anh liền không dám chọc cô. Cái cảm giác cái lừa anh tới rồi trói lại của Mạc Dao Dao có chút bí hiểm.

"Vạn Niên Thanh, em nhớ được trước anh nói muốn đêm tân hôn , bây giờ tại sao thoáng cái lại tăng tốc nhiều như vậy?" Mạc Dao Dao vẫn ầm ĩ không hiểu cái vấn đề này. Tại sao từ bệnh viện ra lại trở thành cục diện thuê phòng lên giường hả?

Vạn Niên Thanh cực kỳ vô tội nói: "Ngày đó không phải em nói là năm sau kết hôn sao? Cuộc sống này chắc chắn cũng rất nhanh có, anh động phòng trước, không quá phận chứ?”

Thấy hắn lẽ thẳng khí hùng, Mạc Dao Dao thật bất hảo ý tứ nói ngày đó nàng nhưng thật ra là nói lẫy. Chỉ là nhớ tới chuyện ngày đó, nàng đột nhiên phát lên mình còn có một câu nói phản đối vạn niên thanh nói, khi đó trực tiếp liền bị hắn kéo vào quán rượu, vừa đến trên giường cái gì đều quên.

"Vạn Niên Thanh, em có chuyện phải nói." Mạc Dao Dao rất nghiêm túc.

"Em nói cái gì anh cũng nghe!" Vạn Niên Thanh cũng rất nghiêm túc. Mặc dù ở thời điểm Mạc Dao Dao nói"Không cần", anh không nghe một chút nào ra thì đại đa số thời điểm còn lại anh rất nghe lời.

"Hôm đó Ngải Xuân đánh, anh thoải mái sao?" Cô đưa tay sờ sờ mặt của anh.

"Khó chịu, tuyệt đối không thoải mái, đau chết, đau đến tim. Nhưng chịu đựng Dao Dao chịu thì anh nguyện ý!" Vạn Niên Thanh nói loại lời nói này nhưng không biết đỏ mặt. Có thể là bởi vì trên người anh chỉ có sắc tố diệp lục, không có hồng cầu cùng huyết sắc tố.

Mạc Dao Dao vỗ đầu anh một cái: "Sau này coi như vì em cũng không được, coi như anh thích bị M ngược đãi, cũng chỉ em mới có thể đánh anh! Quyền này chỉ em mới có, nghe rõ không?"

Giọng nói rất ngang ngược, rất không phân rõ phải trái, giống như Vạn Niên Thanh chính là vật sở hữu của Mạc Dao Dao. Muốn đánh hay không cũng là chuyện của cô, người khác đánh chó cũng còn phải xem chủ nhân có nguyện ý hay không chứ!

Nhưng lời nói mang theo dục vọng độc chiếm khiến Vạn Niên Thanh rất vui vẻ. Anh ôm lấy Mạc Dao Dao nói: "Dao Dao, em dùng ống khóa khóa anh ở nhà cả đời anh cũng cam nguyện."

"Như vậy em sẽ tức chết, anh hãy để cho em sống lâu hai năm đi." Giọng nói Mạc Dao Dao rất lạnh nhạt, nhưng trong lòng có chút mất mác. Cả đời, thật sự cô có thể có một đời sao?

Dường như Vạn Niên Thanh đã nhận ra cô ưu sầu: "Dao Dao, dù em biến thành dạng gì đi nữa cũng là Dao Dao của anh."

"Có một ngày tóc em sẽ bạc, răng cũng mất hết, trên mặt tất cả đều là nếp nhăn, cuộc sống cũng không thể tự lo liệu!" Mạc Dao Dao càng nói lòng càng chua xót, nếu Vạn Niên Thanh có thể cùng với cô cùng nhau đầu bạc, lúc lắc nếp nhăn dài thật tốt.

"Vậy. . . . . . Anh sẽ nhuộm tóc trắng, cũng nhổ hết răng, da mặt cũng kéo dài ra, kéo đến mức không co dãn được nữa, mặt mũi cũng nhăn nheo. Chỉ là không thể cuộc sống không tự lo liệu, bởi vì còn phải chăm sóc em."

". . . . . ." Mạc Dao Dao im lặng một lúc rồi nói, "Em sẽ chết."

"Anh sẽ chờ em."

“Chờ?”

"Chờ kiếp sau của em, chờ đời sau của em, chờ em đời đời kiếp kiếp. Là đàn bà thì cưới em, là đàn ông thì đam mỹ, là động vật liền làm người - thú, là thực vật. . . . . . Vậy thì quá tốt rồi, giúp em tu luyện, chúng ta cùng nhau làm vợ yêu quái. Anh chắc chắn sẽ dựa vào em rồi." Vạn Niên Thanh ôm Mạc Dao Dao, nhẹ nhàng hôn mái tóc dài của cô.

"Dao Dao, Làm ướt ngực anh rồi."

"Câm miệng! Em nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của anh chảy nước miếng." Mạc Dao Dao vừa nức nở vừa nói.

"Vậy thì thật tốt quá! Chỉ là chú ý đừng quệt nước mũi lên." Vạn Niên Thanh cười xấu xa nói.

"Câm miệng! Về sau thời điểm em già, nước mũi anh cũng phải lau!" Quệt quệt, thật không nhìn bầu không khí, ra sức quệt nước mũi lên người anh!

"Được, anh sẽ đợi đến ngày đó."

Nước mắt Mạc Dao Dao rơi không ngừng, ôm lấy eo Vạn Niên Thanh, bất luận thế nào cũng không buông tay.

Cô, Mạc Dao Dao có đức hạnh gì, có tài cán gì mà có một người đàn ông như thế này yêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.