Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi

Chương 44: Của anh




Vạn Niên Thanh không có giống lời anh nói là hẹn đi dạo phố mua đồ gia dụng, mà với tốc độ ánh sáng lôi Mạc Dao Dao vào một khách sạn gần đây nhất, cấp tốc đặt một gian vợ chồng. Cũng không phải là loại tạm thời nghỉ ngơi, mà là dự định ở một ngày một đêm.

Vào phòng Mạc Dao Dao còn chưa kịp nói chuyện, liền bị người đè lên giường. Môi dính sát thân mật, hôn cô đến trời đất mù mịt.

Không chỉ là hôn, còn động tay động chân!

Vạn Niên Thanh dùng thân thể đè ép cô, môi chặn miệng của cô, bàn tay không ngừng chạy trên thân thể cô, cũng luồn vào áo trong cởi dây nịt ngực của cô.

Bàn tay anh nóng bỏng, Mạc Dao Dao có cảm giác làn da bị lửa thiêu nóng. Dĩ nhiên cũng chỉ là nhiệt độ cơ thể người bình thường. Nhưng Mạc Dao Dao lại bị cái nhiệt tình này đốt đến nỗi không tìm thấy phương hướng.

Ngón tay thon dài mạnh mẽ vuốt ve ngực cô, tỉ mỉ vuốt ve nơi mềm mại kia. Đầu ngón tay nhẹ nhàng thi thoảng từ từ lên phía đỉnh. Từng đợt cảm giác tê dại khiến toàn thân Mạc Dao Dao nổi da gà.

Một bàn tay vội vàng chọc ghẹo, bàn tay còn lại cũng không quên cởi quần áo. Từ khi Vạn Niên Thanh biến hình có hai sở thích lớn. Một là M. Hai là khỏa thân. Mỗi lần về nhà, điều đầu tiên chính là cởi quần áo. Tốc độ kia nhanh tới nỗi chín con ngựa cũng không kéo trở lại được.

Anh không chỉ cởi quần áo của mình nhanh chóng mà tốc độ cởi quần áo của Mạc Dao Dao cũng không kém. Rất nhanh, trên người hai người đều bị mất vật che chắn. Lồng ngực trần trụi của anh dán sát vào thân thể Mạc Dao Dao. Bàn tay di chuyển xuống dưới, cởi thắt lưng của cô, đưa vào bên trong . . . . .

"Dừng lại!" Ngón tay đi vào bên trong cơ thể, rốt cuộc Mạc Dao Dao cũng trở lại bình thường. Đánh một cái lên ngực Vạn Niên Thanh, chống nửa người lên nói: "Không phải là không đến đêm tân hôn không được sao? Không phải bảo thủ sao? Không phải cổ hủ sao?"

Tiến công của Vạn Niên Thanh bị ngăn lại, điều này khiến anh rất buồn bực. Anh một phát bắt được tay Mạc Dao Dao rồi đè lên giường, cúi đầu khẽ liếm gương mặt cô.

"Anh quyết định hôm nay chính là đêm tân hôn!" Hắn rất sốt ruột, giọng nói ngang ngược không cho từ chối.

Ngang ngược! Ở trong từ điển Mạc Dao Dao không phải là không có từ này. Nhưng cái từ trong lòng cô vĩnh viễn cũng không gắn lên người Vạn Niên Thanh được. Một tên hoa M cả ngày lăn lộn trên đất chờ cô giẫm đạp. Tại sao có thể ngang ngược được đây?

Nhưng trên thực tế hiện tại Vạn Niên Thanh rất là ngang ngược. Anh không chút do dự cởi vật che chắn cuối cùng trên người Mạc Dao Dao. Một chân ngăn lại chân Mạc Dao Dao, không để cho hai chân của cô khép lại.

Thẳng thắn, thành khẩn với nhau như vậy khiến cho Mạc Dao Dao sợ hãi. Cô đã từng nhìn thấy thân thể Vạn Niên Thanh nhiều lần, đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn rồi. Nhưng bây giờ, thân thể rắn chắc khẽ ửng hồng này lại mang sức hấp dẫn không thể tả được. Làm cho người ta muốn tiến lên gặm mấy cái, căn hai cái, hung hăng bắt giữ.

Thật ra thì đổi thành người con gái khác, đối mặt với thân thể khêu gợi như vậy sẽ muốn nhẹ nhàng hôn lên, dịu dàng vuốt ve, để khơi mào dục vọng cao nhất của thân thể này. Nhưng kỳ lạ là Mạc Dao Dao lại muốn hung hăng đánh mấy cái tát. Nhất định âm thanh kia sẽ rất dễ nghe, cô lơ đễnh nghĩ.

"Tập trung một chút!" Vạn Niên Thanh thấy Mạc Dao Dao không chú ý, giơ tay đánh cái mông nàng. Không nặng nhưng âm thanh trong trẻo “Bép” này lại khiến Mạc Dao Dao thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Vạn Niên Thanh lại dám đánh cô! Điều này khiến Mạc Dao Dao đang trong cơn giận dữ cũng giơ tay hung hăng vỗ mấy cái trên mông anh. Cái âm thanh kia rất rõ ràng, rất có sức lực nha!

Ai ngờ sau khi bị đánh mấy cái, nhiệt độ cơ thể Vạn Niên Thanh lại cao hơn.Anh nhếch miệng, gần như lộ ra một nụ cười đẹp đẽ. Đưa tay lên ngực Mạc Dao Dao, nhẹ nhàng nhéo phần đỏ sẫm phía trên.

"Dao Dao chủ động khiêu khích anh, không tệ nha." Anh ngồi chồm hỗm ở bên giường. Một chân nửa quỳ chen vào giữa hai chân Mạc Dao Dao, một cái chân khác đứng trên mặt đất, ở trên cao nhìn thân thể Mạc Dao Dao. Giọng nói mang theo ham muốn không kể xiết.

Kiểu tư thế này khiến mặt Mạc Dao Dao bị thiêu đỏ như nửa bầu trời. Giống như là bị chinh phục, thân thể mềm mại ở trên giường, mà người đàn ông kia đang nhìn cô, nhìn toàn bộ của cô.

Cô phất cánh tay của Vạn Niên Thanh đang nắn bóp ngực mình, ngượng ngùng dùng hai tay che đậy thân thể. Ai ngờ lại bị Vạn Niên Thanh nắm lấy cổ tay, đè ở hai bên cơ thể.

“Để anh nhìn thật kỹ em.” Âm thanh của anh khàn khàn lại tràn đầy từ tính, không che giấu dục vọng của mình một chút nào.

Tay bị chặn lại, chân bị tách ra, cơ thể phơi bày trước mắt anh, tất cả đều bị nhìn thấy rất rõ ràng. Mạc Dao Dao nuốt nước miếng: "Thả. . . . . . Ra. . . . . ."

Lời nói không có cách nào nối liền thành câu, thanh âm thật muốn chết . Trong miệng khô khan, dù có nói thế nào đi chăng nữa cũng khó có thể ngăn chặn.

Vạn Niên Thanh buông tay cô ra, nhẹ nhàng vuốt mặt cô. Đầu tiên là dùng bàn tay, sau đó là ngón tay lướt qua mặt cô. Nhẹ nhàng giống như lông vũ, lại làm cô ngứa muốn chết, thân thể càng thêm khát vọng được vuốt ve.

Anh cúi đầu, há mồm ngậm một quả anh đào, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, cái tay còn lại cũng tìm kiếm *** cô. Mạc Dao Dao hoàn toàn không có sức lực, thân thể mềm nhũn nằm trên giường, mặc cho anh định đoạt. Thỉnh thoảng, trong miệng khẽ rên, phần eo theo động tác ngón tay anh từ từ lắc lắc.

Không biết qua bao lâu, Vạn Niên Thanh buông một viên trong đó ra, liếm liếm môi, giống như thưởng thức một món ăn ngon, cúi đầu ngậm chặt một viên khác. Bị anh yêu thương rất lâu, nụ hoa kia đã nở rộ, đỏ rừng rực trước ngực. Phía trên còn mang theo giọt sương trong lành, cực kỳ cám dỗ.

Động tác ngón tay động tác dần dần tăng nhanh. Môi Vạn Niên Thanh rời khỏi ngực, hôn dần xuống phía dưới.

“Từ lâu anh đã muốn làm như thế này với em, từ lúc vẫn còn là một gốc cây đã muốn, cho nên mới vì em mà nở hoa.” Lời nói của anh mang theo khát vọng sâu nặng khiến cho người ta vừa nghe là có thể nhận ra anh đã cố gắng nhẫn nhịn nhiều như thế nào.

Môi trượt đến bụng dưới rồi dừng lại, đầu lưỡi liếm da thịt cô, đôi môi dùng sức mút vào một chút, để lại dấu vết đỏ thẫm.

"Của anh." Vạn Niên Thanh hôn lên dấu vết, lại lần nữa di chuyển môi, dùng sức mút vào bắp đùi, để lại dấu vết khắp nơi.

"Của anh đấy, của anh đấy, đều là của anh." Anh vừa nói vừa hôn. Rất nhanh, cơ thể Mạc Dao Dao xuất hiện đầy những điểm nhỏ màu đỏ. Ở trên làn da trắng noãn, màu đỏ như vậy rất xinh đẹp, ra sức đáp lại nhiệt tình của Vạn Niên Thanh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Mạc Dao Dao bị Vạn Niên Thanh ôm lên trên người. Anh kéo hai tay của cô vòng qua cổ mình: “Ôm lấy anh.”

Trái tim sắp nhảy ra từ cuống họng. Mạc Dao Dao biết thời khắc cuối cùng đã đến rồi. Vùi đầu cắn bờ vai Vạn Niên Thanh, cánh tay ôm chặt lấy thân thể của anh.

Vạn Niên Thanh đẩy hông vào giữa hai chân Mạc Dao Dao. Hông anh rất hẹp, nhìn có loại phong tình khác thường, vừa vặn bị hai chân của cô kẹp lại.

"Dao Dao!" Anh đột nhiên gọi tên Mạc Dao Dao, lập tức đạt được mục đích cuối cùng.

Mạc Dao Dao đau đến toàn thân phát run, cắn vai anh không buông. Vạn Niên Thanh đợi một lúc, nhận thấy sức lực của cô nhẹ đi một chút, lúc này mới từ từ chuyển động.

"Dao Dao, Dao Dao, Dao Dao. . . . . ."

Mỗi một lần động chạm, anh lại kêu một tiếng rất thắm thiết. Mạc Dao Dao buông miệng ra, yếu ớt nắm lấy bờ vai Vạn Niên Thanh nhẹ nhàng rên rỉ. Có chút vô ý thức hôn lên vành tai, gương mặt Vạn Niên Thanh.

Nước mắt rơi xuống, không phải vì đau khổ, mà bởi vì khó có thể đè nén niềm vui sướng. Thì ra là còn có đau đớn như vậy, đau đớn kèm theo ngọt ngào như vậy. Thì ra là còn có hạnh phúc như vậy, mang theo vô cùng vui sướng thỏa mãn như vậy.

Thân thể bị lấp đầy đồng thời trái tim cũng bị tiếng gọi kia lấp đầy, cũng thông qua nước mắt tràn ra, rơi trên tấm lưng rắn chắc của Vạn Niên Thanh.

Nước mắt lạnh như băng càng thêm kích thích giác quan của anh. Anh ra sức va chạm, vùi thân thể mình vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Mạc Dao Dao.

-

Mạc Dao Dao giơ tay che mặt, cuộn tròn người, quay lưng về phía Vạn Niên Thanh nằm.

Vạn Niên Thanh đưa tay ôm lấy vai của cô, ôm người vào trong ngực, gò má cọ cọ tóc của cô.

"Đừng che, để anh nhìn em." Anh tự tay chạm vào hông Mạc Dao Dao, ngón tay gõ ở phía trên, bắt chước động tác đánh đàn piano, đầu ngón tay khiêu vũ trên hông mềm mại.

"Mới không cần!" Mạc Dao Dao buồn bực nói, cuộn tròn thân thể chặt hơn một chút.

"Thật sao? Nhưng vừa rồi anh đã thấy rất rõ ràng mà. Nơi này, nơi này và nơi này." Ngón tay anh giữa không trung chạm nhẹ một chút. Mỗi một cái cũng chỉ so sánh những chỗ nhạy cảm. Hơn nữa cuối cùng còn để lại dấu vết ở nơi nào đó. Mạc Dao Dao càng nóng mặt hơn nữa.

"Em còn không biết thì ra trên phương diện này anh lại có thực lực như vậy, đã luyện tập với ai rồi?" Nàng nghiêm mặt buồn buồn nói, bản lĩnh như thế này, nói từ trước anh là một con chim non, ai tin!

"Dao Dao, không được bắt nạt anh như thế. Trừ em ra, đã có ai chạm vào hoa của anh! Ở thời điểm nó còn non nớt đã bị em sờ ống phấn rồi. Lúc ấy anh không chống đỡ được bao lâu, trên tay em toàn là phấn hoa. Theo việc phân chia tuổi thọ yêu quái bọn anh, chưa tu thành hình người đều coi là vị thành niên. Như em chính là đã cưỡng hiếp trẻ vị thành niên rồi, còn nói anh . . . . .”

"Câm miệng!" Mạc Dao Dao da mặt có chút cương, quá mất mặt rồi ! Thích một tên như vậy quá mất mặt rồi !

Đột nhiên cô nhớ tới bộ dáng lạnh lùng của Mặc Ngôn. Đều là yêu quái giống nhau, tại sao lại khác biệt Vạn Niên Thanh nhà cô không thể nghiêm túc một chút, kín đáo một chút, khí phách một chút, phong độ một chút? Cố tình anh chỉ biết lăn lộn làm nũng mong được chú ý, ngày ngày nâng cao đóa hoa yêu cầu truyền phấn. Hơn nữa, biết thời điểm hoa nở ở đó, cô còn thuận tay giúp vị này giải quyết lần sinh lý đầu tiên của yêu quái, thật sự khiêu chiến cực hạn của cô.

Tại sao vẫn cứ thích anh? Mạc Dao Dao khổ sở suy nghĩ vấn đề này nhưng nghĩ mãi mà không rõ tại sao.

Vạn Niên Thanh thừa dịp tâm tư tình cảm của cô không ổn định, đưa tay lật người trở lại, để cho cô quay mặt về phía mình. Hài lòng nhìn dấu vết mà mình để lại trên người Mạc Dao Dao, vui vẻ mà ôm cô, hôn một cái trên trán cô: “Của anh.”

Nhìn anh vui mừng như thằng ngốc! Trong nháy mắt Mạc Dao Dao không xấu hổ như thế nữa.Dù anh có dùng vũ lực mạnh mẽ hơn nữa, Vạn Niên Thanh mãi mãi là Vạn Niên Thanh. Có chút nội tâm đen tối, có chút ngu ngốc, có chút đáng yêu, có chút khêu gợi, có chút quyến rũ. Vả lại còn là một tên siêu cấp M nhưng lại hết sức trung thành.

Như vậy là tốt rồi! Mạc Dao Dao hài lòng nghĩ. Mặc kệ biến thành bộ dáng gì đi nữa, Vạn Niên Thanh mãi mãi là Vạn Niên Thanh.

Những lo âu vẫn chiếm giữ trong lòng cô đột nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Cô khẽ ngước mắt lên nhìn quai hàm khêu gợi của Vạn Niên Thanh, ngẩng đầu hôn một cái, sau đó vùi đầu vào trong lòng hắn.

Cô muốn ích kỷ một lần, một lần như thế này. Cô muốn cùng đóa hoa M này ở một chỗ, cô yêu anh.

Một lần chính là suốt đời, một lần chính là trọn đời, một lần chính là giao tương lai mình cho anh.

Cô tin tưởng, cho dù qua mấy chục năm nữa, tóc mình đã trắng phơ. Vạn Niên Thanh vẫn là Vạn Niên Thanh si tình kia. Trong mắt của anh chỉ có một mình cô: Mạc Dao Dao.

Áp môi lên ngực Vạn Niên Thanh, cảm thấy thân thể anh dao động một chút. Mạc Dao Dao hài lòng cười, ngón tay vẽ vòng tròn xung quanh hạt nhỏ trước ngực anh. Dù sao cũng nên để cho cô chiếm ưu thế chứ.

Vạn Niên Thanh bắt lấy tay Mạc Dao Dao, miễn cưỡng nói: “Mặc dù tiếp tục ba ngày ba đêm anh cũng không sao, nhưng đây là lần đầu tiên của em, không chịu được giày vò. Hôm khác có thời gian hai ta sẽ chơi đủ, cho em tha hồ chơi!”

Mạc Dao Dao khuôn mặt dục cầu bất mãn của anh, khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu hôn lên môi anh một cái: “Vạn Niên Thanh, em yêu anh, lần này đã nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.