Trong phòng khách Bạch gia giờ đây chìm trong sự u ám đến từ Bạch Thiếu Nam, ngay cả Giang Đào sợ hãi đến mức không dám thở mạnh bỗng bất ngờ hắn ta nổi điên lên thẳng tay tát mạnh vào mặt cô ta, khiến cho cô ta ngã nhào xuống ghế.
Cô ta ôm mặt một bên bị hắn đánh, ánh mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn hắn ta.
- Cô đúng là con đàn bà lăng loàn, sao cô lại dám lừa dối tôi suốt bao nhiêu năm nay hả? Cô cả gan ngủ với người đàn ông khác rồi bắt tôi đổ vỏ, ngay cả tôi bị như vậy mà cô lại chọn giấu mà không nói cho tôi, giờ thì cô đẹp mặt rồi đấy..
Nói rồi, Bạch Thiếu Nam cũng ngồi thập xuống giờ hắn đã suy sụp hoàn toàn không tin chuyện ngay trước mặt mình là thật, Cố Thành làm xong chuyện đứng dậy rời đi thấy vậy Trương Đông bước đến vỗ vai hắn ta.
- Cậu là đứa con đích tôn của Bạch gia nếu như mà để cậu biết mình bị bệnh sẽ rất suy sụp nên chúng tôi đành giấu cậu một thời gian nhưng không ngờ lại bị người phụ nữ đó chơi khăm, thật xin lỗi cậu
Sau đó Trương Đông cũng rời đi, Bạch Thiếu Nam cảm giác bị Giang Đào lừa dối trong khoảng thời gian rất dài đến như vậy khiến trong lòng hắn cảm thấy bản thân mình bị xem thường không coi trọng, hắn tức giận đứng dậy kéo Giang Đào đi.
Giang Đào càng thêm sợ hãi không ngừng vùng vẫy muốn hắn buông tha cho cô ta.
- Không...không...Thiếu Nam, anh định làm gì em vậy? anh không được làm gì em hết, em cầu xin anh
- Câm mồm lại
Bạch Thiếu Nam trừng ánh mắt lạnh tanh nhìn cô ta, trong lòng cô ta càng thêm sợ hãi chỉ muốn thoát khỏi hắn ta, lôi cô ta vào trong phòng hắn ta cẩn thận khoá chặt cửa lại tiếp theo đó tiếng đòn roi và tiếng khóc cầu xin của Giang Đào.
Bên ngoài thì tiếng khóc của Đậu Đậu không ngừng và càng khóc lớn hơn, người hầu thay nhau dỗ dành cậu nhóc nhưng chẳng ăn thua gì.
Buổi tối, Bạch Thiếu Nam say khướt bước vào phòng ngủ nhìn Đậu Đậu nằm ngủ trên nôi hắn ta từ từ tiếng lại gần, khi biết thằng bé không phải con của hắn mà là con của người đàn ông khác thì máu nóng hắn dồn lên não nên hắn không tự chủ được đưa tay muốn bóp cổ thằng bé.
Nhưng giữa chừng thì hắn bất chợt dừng lại khi mà Đậu Đậu bất ngờ nắm lấy tay hắn mặc dù đang ngủ nhưng cậu đang khẽ mỉm cười, trong lòng Bạch Thiếu Nam cảm thấy rất bối rối hắn ngồi xuống giường khóc nức nghẹn lên.
Suy cho cùng đứa trẻ này không có máu mủ ruột thịt với hắn nhưng hắn đã xem cậu bé là con của hắn, suốt tháng nay hắn và đứa trẻ luôn gần gũi với nhau cho dù đã biết không phải là con ruột của hắn nhưng hắn lại không ngừng yêu thương thằng bé.
Bạch gia và Lâm gia biết chuyện nhanh chóng đến nhà Bạch Thiếu Nam, nhìn thấy Giang Đào bị thương khắp người bà Giang vô cùng sửng sốt bà ta đi đến ôm con gái, được mẹ ôm vào lòng cô ta không ngừng khóc.
Bà Giang đau lòng vừa tức giận chỉ vào Bạch Thiếu Nam mà quát mắng.
- Cậu có còn là con người không vậy hay là một tên cầm thú? cho dù có chuyện gì thì cứ từ từ mà giải quyết tại sao lại dùng vũ lực với con gái tôi, cậu có tin tôi kiện cậu vì việc bạo lực gia đình hay không?
Lâm lão gia bên cạnh cũng nhẹ nhàng nói.
- Bà ấy nói đúng đấy, cho dù là chuyện gì con hãy bình tĩnh giải quyết đừng dùng vũ lực thế chứ
Thế nhưng Bạch Thiếu Nam lại im lặng hắn không muốn nhìn thấy người nhà của Giang Đào, thấy vậy Bạch phu nhân cũng khá là khó chịu về việc làm của cô ta, càng tức giận hơn cô ta lại đi lăng loàn với người đàn ông khác rồi bắt con trai bà đổ vỏ.
- Lâm lão gia và bà Giang, đúng là Thiếu Nam nhà tôi đánh con gái của hai người là sai nhưng chuyện lớn như thế này làm sao mà thằng bé chịu được đây? hơn nữa việc làm của Giang Đào làm sao mà có thể chấp nhận được đây...
Cả hai người kia im lặng, Bạch phu nhân lại nói tiếp.
- Tôi cũng không thể có một cô con dâu lừa dối lăng loàn như Giang Đào được, vậy nên cô hãy ký vào tờ đơn ly hôn này đi
Không ngờ bà đã chuẩn bị sẵn tờ giấy ly hôn, bởi ngày hôm qua biết chuyện bà đã vô cùng sốc vừa rất tức giận với Giang Đào, nhưng càng đau lòng hơn khi mà nghe tin con trai của mình không có khả năng sinh con và không thể nào chữa được.
Nghe đến từ ly hôn Giang Đào giật mình, vội vàng lết người đến chỗ bà Bạch không ngừng cầu xin bà.
- Mẹ ơi con không muốn ly hôn đâu, con xin mẹ đừng bắt con ly hôn với Thiếu Nam mọi chuyện con đã làm đều rất sai trái nhưng suy cho cùng con yêu anh ấy là thật lòng, vì muốn có được anh ấy nên con mới làm cách này..
- Vậy thì ngay từ đầu cô đừng nói dối tôi, biết đâu tôi còn có thể chấp nhận được, giờ cô không muốn ly hôn đúng không? Tôi sẽ phải khiến cho cô ký vào tờ đơn ly hôn này cho bằng được...
Bạch Thiếu Nam nhìn quản gia sau đó lớn tiếng ra lệnh cho ông ta.
- Quản gia, ông cùng với người hầu lập tức thu xếp đồ đạt của cô ta rồi trao lại cho cô ta
- Ờ ờ dạ vâng thưa Thiếu gia