Trợ lý Trần đẩy cửa phòng làm việc đi vào, lúc này Thời Ngữ Yên vẫn đang nghiêm túc làm việc, anh ta khẽ lên tiếng.
- Thưa giám đốc cho gọi tôi có chuyện gì sao ạ?
Thời Ngữ Yên ngừng động tác làm việc lại.
- Phải rồi, cậu giúp tôi đi điều tra về tên bác sĩ mà Bạch Thiếu Nam hay đến kiểm tra, còn nữa tôi chỉ muốn biết Giang Đào và tên bác sĩ kia có mối quan hệ như thế nào.
- Dạ được, vậy tôi xin phép lui ra ngoài
Thời Ngữ Yên gật đầu sau đó khẽ gõ gõ nhẹ ngón lên bàn như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
...
Bỗng đêm khuya Cố Thành lại bấm chuông cửa nhà cô không ngừng inh ỏi, bà Thời giật mình đi ra khỏi phòng thì bất ngờ Thời Ngữ Yên cũng đi ra, cô vội nói.
- Cứ để con ra mở cửa mẹ mau vào trong nghỉ ngơi tiếp đi
- Được rồi, không biết thằng điên nào lại bấm chuông vào giờ này nữa...
Nói rồi bà cũng mau chóng vào phòng ngủ vì bà có chút mệt mỏi, Thời Ngữ Yên khó chịu ra mặt đi ra mở cửa nhưng người đứng trước mặt cô càng khiến cho cô muốn phát hỏa.
- Cố Thành, anh đang làm cái trò gì vậy hả? Không biết giờ này đã là một giờ sáng rồi hay không hả, anh không ngủ thì cũng đừng làm phiền người khác ngủ
Nhưng nhìn kỹ lại thì cô phát hiện Cố Thành hình như đang say rượu bởi cô có thể ngửi được mùi rượu rất nồng từ trên người anh, mà Cố Thành thì lại mặc kệ lời nói của cô mà loạng choạng đi đến ôm chầm lấy cô tựa cằm lên vai cô.
Thời Ngữ Yên khó chịu cựa quậy mượn thoát cái ôm ngột ngạt này, nhưng tên đàn ông này quá ôm chặt đi.
- Buông ra, anh đang làm cái gì vậy hả tôi nói anh buông ra ngay, có nghe không hả
Với một người say khướt như anh nào nghe cô nói gì cứ một mực ôm chặt lấy cô không chịu buông, tự dưng Cố Thành khóc toáng lên khiến cho cô một phen sượng trân luôn.
- Huhu...huhu...không chịu đâu, tôi không cho phép thì cô đừng hòng cưới hắn ta...hiccc..huhu...cô là mẹ của con trai tôi, tôi tuyệt đối không cưới người đàn ông nào khác người người đàn ông hoàn hảo như tôi...huhu...huhu...
Thời Ngữ Yên vừa khó hiểu vừa bất lực dù cho cô cố đẩy người đàn ông cao to này đi chăng nữa thì cũng chả ăn thua gì, bất lực mặc cho anh ôm. Điều khiến cho cô ngỡ ngàng nhất lại chính là chứng kiến anh khóc như một đứa trẻ bình thường cứ nhây nhây thế kia mà, tuy nhiên cô để ý đến lời nói của anh nhưng chẳng hiểu được một câu nào.
- Cố Thành, tỉnh táo lại ngay cho tôi anh vừa nói cái gì vậy hả?
- Ưmm, nhưng cô tuyệt đối đừng cưới hắn...tôi sẽ không cho phép,..tôi...tôi nằm mơ thấy cô bỏ tôi và Thiên Kỳ mà đi cưới người đàn khác...hứccc..
Nghe xong, cô càng vô lý hơn anh ta nằm mơ thấy cô bỏ anh ta cưới người khác, ủa liên quan gì đến anh ta kia chứ? Cô với anh ta có là gì của nhau đâu, chỉ đơn giản là anh ta là ba ruột của Thiên Kỳ, nhưng tóm lại đó chỉ là mơ cũng chưa chắc là thật mà anh ta đã chạy đến đây làm loạn.
Bởi tiếng ồn của anh làm bà Thời thức giấc, bà đi lại xem tình hình.
- Có chuyện gì vậy con, sao ồn ào vậy? mẹ còn nghe thấy tiếng của đàn ông... ngôn tình hoàn
- Là anh ta chạy đến đây làm loạn
Bà Thời vừa thấy anh say khướt như vội khuyên cô.
- Tiểu Yên, con mau đưa cậu ấy vào trong nhà đi kẻo bị trúng gió bây giờ, cậu ấy say như vậy rồi thì không thể về nhà được
- Mẹ à...
- Con không sợ cậu ấy bị gì à, cậu ấy là ba của Thiên Kỳ đấy lỡ như có chuyện gì một cái là thằng bé sẽ buồn sẽ đau lòng đó con, mau đưa cậu ấy vào phòng con đi con....
Thời Ngữ Yên thật sự rất bất lực nhân đôi đành cùng bà Thời lôi anh vào phòng cô, nhưng vì Thiên Kỳ đang nằm ngủ say nên hai người rất cẩn thận sợ đánh thức thằng bé.
- Mẹ cứ để cho anh ta nằm trên sofa đi
Hai người nhanh chóng đưa Cố Thành nằm trên sofa, sau đó cô kêu bà Thời cứ vào phòng nghỉ ngơi ở đây cứ để cho cô lo liệu, bà Thời rời đi cô cũng thương xót mang cái mền đắp cho anh ta rồi nằm xuống bên cạnh Thiên Kỳ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Thành cảm thấy uể oải trong người thế là anh liền vươn người một chút thì bất ngờ ngã phập xuống ghế, anh cũng ngồi thập xuống đất luôn vì vẫn còn chưa tỉnh một lúc sau anh quan sát lại thì thấy đây không phải ở phòng mình.
Điện thoại trong túi quần cũng reo lên, anh vừa xoa xoa huyệt thái dương vừa nghe máy.
- Có chuyện gì?
Leonard nhanh chóng lên tiếng.
- Chủ nhân, mười phút nữa ngài có cuộc họp cổ đông ạ
- Tôi biết rồi
Cố Thành nhìn đồng hồ thì đã bảy giờ hai mươi, anh đi ra thì chỉ thấy mỗi bà Thời.
- Chào dì Thời
- Ờm con tỉnh rồi à, mau ăn sáng rồi hẳn đi
- Dạ thôi, con có việc gấp phải đi rồi, con đi nha dì
Anh chào tạm biệt bà Thời rồi nhanh chóng đến thẳng công ty vừa kịp lúc vào cuộc họp, mọi người ai cũng ngỡ ngàng nhìn anh như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ vậy. Tóc tai thì rối, trên người mặc áo thun và quần tây đen nhưng có gì đó có mùi rượu nhưng chẳng ai dám hó hé.
...
Cố Thành và Thời Ngữ Yên đang đứng trên một câu cây rất đẹp, bỗng bất ngờ cô hét lên.
Aaaaaa...
Sau đó cô quay sang cười tươi nhìn anh nói.
- Anh cũng hét lên một tiếng đi
Thế nhưng anh nhìn cô bối rối vừa chần chừ, thế nhưng lại nghe cô nói thêm.
- Anh hét đi, em sẽ đồng ý làm bạn gái của anh
Nghe thế hai mắt anh sáng rực nở nụ cười xán lạn, e hèm định chuẩn bị hét lên thì bất ngờ một bên vai anh bị ai đó khẽ đánh.
- Chủ nhân, xin ngài hãy dậy đi ạ
Thật không ngờ trong lúc nghe một cổ đông thuyết giảng thì bất ngờ anh ngủ gục lúc nào không ai, lúc anh ngồi thẳng người lại thì phát hiện thấy mọi người ai nấy đều dồn ánh mắt hoang mang nhìn anh.