Nữ Thứ Phụ

Chương 23: Tương kế tựu kế (4)




Author: Lục Lạc Nhi

Cuối cùng thì nàng cũng cầm máu được cho Huyền Vũ và Tần Lục, Lạc Nhi gạt mồ hôi trên trán mình, rồi vươn tay ra ấn vào mạch tượng xem xét tình hình của cả hai. “Bạch Hổ, Thanh Long, tạm thời phiền hai huynh mang họ đến Tuế Vân cung một chuyến. Với thương tích này, nếu được ngâm mình trong hồ Thải Thanh nhất định họ sẽ mau chóng bình phục. Về phần sư tỷ, muội sẽ cầu xin sau!” Hàn Nguyệt vốn đã có ý định này, nghe nàng nói thế cũng không suy nghĩ nhiều, phất tay phân phó hạ nhân: “Còn không mau làm theo lời Thượng tiên Chu Tước căn dặn!” Các cung nga vâng một tiếng, rồi bước đến giúp Thanh Long, Bạch Hổ đưa người đi.

Lạc Nhi xoay người về phía đám thần tiên sau lưng, ánh mắt quét qua từng người một. Không ai biết nàng đang muốn làm gì, và cũng không ai dám lên tiếng hỏi nàng chuyện gì vừa xảy ra. Tất cả bởi vì ánh mắt lạnh lẽo kia của nàng, chứa đựng hàn khí khiến người khác run sợ. Tiểu Thất hơi rùng mình một chút, nhưng cũng đánh liều tiến lên: “Lạc Nhi! Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ba người bọn muội lại bị thương đến mức này?” Lạc Nhi không trả lời câu hỏi của hắn, mà điểm nhẹ mũi chân phi thân bay ngang qua Tiểu Thất. Khi đến gần Hàn Nguyệt, nàng còn tiện tay đoạt luôn pháp khí của sư tỷ. Dải lụa mềm mại tung bay trong không trung, được nàng ném đến quấn lấy cổ của kẻ đó.

Trong khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc, thì Lạc Nhi đã nắm chắc dải lụa, tăng thêm sức lực nơi cổ tay thủ thể trong không trung, ánh mắt sắc lạnh nhìn kẻ bên dưới. Mạch Ân cảm thấy vô cùng khó thở, dải lụa mềm kia chính là pháp khí của Hàn Nguyệt, và cũng là pháp bảo xung khắc với hắn. Nay Lạc Nhi lại dùng dải lụa ấy siết cổ hắn, khác nào đòi mạng hắn tại đây. Hàn Nguyệt bất ngờ trước hành động của nàng, “Lạc Nhi! Mau dừng tay lại.” Vừa muốn lao đến ngăn cản, thì đã bị Mẫn Nguyên chặn lại. Hàn Nguyệt kích động nhìn sư phụ, nhưng ánh mắt của Mẫn Nguyên thì lại đang quan sát Lạc Nhi: “Hàn Nguyệt! Lạc Nhi không phải là một tiểu nha đầu tùy tiện.”

Mạch Ân trừng to mắt, đã muốn ra tay động thủ với nàng, nhưng nếu không vì Thượng thần Mẫn Nguyên vẫn còn đây, e rằng hắn đã gọi pháp khí đả thương nàng rồi. “Thượng…Thượng tiên Chu Tước! Sao… Sao người lại làm vậy? Ta dù gì cũng là khách quý của Thiên tộc…” Không đợi hắn nói hết câu, Lạc Nhi đã truyền linh khí vào dải lụa, xoắn chắc đầu bên kia thêm một vòng, phong kín hơi thở của hắn. Mạch Ân tức giận nắm lấy dải lụa, muốn gỡ nó ra khỏi cổ mình. Nhưng càng làm thế càng khiến hắn không thể thở được, chỉ còn cách mở to mắt tức giận nhìn nàng. “Là khách quý của Thiên tộc thì có thể ra tay đả thương người của Thiên tộc sao? Trên người của Tần Lục vốn luôn mang theo một chiếc túi hương đặc biệt do ta tặng hắn, cả tứ hoang bát hải chỉ có duy nhất một cái. Vậy tại sao mùi hương kia lại có trên người của ngài, Mạch Ân thần quân?”

Mạch Ân sửng sốt khi nghe nàng nói, túi hương ư? Trên người tên Tần Lục đó có túi hương do Lạc Nhi đặc chế sao? Chết tiệt, tại sao hắn không phát hiện ra nó kia chứ! Nhưng nếu nói rằng trong lúc hắn thôi miên Tần Lục mà sơ suất dính phải mùi hương đó, thì làm sao hắn lại không nhận ra trên người có hương thơm khác lạ. Lạc Nhi biết Ma nhân kia vốn không phải hắn, nhưng chuyện đã đến mức này, nàng không tin hắn không có liên quan đến. Cả Huyền Vũ và Tần Lục đều bị thương nghiêm trọng, còn là bị thương ngay trước mắt của nàng. Hận cũ thù mới tính luôn một thể, hôm nay nhất định nàng phải bắt hắn bỏ mạng tại đây.

“Lạc Nhi! Con khẳng định kẻ tấn công bọn con là Mạch Ân ư?” Thượng thần Mẫn Nguyên tiến tới phía trước, ngẩng đầu lên hỏi nàng. Lạc Nhi gật đầu không chút do dự, giật mạnh một cái khiến Mạch Ân ngã nhào. Hắn nằm trên đất, trong tư thế hết sức nhục nhã, đôi mắt long lên sòng sọc, sát tâm nổi lên triệu hồi pháp khí tấn công Lạc Nhi. Mẫn Nguyên cũng hết sức bất ngờ, trong phút chốc khi hắn tấn công nàng, ma khí chờn vờn xung quanh người hắn, vây kín lấy cả hào quang tiên nhân trên người. 

Đôi mắt của hắn nheo lại, chỉ một khắc đã di chuyển đến trước mặt tiểu đồ đệ, đỡ lấy một đòn của Mạch Ân. Một chưởn đánh ra hất văng Mạch Ân về phía sau, khiến hắn trọng thương, ho ra một ngụm máu. “Được lắm! Sư đồ các ngươi thay nhau làm nhục ta trước mặt các vị chư thần, lại còn không cho ta được phép phản kháng là đạo lý Thiên tộc đối đãi với khách nhân ư?” Các vị thần tiên kia không ai lên tiếng trả lời hắn, đôi mắt của họ mở to đầy vẻ khiếp sợ, Tiểu Thất run rẩy đưa tay lên chỉ vào hắn: “Ma nhân! Mạch Ân chính là Ma nhân.”

Đến lúc này hắn mới tỉnh táo nhận ra, không biết từ lúc nào mà ma khí đã xuất hiện xung quanh hắn. Mạch Ân hoảng sợ thật sự, không phải hắn đã che giấu ma thân rồi sao, ấy vậy mà lại để lộ ra ngay thời khắc quan trọng này. Đôi mắt của hắn lóe lên sự nguy hiểm, ném một cái nhìn chết chóc về phía Lạc Nhi, nàng cũng đang trừng mắt nhìn hắn. Nàng biết dải lụa của Hàn Nguyệt là pháp khí xung khắc với Mạch Ân, nàng mới dùng nó để đối phó hắn. Trong lúc siết cổ hắn, nàng đã âm thầm niệm thần thuật, thông qua dải lụa truyền vào cơ thể hắn một cấm chế. Tuy không thể khiến hắn chết, nhưng lại làm rối loạn chân nguyên, mở đường cho ma khí thoát ra ngoài. Đây mới là mục đích thật sự của nàng, đầu tiên là cố tình nhắc đến chuyện mùi hương trên người hắn, sau lại khiến hắn lộ ma khí trước mặt mọi người.

Một đường đẩy hắn vào con đường nhận tội tấn công ba người các nàng, khiến hắn thân bại danh liệt, bị người người truy sát. Thiên tộc vốn rất ghét Ma tộc, nay lại phát hiện Mạch Ân có ma thân, nàng không tin bọn người cuồng sát kia không xuống tay với Mạch Ân. Kiếp trước hắn hại chết Hàn Nguyệt, nguyên nhân sâu xa của việc Tần Y thảm sát Thiên tộc cũng bắt nguồn từ hắn. Nay lại khiến Huyền Vũ bị thương đến mức này, còn làm Tần Lục thần trí u mê suýt nữa hủy đi thanh danh của nàng. Chỉ nhiêu đó việc đã đủ để nàng muốn hắn phải chết!

Tiểu Thất như sực tỉnh, người đầu tiên xông lên chính là hắn, pháp khí trong tay đã chuẩn bị sẵn sàng: “Ma nhân! Ngươi hãy chết đi, dám đả thương sư đệ, ngươi không muốn sống nữa mà.” Theo sau hắn là các vị thần tiên, chẳng mấy chốc đã bao vây Mạch Ân ở giữa, sát khí nổi lên bốn bề. Mạch Ân cảm thấy sự việc không ổn, hoàn toàn hiện rõ ma thân của mình, một phen cười lạnh nhìn lướt qua đám người trước mặt. “Các ngươi nghĩ rằng có thể bắt được ta sao? Nằm mơ đi!” Thân pháp một lúc một nhanh, chưởng hóa trong tay biến đổi không ngừng, Mạch Ân một mình phá vòng vây muốn thoát ra ngoài.

Nhưng Mẫn Nguyên đã nhanh chóng nhập cuộc, bóng dáng hai người một đen một trắng vờn đảo nhau trong không trung. Bên cạnh đó Tiểu Thất cũng không hề đứng yên, trợ giúp Mẫn Nguyên tấn công Mạch Ân. Lạc Nhi nhìn một chút rồi không để ý đến nữa, thế cục đã định, dù Mạch Ân có ba đầu sáu tay cũng không thể so được với sư phụ Mẫn Nguyên của nàng, huống hồ còn có Tiểu Thất trợ giúp, trận này Mạch Ân không thoát được rồi. “Sư tỷ, muội muốn đến Tuế Vân cung!” Hàn Nguyệt hiểu sự lo lắng của nàng đối với Huyền Vũ, vội vàng gật đầu đoạt lại dải lụa trong tay Lạc Nhi, trước khi tham gia vào trận chiến còn nói với nàng: “Mọi chuyện ở đây cứ để ta lo, muội mau đến Tuế Vân cung đi.”

Lạc Nhi gật đầu, rồi xoay người đi mất, không thèm để ý đến cuộc chiến phía sau lưng mình đang có chuyển hóa bất ngờ. Chỉ trong chốc lát nàng đã đến được Tuế Vân cung, bên trong hồ Thải Thanh, hai người Huyền Vũ và Tần Lục đã được đặt ở đó. Bạch Hổ, Thanh Long không rời khỏi nơi này nửa bước, không ngừng truyền linh khí xoa dịu nội thương cho hai người bọn họ. Thấy Lạc Nhi vừa đến, Bạch Hổ đã ra hiệu cho cung nhân ra ngoài hết, sau đó đặt kết giới quanh hồ Thải Thanh. Hắn có chuyện muốn nói với nàng, nhưng Lạc Nhi lại không hề dừng lại, nàng cởi áo khoác ngoài rồi nhảy xuống nước, bơi đến gần Huyền Vũ.

“Lạc Nhi! Muội muốn làm gì?” Thanh Long không kịp ngăn cản nàng, đành trơ mắt nhìn nàng nhảy xuống. Lạc Nhi không còn tâm trạng nào để ý nhiều đến thế, nàng rút trâm huyết ngọc trên đầu Huyền Vũ xuống trích vào đầu ngón tay của mình. Máu tươi lập tức trào ra ngoài theo miệng vết thương, nàng đặt ngón tay lên miệng Huyền Vũ, để giọt máu kia chảy vào huyết quản của hắn. Mạch tượng của Huyền Vũ dần trở nên ổn định, nàng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bàn tay còn lại vuốt dọc theo khuôn mặt tái nhợt của hắn, nàng cảm thấy nhói đau trong lòng.

Một tiếng rên đau đớn khiến nàng bừng tỉnh, Lạc Nhi xoay sang người bên cạnh, Tần Lục cũng bị thương không nhẹ. Nàng cắn môi một cái, rồi miễn cưỡng quệt nhẹ đầu ngón tay lên miệng hắn, chỉ vừa đủ để máu chảy vào. Nhưng dường như ngay cả khi bất tỉnh, ham muốn chiếm hữu nàng cũng rất cao, cánh môi của hắn khép lại, mút lấy đầu ngón tay của Lạc Nhi. Cảnh tượng này khiến Lạc Nhi sững sờ, tên vô sĩ này, đến cả khi bị thương đến vậy vẫn không quên khi dễ nàng. Lạc Nhi tức giận rút ngón tay lại, thuận tiện đạp cho hắn một phát, nếu không phải nghĩ đến vết thương trên người hắn, có lẽ nàng đã rút trường kiếm đâm hắn thêm vài phát rồi.

Bạch Hổ giúp nàng rời khỏi mặt nước, khoác lên vai nàng áo choàng của hắn. Hắn đưa mắt nhìn Tần Lục dưới nước rồi lại nhìn nàng: “Hắn không phải người của Thiên tộc.” Lạc Nhi gật đầu, dùng tiên khí hong khô quần áo cho mình, “Mẫu thân của hắn vốn là công chúa Hàn Y!” Chỉ cần nàng nói đến đây, Bạch Hổ, Thanh Long đã tự tìm cho mình được lời giải thích hợp lý. “Chuyện này có bao nhiêu người biết?” Thanh Long hỏi nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn: “Không vượt quá mười người.” Bạch Hổ trầm tư, việc cẩn mật đến mức số người biết thân phận của Tần Lục không vượt quá mười người. Chứng tỏ một điều không ai muốn tiết lộ thân phận thật sự của hắn, việc Bạch Hổ cảm nhận được ma khí trong người Tần Lục hóa ra là do việc hắn mang trong người một nửa huyết thống của Ma vương.

“Muội định sẽ làm gì tiếp theo?” Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa mắt nhìn muội muội, Lạc Nhi chạm phải ánh mắt của hắn, hàng chân mày khẽ cau lại: “Là muội nên hỏi huynh muốn muội làm gì tiếp theo?” Bạch Hổ nói: “Tránh xa hắn ra, hắn rất nguy hiểm!” Lạc Nhi mỉm cười bất lực: “Huynh không thấy rằng muội cũng rất muốn tránh xa hắn không?” Thanh Long triệu hồi pháp khí định xuống tay với Tần Lục: “Nếu không tránh được thì hủy diệt là được.” Lạc Nhi thuận thế đá nhẹ vào chân của hắn: “Huynh giết hắn rồi, Thiên đế sẽ giết huynh! Đừng lo lắng nữa, muội tự có chủ ý riêng.” Thanh Long, Bạch Hổ nhìn nhau rồi cùng thở dài, muội muội này của bọn hắn đang muốn làm cái gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.