Nữ Thứ Phụ

Chương 22: Tương kế tựu kế (3)




Author: Lục Lạc Nhi

Khi Lạc Nhi lướt qua người Tần Lục, hắn đã muốn vươn tay ra giữ lấy nàng, hắn muốn nói: “Đừng hấp tấp như vậy, sẽ tự làm mình bị thương đấy!” Nhưng những ngón tay của hắn chỉ kịp chạm vào vạt áo mềm mại, Lạc Nhi không hề để ý đến hắn, bước chân cứ chạy về phía trước chưa từng quay đầu lại. Bàn tay của hắn lơ lửng giữa không trung, có chút run rẩy, hắn định thần rồi thu tay về, lòng bàn tay siết chặt. Hình dáng yêu ma bị áp chế, hắn cúi người nhặt lấy Cửu Nguyệt Hoàn mà nàng để quên. Nhưng lại một lần nữa, Cửu Nguyệt Hoàn biến mất trước mặt hắn, giống như nàng khi đó, hắn đã để vụt mất nàng. Đôi mắt của hắn se lại, một tia mất mát chợt thoáng qua, sau đó hắn lập tức thay đổi tư thế, đứng thẳng người dậy.

Tần Lục niệm chú đuổi theo Lạc Nhi, tình hình phải ở đó như thế nào, lại khiến nàng phải triệu hồi Cửu Nguyệt Hoàn như vậy. Khi hắn đến nơi, đã nhìn thấy cảnh tượng giao chiến bên dưới, Ma nhân mang theo hắc khí đang đánh nhau với nàng và Huyền Vũ. Khí tức của hắn rất mạnh, tu vi ắt hẳn cũng rất cao, mỗi đòn tung ra đều muốn đoạt mạng đối phương. Huyền Vũ đã bị thương không nhẹ, trường kiếm màu lam trong tay liên tục chống đỡ những đòn của Ma nhân. Còn Lục Lạc Nhi lại ôm Cửu Nguyệt Hoàn trong tay, lơ lửng giữa không trung gảy đàn trợ chiến cho Huyền Vũ. Thanh âm réo rắt liên hồi, không hề dịu dàng bình thản như thường lệ. Lần này khúc nhạc mang theo vài phần gấp gáp, vạn phần uy lực.

Ma nhân không hề có ý định tấn công Lạc Nhi, hắn chỉ nhẹ nhàng né tránh sức mạnh do nàng bắn ra. Sự chú ý của hắn vẫn nhắm vào Huyền Vũ, kẻ đang dần yếu thế trước sự tấn công của hắn. Lạc Nhi cũng đã nhận ra được tình hình, nàng nghiến răng: “Chết tiệt!” Sau đó lại bay nhanh đến trước mặt Huyền Vũ, đầu ngón tay lia nhanh trên phím đàn tạo kết giới che chắn cho hắn. Lạc Tư điệu vừa vang lên, màn chắn vững chắc đã hình thành bảo bọc hai người bọn họ bên trong. Lúc này thì Tần Lục không thể đứng nhìn được nữa, hắn cau mày rút trường kiếm nơi thắt lưng lao vào cuộc chiến.

Ma nhân phát hiện có người tập kích đằng sau, vội vàng nghiêng người, đưa một tay ra đỡ lấy trường kiếm lao đến. Chướng khí từ tay hắn tỏa ra đánh thẳng vào mặt của Tần Lục, hắn nhanh nhẹn lách người qua phía sau Ma nhân, rút pháp khí lại chém thẳng vào cổ Ma nhân một đường. Huyền Vũ nhìn thấy Ma nhân lộ ra sơ hở, bèn nắm lấy thắt lưng của Lạc Nhi đẩy nàng ra sau lưng mình, trường lam kiếm trên tay lại khởi động, phối hợp với Tần Lục đâm về phía Ma nhân. Ma nhân cười khẽ, giọng điệu bỡn cợt: “Đến đông đủ nhỉ!’’ Vừa nói xong đã biến mất khỏi vị trí ban đầu, thay vào đó là Lạc Nhi. Đôi mắt của Tần Lục và Huyền Vũ mở lớn, muốn thu kiếm về nhưng không kịp, lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào thân hình mảnh mai trước mặt.

“Tóc, tóc!” Từng giọt máu chảy dọc theo thân kiếm nhỏ xuống đất, Lạc Nhi mỉm cười yếu ớt nhìn hai thanh kiếm đâm xuyên qua mình: “Ta hận...” Lời của nàng còn chưa nói hết thì cơ thể đã vô lực ngã xuống, Huyền Vũ hét gọi tên nàng: “Lạc Nhi!” Hắn bắt lấy thân thể đầy máu của nàng ôm vào lòng, còn Tần Lục thì đứng như trời trồng. Hình ảnh này vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức đau lòng. Hắn nhìn bàn tay của mình, con ngươi màu đen chuyển sang giận dữ. Tại sao? Tại sao một lần nữa hắn lại ra tay với nàng như thế! Máu, máu của nàng chảy đầy tay hắn. Màu đỏ chói mắt đâm vào lòng hắn, Tần Lục quỵ xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất. Hắn quỳ trước mặt Huyền Vũ, đôi mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, con ngươi màu đỏ như máu, hắn hét lên: “LẠC NHI!” Trường kiếm trong tay nhảy múa, hắn muốn máu, máu nhiều hơn nữa, Tần Lục phải hiến tế tất cả trở thành vật bồi táng đi theo nàng.

Lục Lạc Nhi đã cảm thấy có điều kỳ lạ, từ khi nàng vừa đến nơi đã thấy tên ma nhân kia đang niệm thần thuật tung một màn sương mù mờ ảo về phía nàng. May mắn Cửu Nguyệt Hoàn đến kịp lúc che chắn cho nàng khỏi màng sương mù đó, nhưng Tần Lục lại không tránh được. Chướng khí bao phủ lấy hắn, làm hắn bất động, Lạc Nhi đưa mắt tìm kiếm Huyền Vũ, nhìn thấy hắn đang bị thương, nhưng vẫn không hề động đậy, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm về phía trước, máu trên người không ngừng chảy ra.

Nàng nghiến răng, ma nhân kia chắc đã sử dụng thuật gây ảo giác khống chế nhân tâm rồi. Trước khi những cầm âm của nàng chạm được vào hắn, ma nhân áo đen kia đã kịp áp sát nàng. Giọng nói lạnh lẽo vang từ phía sau chiếc mặt nạ bạc, cánh tay của hắn giữ chặt lấy thắt lưng của nàng: “Phượng hoàng lửa, máu phượng hoàng hồi sinh tất cả!’’ Bất giác nàng cảm thấy sống lưng của mình lạnh toát, hắn vừa nhìn đã nhận ra được nguyên thân của nàng, thật không phải kẻ tầm thường. “Qủa thật rất giống Uyển Chi, hèn chi có thể khiến lão già Gia Cẩn Bình kia xúc động như vậy!’’

Trước khi nàng kịp phản kháng lại, thì ma nhân đã đột nhiên buông nàng ra, ném nàng đến chỗ của Huyền Vũ, bóng dáng dần biến mất trong bóng đêm: “Nể mặt ngươi lần này, ta tha cho hai tiểu tử kia. Nếu muốn chúng không rơi vào Ma đạo thì hãy mau đánh thức chúng đi. Ta sẽ còn gặp lại ngươi, Thượng tiên Chu Tước.’’ Lạc Nhi rất muốn đuổi theo làm rõ chân tướng hắn là ai, nhưng ngay lúc đó Tần Lục và Huyền Vũ lại rút trường kiếm lao vào nhau. Nàng hoảng sợ thực sự, ảo giác mà hắn cho họ thấy đến tột cùng là thứ gì? Tại sao lại khiến hai người này đánh nhau một sống một chết như vậy?

Đã có kinh nghiệm từ lần cản hai người bọn họ lúc trước, nàng sẽ không dại dột mà dùng thần thức của Cửu Nguyệt Hoàn để tách hai người họ ra nữa. Lạc Nhi lặng lẽ ngồi xuống, linh khí xoay chuyển nơi đầu ngón tay, giai điệu của Mai khúc ngân nga quyến luyến. Khiến thời gian, không gian như ngưng động lại, xóa tan mọi thứ, vẻ ra một khung cảnh tuyệt đẹp. Tiếng nhạc càng trong trẻo, càng khiến mọi thứ trở nên rõ ràng, tuyết trắng rơi khắp nơi như hòa tan vào tận cùng trời đất. Cánh hoa mai đỏ thắm nở rộ trên tuyết trắng, như ngọn lửa nhỏ rực rỡ xinh đẹp. Dưới tán mai lộng lẫy, có dáng hình của ai đó đang nhảy múa, khúc Phượng Cửu Thiên một thời vang danh thiên hạ. Tà áo xoay chuyển theo cánh hoa rơi, cuốn cả bông tuyết trên mặt đất lên theo nhịp điệu, tiếng cười khúc khích như chuông bạc, đánh thức những kẻ u mê.

Ảo ảnh của Tần Lục và Huyền Vũ bị xé nát ngay khi tiếng cười của mỹ nhân vang lên, thần trí vừa tỉnh lại đã cảm thấy thân thể rất đau đớn. Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, trường kiếm trong tay đã làm bị thương đối phương. Vết thương đương nhiên không nhẹ, nhưng ít nhất người bị thương lại là họ, không phải nàng. Huyền Vũ xoay đầu lại, khẽ gọi một tiếng: “Lạc Nhi!’’ Nàng bật dậy ngay lập tức, bỏ cả Cửu Nguyệt Hoàn lại sau lưng, vươn tay ra đỡ lấy hắn. Huyền Vũ cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh, cả cơ thể như không còn chút sức lực, chỉ kịp ôm lấy Lạc Nhi rồi khụy xuống.

Nàng hoảng sợ đỡ lấy hắn: “Huyền Vũ! Huynh làm sao thế này?’’ Tần Lục nhìn nàng ôm Huyền Vũ trong lòng, trong lòng của hắn không biết đang có mùi vị gì. Máu tươi trào ra khỏi miệng, “Bộp!’’ Hắn quỳ xuống bên cạnh nàng và Huyền Vũ, trường kiếm buông rơi trên đất. Lạc Nhi nghe được tiếng động vội vàng xoay đầu lại, một cánh tay vươn ra bắt được vạt áo phía trước của hắn: “Tần Lục! Đừng... Đừng làm ta sợ!’’ Tần Lục mỉm cười với nàng, cúi đầu nhìn bàn tay đang giữ lấy hắn: “Ta…’’ Lời còn chưa nói hết đã đổ ập người về phía trước, ngã lên vai của Lạc Nhi.

Cảnh tượng lúc này thật khiến người ta dễ hiểu lầm, Huyền Vũ và Tần Lục người trước kẻ sau bao bọc lấy Lạc Nhi ở giữa. Cứ như sợ nàng sẽ bị thương vậy, trong khi cả hai người bọn họ mới là kẻ đang bị thương. Lạc Nhi vất vả lắm mới đợi được người đến giúp nàng, Bạch Hổ, Thanh Long là những người đầu tiên chạy đến chỗ này. Vừa nhìn thấy ba người các nàng đã hoảng sợ, lập tức kéo tách nàng ra còn luôn miệng hỏi nàng có sao không? Bởi vì trên người nàng hầu như không có chỗ nào không dính máu, nhưng đó đều không phải là máu của nàng. Nàng mặc kệ hai người vừa đến, chỉ chăm chăm cầm máu cho Huyền Vũ và Tần Lục: “Các huynh đừng náo loạn nữa, mau giúp muội một tay. Máu của hai người bọn hắn sắp chảy hết rồi!’’

Thanh Long và Bạch Hổ nhìn nhau một cái, mỗi người một bên đỡ lấy Huyền Vũ và Tần Lục, chầm chầm truyền chân khí vào người họ. Còn nàng thì lại triệu hồi Cửu Nguyệt Hoàn, tận lực cầm máu nơi vết thương, mồ hôi lạnh đổ ra không ngừng. Nhưng nàng lại không dám phân tâm, thần lực tập trung hết cả vào dây đàn, một phút cũng không lơi là. Đám người Hàn Nguyệt đã đến, Tiểu Thất nhìn thấy tình trạng của Tần Lục, nhất thời nóng nảy muốn chạy đến xem xét, nhưng lại bị Thượng thần Mẫn Nguyên chặn lại. “Doãn Minh thần quân, xin dừng bước! Hiện giờ tiểu đồ đệ của ta đang sử dụng thần thức để chữa thương cho Huyền Vũ và Tần Lục. Với khả năng của Lạc Nhi hiện tại, việc này có phần hơi quá sức, vì không muốn có chuyện bất trắc gì xảy ra, mong Doãn Minh thần quân đừng xen ngang quá trình trị thương.’’

Doãn Minh chính là tên thật của Tiểu Thất, hắn nghiến răng trừng mắt với Mẫn Nguyên, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Bổn tọa và tiểu sư đệ hôm nay đến Thiên giới vì phụng mệnh sư phụ, chúc mừng lễ đăng cơ của Đế Cơ Hàn Nguyệt. Không ngờ đến lúc này còn bị người khác ám toán, chuyện này nhất định bổn tọa sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu. Mong là Thượng thần Mẫn Nguyên sẽ cho bổn tọa và Tần Lục một lời giải thích rõ ràng!’’ Mẫn Nguyên trả lời một cách định: “Người bị thương ở Thiên giới, một phần trách nhiệm cũng thuộc về Thiên tộc đã bảo vệ không nghiêm mật. Nhất định ta sẽ cho Doãn Minh thần quân và Trưởng tôn Gia Cẩn Bình một câu trả lời thích hợp.’’

Lạc Nhi vẫn đang tiếp tục dùng thần thức dò xét vết thương, vừa chữa lành vết thương vừa cố gắng loại bỏ chướng khí ra khỏi cơ thể Huyền Vũ và Tần Lục. Lúc này nàng mới phát hiện ra, chân nguyên của cả hai người họ đều chịu tổn thương nặng nề, nếu chìm đắm trong ảo giác lâu hơn chút nữa. Cho dù nàng có gảy Mai khúc cả trăm lần, họ cũng không thể thoát ra khỏi ma cảnh ảo giác kia, thật đáng sợ. Tại sao ma nhân đó lại muốn lôi kéo Huyền Vũ và ma đạo, nếu chỉ có Tần Lục thì nàng còn có thể hiểu được. Hắn vốn là con trai của Ma vương, tu ma lẽ ra là con đường định mệnh của hắn. Nhưng còn Huyền Vũ thì sao, hắn vốn sinh ra đã là một trong Tứ phương thần, cai quản một phương trời rộng lớn, là kẻ nào muốn hại hắn? 

Người có năng lực phá vỡ Huyễn Tinh trận của Huyền Vũ trên thế gian này không có nhiều, chứng tỏ tu vi của hắn rất cao. Ngay cả Tần Lục đang ở bộ dáng ma thân cũng không thể tránh khỏi ma cảnh của hắn. Nhưng hắn lại không làm tổn thương đến nàng, chỉ vì nàng giống Uyển Chi ư? Rốt cuộc hắn và Uyển Chi có mối quan hệ gì, hắn là ai? Đứng sau lưng đám người Hàn Nguyệt, có một bóng người lén lút quan sát nàng. Đôi mắt của hắn như có lửa, cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của nàng, từng cử chỉ điệu bộ hắn chưa từng bỏ sót. Chẳng qua khi ánh mắt chuyển đến Huyền Vũ và Tần Lục, lại nổi lên ba phần sát khí, khóe môi không tự chủ mím chặt lại. Mạch Ân siết chặt bàn tay, tại sao hai tên nhóc kia lại chưa chết, lão già kia chắc đã tha mạng cho chúng rồi. Tất cả đều tại lão mà ra!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.