Sau khi Quan Thu Hà đi vào, Ông cụ Quan mới hòa ái nhìn Cảnh Diệp Nhã, khẽ cười, nói: “Diệp Nhã, chị cháu là kiểu thích giấu mọi chuyện trong lòng, lúc chung đụng cháu để ý kỹ chút, đừng so đo với nó.”
Cảnh Diệp Nhã ngoan ngoãn mỉm cười: “Tất nhiên rồi ạ, bọn cháu dù gì cũng là người một nhà, hòa thuận là trên hết.”
Ông cụ tán thưởng, gật đầu, lúc này mới thôi không nói nữa, kêu quản gia Trần đẩy ông rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh xem xong rồi tặc lưỡi.
“Chậc chậc, anh nói xem, Cảnh Diệp Nhã này sao diễn tới diễn lui cũng vẫn là thủ đoạn cũ vậy? Giả bộ yếu đuối, tỏ vẻ hiền thục đoan trang, lần nào cũng thành công, lần nào cô ta cũng đạt được mục đích!”
Lục Trình Niên cười trào phúng.
“Có lẽ đa số mọi người trên đời đều dùng mắt để nhìn người chứ không dùng tâm!”
Cảnh Ngọc Ninh nhướng mày.
Cô liếc sang Lục Trình Niên, cười nói: “Vậy chẳng hay tổng giam đốc Lục của chúng ta, khi nhìn người sẽ dùng mắt hay dùng tâm?”
Lục Trình Niên cụp mắt, khóe môi nở nụ cười xấu xa.
“Lúc anh nhìn người khác đều dùng mắt, chỉ có nhìn em mới dùng tâm.”
Nói xong, anh nắm lấy tay cô, áp lên ngực mình.
“Em nghe xem, nó đang vui sướng vì em đấy!”
Cảnh Ngọc Ninh bất giác đỏ mặt, không trêu chọc thành công, ngược lại còn bị chọc ghẹo, cô vội rút tay lại.
Liếc anh một cái: “Lưu manh!”
Nói xong, cô lướt qua anh rồi đi vội vào trong.
Lục Trình Niên hiếm khi mới chọc được vợ mình đỏ mặt, lập tức bật cười, cũng mau chóng theo vào cùng.
Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy, chuyện này dù cho thế nào vẫn phải làm cho rõ ràng.
Tránh ngày nào đó bị người khác hại còn không biết tại sao.
Mà muốn làm rõ chuyện này, thực ra rất đơn giản, chỉ cần tìm Quan Tuấn Văn hỏi là biết.
Quan Tuấn Văn biết quan hệ ngày trước giữa bọn cô, cũng biết rõ trong lòng, chuyện này không qua mắt được Cảnh Ngọc Ninh, do đó hoàn toàn không cần phải nói dối.
Khi Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên cùng tìm thấy Quan Tuấn Văn, vừa hay đối phương cũng nói chuyện xong với Cố Trường Hải, ra khỏi phòng trà.
Nhìn thấy họ, ông ta hơi sững người, sau đó cười nói: “Trình Niên, Ngọc Ninh, cô cậu không ở sảnh trước chơi, đến đây làm gì vậy?”
Lục Trình Niên không nói gì, Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Chúng tôi cứ đi dạo trong vườn hoa, trong vô thức đã đi vào đây.”
Cô nói xong, liếc nhìn Cố Trường Hải.
Cố Trường Hải cũng thấy cô, có điều hai người không thân quen, chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi.
Cố Trường Hải khẽ cười, nói với Lục Trình Niên: “Gần đây cậu Lục đã thu mua tận mấy doanh nghiệp, náo động cả giới, đúng với câu tuổi trẻ tài cao.”
Lục Trình Niên tỉnh bơ, thản nhiên nói: “Nhà họ Cố làm chính trị, nhà họ Lục làm kinh doanh, luôn nước sông không phạm nước giếng, lại không ngờ bác Cố quan tâm đến tập đoàn nhà họ Lục như vậy.”
Cố Trường Hải bị nói thế, nhất thời nghẹn họng.
Sau đó ngượng ngùng cười cười.
“Chúng ta tốt xấu gì cũng là chỗ qua lại lâu năm, biết cũng không có gì kỳ lạ, có điều cháu đừng hiểu lầm, bác Cố không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn khen cháu mấy câu thôi.”
Lục Trình Niên thản nhiên nhếch môi.
“Nếu là vậy, thì cháu cảm ơn bác Cố đã khen ngợi nhé.”
Nhà họ Cố và nhà họ Quan, tuy ngoài mặt không kết giao, nhưng sau lưng đã qua lại với nhau không phải một hai lần.
Hai người đều biết rõ trong lòng, do vậy không suy đoán thêm, cũng không tiện nói nhiều.
Cố Trường Hải chào Quan Tuấn Văn một tiếng rồi rời đi.
Lúc này Quan Tuấn Văn mới quay đầu lại, nói với Cảnh Ngọc Ninh và Lục Trình Niên: “Hai người đến tìm tôi, là có chuyện muốn hỏi tôi nhỉ?”
Cảnh Ngọc Ninh không vòng vo, gật đầu.
Quan Tuấn Văn cười cười.
“Tôi đã sớm đoán được, cũng không có gì, chuyện này nói thẳng ra cũng tốt, hai người đi theo tôi.”
Nói xong, ông ta đi trước, dẫn hai người vào phòng trà.
Ông cụ Quan rất thích trà, vì phòng trà ở nhà cũ của nhà họ Quan được trang trí rất trang nhã, tinh tế.
Phong cách cổ kính, ngay cả bàn trà trước mặt cũng được làm từ gỗ đàn hương cũ, người ngồi đó, trà vẫn chưa pha, đã có cảm giác an nhiên tự tại.
Ba người theo thứ tự ngồi vào bàn, Quan Tuấn Văn lấy lá trà ra, vừa tự pha trà, vừa nói: “Tôi biết hai người sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến vào lúc này, ngoài kia nhiều người như vậy, hai người tốt xấu gì cũng nên chừa mặt mũi cho tôi chứ, chuyện này tuy khá nhiều người đã nhìn ra, nhưng trước mặt ông cụ, ai cũng không dám nói, phải nhịn xuống, cố gắng đợi hai người đến kiếm tôi hỏi chuyện, cùng xem trò vui đó!”
Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Chú hai Quan nếu đã biết chúng tôi sẽ đến kiếm ông hỏi chuyện, còn dám dẫn Cảnh Diệp Nhã đến Kinh Đô, xem ra ông đều có nắm chắc.”
Quan Tuấn Văn hơi chau mày, ngước mắt liếc cô.
Bên cạnh, Lục Trình Niên bình thản, ngón tay vô thức nghịch ngợm chiếc nhẫn trên ngón áp út, ánh mắt lạnh lùng.
Quan Tuấn Văn nhìn cô, lại nhìn Lục Trình Niên, đờ người vài giây, cuối cùng thở dài.
“Thôi vậy, hai người rõ ràng là khởi binh vấn tội, tôi cũng không tiện giấu giếm.”
Ông ta nói xong, đứng lên rót cho mỗi người một tách trà, rồi lại ngồi xuống, lúc này mới nói: “Đúng là Cảnh Diệp Nhã không phải con của Tiểu Uyển.”
Cảnh Ngọc Ninh hơi sửng sốt.
Tuy sớm đã đoán được kết quả này, nhưng lúc chính miệng Quan Tuấn Văn nói ra câu này, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Quan Tuấn Văn trầm giọng nói: “Chuyện này ngoại trừ tôi, vợ tôi, anh tôi, những người khác trong nhà họ Quan cũng đều biết, chúng tôi đã thống nhất, phải để ông cụ vui vẻ trong những ngày cuối đời, vì vậy Cảnh Diệp Nhã có phải cháu của Tiểu Uyển hay không, không quan trọng, chỉ cần cô ta giống là được.”
Ông ta ngừng một chốc, lại nói tiếp: “Hơn nữa, nếu nói trên đời này còn có bất kỳ ai biết chỗ đứa trẻ kia, thì e chỉ có Cảnh Diệp Nhã.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩn người, hơi không hiểu ý của ông ta.
Nhưng Quan Tuấn Văn dường như không muốn nói nhiều về chuyện này.
Lục Trình Niên không hứng tìm hiểu về đứa trẻ đó, ngược lại anh lại thấy thích thú hành động này của nhà họ Quan hơn nhiều.
Do đó, khi Quan Tuấn Văn vừa dứt lời, anh như cười như không hỏi: “Vì vậy nhà các người tìm Cảnh Diệp Nhã đến giả mạo, nhưng danh tiếng cô ta không tốt, những chuyện này, dù các người không nói, nhưng sớm muộn cũng sẽ có người truyền đến tai ông cụ, các người chuẩn bị giải thích với ông ấy thế nào?”
Quan Tuấn Văn nghe vậy, khẽ cau mày.
“Những chuyện này đều đã qua rồi, huống hồ ông cụ không còn sống bao lâu nữa, thời gian này tôi sẽ răn đe người trong nhà giữ kín miệng, không cho nhắc đến mấy chuyện trước kia, về phần người ngoài, dù họ nói thế nào, ông cụ cũng không tin đâu.”
Lục Trình Niên khẽ hừ một tiếng.
Cảnh Ngọc Ninh nói: “Ông nói ông cụ không còn sống bao lâu nữa, là bác sĩ đã thông báo vậy sao?”
Quan Tuấn Văn gật đầu.
Ông ta suy nghĩ một lát, mới nói: “Tế bào ung thư đã di căn đến gan, ông cụ không chịu tiếp nhận các phương pháp hóa trị v.v, nhiều nhất chỉ sống được hai tháng nữa, hoàn toàn không thể trụ thêm được nữa.”