Trong lòng của con bé vui vẻ nghĩ, Cảnh Ngọc Ninh vẫn không biết suy nghĩ của nó, chỉ nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nó, cô càng cảm thấy xót xa.
Ôm được một lúc thì mới buông ra, Cảnh Ngọc Ninh lo lắng con bé đói nên cô muốn vội vàng đút cho con bé ăn, nhưng lại bị giọng nói trầm ấm của Lục Trình Niên ngăn lại.
Người đàn ông mang vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng chiều con bé như vậy, cứ để con bé tự ăn đi.”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, theo bản năng muốn nói đứa nhỏ vẫn còn nhỏ.
Không ngờ, An An đột nhiên tự mình cầm lấy chiếc thìa nhỏ, đưa vào miệng ăn một ngụm.
Vừa ăn vừa thổi phồng má nhỏ, con bé nói: “Mẹ ơi, An An đã lớn rồi, An An có thể tự ăn được, nên không cần để người khác đút cho con.”
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cười, trong lòng cảm thấy mình như có một dòng nước ấm áp, cô gõ nhẹ vào mũi con bé một cái.
“Được rồi, An An là giỏi nhất.”
Bé con nở nụ cười hạnh phúc.
Ở phía đối diện, bà cụ nhìn cảnh tượng hài hòa như vậy, không khỏi nở nụ cười vui mừng.
Ăn xong, cả nhà về phòng nghỉ ngơi.
An An quấn lấy Cảnh Ngọc Ninh bắt cô kể chuyện cho nó nghe, Cảnh Ngọc Ninh đưa cô về phòng ngủ.
Lần này, Lục Trình Niên ra ngoài rất vội, Tô Thâm không thể xử lý nhiều chuyện công việc như vậy, còn cần Lục Trình Niên phải tự mình giải quyết, vì vậy lập tức trở về phòng tiếp tục công việc.
Bà cụ cũng mệt, trước đây bà vẫn có thói quen nghỉ trưa, bà chào mọi người rồi về phòng ngủ của mình.
Thời gian vào buổi chiều, yên tĩnh lại tốt đẹp.
Mà bên kia, cuộc sống của Cảnh Diệp Nhã không dễ dàng như vậy.
Cô ta tìm kiếm Cảnh Ngọc Ninh khắp nơi, tìm một hồi lâu vẫn không có kết quả, người tài xế họ Lưu kia đã được mua chuộc đột nhiên quay lại phản bội, một mực chắc chắn chính cô là người đã bỏ tiền thuê gã để đưa Cảnh Ngọc Ninh tới chỗ kia.
Người lái xe họ Lưu kia còn đưa ra biên lai ngân hàng tới lui giữa hai người, nói rằng trước khi Cảnh Ngọc Ninh gặp chuyện không may, cô ta đã chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của gã.
Sau khi trải qua kiểm chứng, số tiền kia thực sự được giao dịch từ tài khoản của Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh sát cũng không giấu giếm thông tin này, Sau khi thẩm tra thì ngay lập tức công bố.
Tin tức trên mạng lại một lần nữa gây náo động.
Nhưng lần này, Cảnh Diệp Nhã cũng không có đáp lại nữa.
Đêm hôm đó, một số cảnh sát đến nhà họ Mộ, bắt Cảnh Diệp Nhã đi.
Bởi vì sớm đã có người nghi ngờ Cảnh Diệp Nhã, hơn nữa danh tiếng trên mạng của cô ta vẫn rất cao, bởi vậy có rất nhiều phóng viên giải trí trực sẳn ngoài của lớn.
Chỉ sợ rằng nếu có tin tức gì, từ đến từ công ty chạy tới thì đã quá muộn.
Lại không ngờ rằng, thật sự bị bọn họ đợi được.
Nhìn thấy cảnh sát hộ tống Cảnh Diệp Nhã ra khỏi nhà họ Mộ, các phóng viên gần như kích động tới điên rồi, một đám người chạy lại phía trước để đặt câu hỏi.
Nhưng mà cảnh sát phá án thì làm sao để cho bọn họ cơ hội đây?
Không lâu sau, mọi người đã nhanh chóng ngăn cản những phóng viên này lại rồi áp giải Cảnh Diệp Nhã lên xe.
Nhưng là như vậy, các phóng viên cũng rất hài lòng.
Dù sao thì có phỏng vấn được hay không thì chỉ với mấy tấm ảnh và video này cũng đủ để họ kiếm được một làn sóng lớn về tỷ lệ nhấp chuột.
Tối hôm đó, thông tin Cảnh Diệp Nhã bị cảnh sát bắt đi lan truyền trên mạng.
Cùng với tập tin đính kèm, còn có những bức ảnh bị áp giải khỏi nhà họ Mộ, có thể nói là bằng chứng như núi.
Vào lúc này, những fan hâm mộ sắt đá của Cảnh Diệp Nhã đều chết lặng.
Có làm sao cũng không ngờ tới, tiểu tiên nữ dịu dàng trong lòng bọn họ thật sự sẽ bị cảnh sát bắt đi.
Có người không khỏi đặt ra một câu hỏi.
Bị cảnh sát bắt đi…Chẳng lẽ Cảnh Diệp Nhã thật sự có liên quan đến chuyện này sao?
Tất cả các bằng chứng đã được truyền đi trên mạng trước đây, đều là sự thật?
Hiện tại cũng có người đặt câu hỏi.
Tuyên bố bị bắt đi lại không bị kết án, nói không chừng chỉ là hợp tác điều tra thôi.
Nhưng câu nói này ngay lập tức bị bác bỏ.
Bởi vì khi Cảnh Diệp Nhã bị bắt đi, trên tay cô ta mang còng tay, ai đời nào đi phối hợp điều tra mà lại mang còng tay?
Vào lúc này, ngay cả làn sóng cuối cùng của những fan hâm mộ sắt đá muốn chiến đấu cho Cảnh Diệp Nhã cũng không còn gì để nói.
Ngay khi fan hâm mộ sắt đá của Cảnh Diệp Nhã vẫn đang yên lặng đau lòng, truy điệu tình yêu đã chết của bọn họ.
Tại đồn cảnh sát, Cảnh Diệp Nhã đang bị thẩm vấn.
Cô ta không ngờ người tài xế họ Lưu sẽ quay lại phản bội cô ta, trong lòng gần như không có chuẩn bị, nên bị cưỡng bức đưa tới đây.
Bởi vậy, lúc này trong lòng cô ta không có gì ngoại trừ hoảng sợ hết, làm sao có thể nói được cái gì đây?
Hơn nửa những chân tướng kia, Đồng Thanh Thư đã sớm cảnh cáo cô ta rồi, đánh chết cũng không có khai ra.
Vì vậy, cô ta càng không thể nói thêm cái gì, vào sở cảnh sát cũng được nửa tiếng rồi mà cô ta luôn duy trì trầm mặc, ngoại trừ câu nói tôi muốn gặp luật sư thì cô ta không có chịu nói thêm cái gì hết.
Cảnh sát thấy thái độ này của cô ta, biết rằng cô ta là người của công chúng, không thể sử dụng thủ đoạn, vì vậy họ chỉ có thể cho phép cô ta gặp luật sư.
Không lâu sau, Đồng Thanh Thư đã mang luật sư chạy tới.
Dưới sự trợ giúp của luật sư, cuối cùng Cảnh Diệp Nhã cũng qua loa hoàn thành lời khai.
Mặc dù có nhiều chỗ lời đầu và lời cuối không ăn khớp với nhau, không thể khiến người ta tin tưởng được, nhưng khi luật sư cho rằng lần bạo lực internet vừa qua khiến cô ta chịu đả kích trầm trọng, khiến tinh thần cô ta hoảng hốt, lại vì sức khỏe không tốt, nên tạm thời lừa gạt cho qua.
Ngay sau đó, Đồng Thanh Thư yêu cầu nộp tiền bảo lãnh.
Nhưng yêu cầu này đã bị cảnh sát bác bỏ.
Bởi vì hiện tại Cảnh Ngọc Ninh vẫn chưa có tìm được, mà Cảnh Diệp Nhã là người đáng nghi nhất, rất có giá trị quan trọng.
Mà Cảnh Diệp Nhã không có giải thích rõ ràng những bằng chứng kia, vì vậy trước khi tìm được Cảnh Ngọc Ninh thì không thể thả cô ta đi được.
Đồng Thanh Thư nghe vậy thì lập tức hoảng sợ.
Hình ảnh bị cảnh sát mang đi đã bị chụp được, nếu đêm nay không thể thuận lợi ra ngoài, vậy dư luận bên ngoài sẽ không ngừng xôn xao, không biết đến lúc đó sẽ bị lan truyền thành cái dạng gì nữa.
Điều quan trọng nhất là cô ta cũng không tự tin để Cảnh Diệp Nhã ở lại đây một mình, thời gian dài như vậy, cô ta thật sự có thể chịu được áp lực rồi đi khai bậy bạ gì không nữa.
Tuy nhiên, Đồng Thanh Thư có lo lắng trăm điều nhưng đối mặt với cảnh sát công chính liêm minh, vẫn không có cách nào.
Cảnh Diệp Nhã cũng hoang mang lo sợ, cô ta nhìn Đồng Thanh Thư, sợ cô ta sẽ vứt mình ở nơi này.
Cô ta run giọng nói: Chị Đồng à, chị nhất định phải nghĩ được cách, nghĩ cách cứu em ra ngoài, bao nhiêu tiền cũng được hết á, em không muốn ở trong này đâu.”
Đồng Thanh Thư nhíu mày, vô cùng bất lực.
“Bây giờ cũng không có cách giải quyết nào tốt hết cả, chuyện này có quá nhiều rắc rối, chị cũng không thể tự mình giải quyết nổi nó.”
Cô ta dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Em bị bọn họ mang ra khỏi nhà họ Mộ, chẳng lẽ cậu Mộ và chủ tịch Mộ không nói gì sao?”
Cảnh Diệp Nhã im lặng.
Khi cô ta bị bắt đi, Mộ Ngạn Bân và Mộ Trình Thiên không có ở nhà.
Nhưng đã gần một giờ trôi qua kể từ thời điểm đó, trên mạng đã ồn ào như vậy mà tất cả bọn họ lại không biết.
Chắc là bọn họ chậm trễ không chịu xuất hiện.
Đồng Thanh Thư nói: “Nhà họ Mộ phát triển ở Nam Thành rất nhiều năm rồi, thế lực vững chắc, đối với mấy chuyện này chắc hẳn sẽ có cách xử lý hơn chúng ta nhiều.
Hơn nữa, Bọn họ một người chồng cô, một người là ba chồng cô, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng có ảnh hưởng đến thanh danh của nhà họ Mộ, tôi nghĩ bọn họ sẽ không bỏ mặc cô không lo đâu.”