Nữ Thần Quốc Dân

Chương 355: Ép cô ta xin lỗi




“Nếu ngài tin tưởng cô ta, cảm thấy cô ta không thể làm ra chuyện cố tình hại người như vậy, chẳng lẽ không nên để pháp luật tham gia, điều tra rõ chân tướng, trả lại sự trong sạch cho cô ta sao?”

Ông cụ Quan lập tức nghẹn lại.

Một bộ phận khách ở bên cạnh trên mặt cũng lộ ra biểu cảm xem kịch vui.

Xem ra nhà họ Lục gia và nhà họ Quan đang giằng co.

Cũng không biết thật sự là vì một đứa trẻ hay bởi vì điều gì khác.

Đúng lúc này, sắc mặt ông cụ bỗng nhiên biến đổi.

Ông ta che ngực lại, dồn dập thở hổn hển, cả khuôn mặt bỗng nhiên nghẹn đến mức đỏ bừng, giống như không còn thở được.

Người nhà họ Quan thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó nhào tới.

“Ông cụ!”

“Ba!”

“Ông ngoại!”

“Mau gọi bác sĩ!”

Cũng may bác sĩ đã ở sẵn trong nhà họ Quan, sau khi kiểm tra cho An An xong cũng không lập tức rời đi, mà vẫn luôn ở bên ngoài chờ mệnh lệnh.

Lúc này bác sĩ vội vàng vọt vào tới, mở hòm thuốc ra làm cấp cứu cho ông cụ.

Từ Huệ gấp gáp đến mức hốc mắt đã đỏ lên, suýt nữa bật khóc.

Bà ta quay đầu nhìn Cảnh Ngọc Ninh, cầu xin bằng giọng điệu thương xót: “Cô Cảnh, tôi biết cô và Diệp Nhã luôn luôn đối đầu với nhau, trước kia con bé đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, hôm nay cô bắt được nhược điểm của con bé, đương nhiên không muốn nhả ra.

Nhưng dù sao hôm nay cũng là nhà tiệc mừng thọ của ông cụ nhà chúng tôi, là ngày vui, mong cô có thể vì sức khỏe không tốt của ông mà khoan dung độ lượng.

Nếu cô không hài lòng với lời xin lỗi của Diệp Nhã thì tôi sẽ xin lỗi thay con bé, mong cô tha thứ, nếu hôm nay cô nhất định phải truy cứu tới cùng, thì sẽ ảnh hưởng đến mạng sống của ông cụ!”

Quan Quý Lễ ở bên cạnh cũng trầm mặt nói: “Diệp Nhã là người nhà họ Quan chúng tôi, con bé đã làm chuyện sai, người làm bác như tôi cũng có trách nhiệm.

Cho nên nếu cô vẫn tiếp tục truy cứu thì cứ truy cứu tôi đi! Con bé không cố ý giết người, chỉ là vừa trở về nên nhát gan, sợ bị trách cứ và sợ bị hiểu lầm.

Hôm nay nếu An An thực sự xảy ra chuyện gì không hay vì Diệp Nhã, mọi người muốn con bé đền mạng thì nửa chữ tôi cũng không nói, nhưng tình hình trước mắt là An An không sao, nên mong mọi người có thể giơ cao đánh khẽ, để cho con bé và ông cụ của chúng tôi một con đường sống.”

Lời này vừa thốt ra, mọi người xung quanh ồ lên.

Hiển nhiên là muốn đặt Cảnh Ngọc Ninh lên lửa nướng, nếu cô còn coi trọng tình nghĩa của hai nhà Lục Quan thì không thể không tha cho Cảnh Diệp Nhã.

Cảnh Ngọc Ninh thật sự không ngờ, sắp kết thúc rồi mà mọi chuyện lại phát triển thành như vậy.

Cô lạnh lùng nhìn Quan Quý Lễ, trầm giọng nói: “Bác cả nhà họ Quan và chú hai đều nói như vậy, nếu tôi còn truy cứu, chẳng phải là quá mức lãnh khốc vô tình?”

Bà cụ Sầm cũng nhíu chặt mày, chán ghét liếc nhìn người nhà họ Quan.

Nhưng cuối cùng vì nể mặt ông cụ nên không nói gì nữa.

Lúc này ông cụ Lục đã sớm đi đến gần, quan tâm tình hình sức khỏe của người anh em già.

Cũng may bác sĩ đã quen với bệnh tình của ông cụ Quan nên chưa bao lâu đã cứu được, cho ông cụ uống thuốc, lúc này mới hòa hoãn hơn rất nhiều.

“Ông cụ Quan, ông sao rồi? Còn chịu đựng được không?”

Ông cụ Quan gật gật đầu, sắc mặt dần dần tốt hơn một chút.

Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh, trong ánh mắt vẩn đục không có chút cảm tình.

“Ông có thể nghĩ như vậy là tốt, ông yên tâm đi, chuyện hôm nay tôi nợ, sau này sẽ trả lại cho ông, tuyệt đối sẽ không để An An phải chịu thiệt.”

Cảnh Ngọc Ninh cười cười.

“Chỉ cần cơ thể ông cụ Quan không sao là tốt rồi, dù sao tôi chỉ muốn tìm lẽ phải, nhưng cũng không đến mức vì một lẽ phải mà mất đi một mạng người.”

Ông cụ Quan lại cứng lại.

Chỉ cần là người sáng suốt đều có thể hiểu ra, ý của cô là ông ta đang lấy mạng của mình ra ép cô.

Nhưng ông ta không thể nói gì, bởi vì đây là sự thật.

Cảnh Ngọc Ninh lại nói: “Chuyện này không cần ngài phải chịu thay cô ta, từ trước đến nay tôi chỉ thích ai làm người nấy chịu, chuyện đã đến nước này, coi như nể mặt ngài, tôi không nhờ vào pháp luật nữa, chẳng qua xin lỗi thì phải có thành ý.

Tối nay mặc dù Cảnh Diệp Nhã không thật sự cố ý dùng đồ chơi con bướm dụ dỗ để An An rơi xuống nước, nhưng đã làm con bé trượt chân rơi xuống nước là sự thật, và sau sự việc không màng đến sống chết của con bé mà tự bỏ chạy là sự thật.

Sau khi chuyện bị vạch trần lại đổ hết tội cho người giúp việc cũng là sự thật, ba tội cộng lại đã làm hỏng bữa tiệc mừng thọ tối nay.

Cô không chỉ phải xin lỗi tôi và An An mà dường như còn phải cúi người xin lỗi người giúp việc cùng với những vị khách trong bữa tiệc tối nay bị cô phá hỏng tâm trạng rất tốt, cô nói xem có phải không?”

“Cảnh Ngọc Ninh, cô!”

Cảnh Diệp Nhã dường như không nhịn được mà muốn chửi ầm lên.

Nhưng mà lời nói đến bên miệng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Sắc mặt ông cụ Quan cũng tức giận đến nỗi xanh mét.

Sắc mặt Quan Quý Lễ cũng khó coi muốn chết.

Bọn họ không phải đồ ngốc mà không nhìn ra ý đồ của Cảnh Ngọc Ninh.

Trường hợp hôm nay, Cảnh Diệp Nhã quậy ra trận gièm pha này đã không được coi như chuyện nhỏ.

Sau bữa tiệc tối nay, bảo đảm chưa đến chiều mai, chuyện tối nay sẽ truyền đến tai các nhân vật nổi tiếng ở Kinh Đô.

Đến lúc đó, thanh danh của Cảnh Diệp Nhã sẽ bị hao tổn nghiêm trọng.

Nhưng dù vậy, vẫn có các mối quan hệ của ông cụ chống đỡ giúp cô ta, cho dù thanh danh của cô ta có không tốt nhưng vẫn là con gái nhà họ Quan cao cao tại thượng được người khác tôn kính.

Mọi người đều biết ông cụ Quan rất cưng chiều cô ta, mặc dù khó chịu trong lòng ngoài miệng cũng không dám nói gì.

Nhưng nếu tối nay cô ta khép nép xin lỗi khách khứa cùng với người giúp việc, thì tính chất sẽ hoàn toàn không giống nhau.

Tưởng tượng một chút, thiên kim tiểu thư cao cao tại thượng khom lưng xin lỗi đám người giúp việc và khách khứa có thân phận không bằng mình, nếu chuyện như vậy truyền ra ngoài, mặt mũi nhà họ Quan biết để đâu, mặt mũi Cảnh Diệp Nhã biết đặt vào đâu?

Đến lúc đó, cô ta sẽ trở thành một trò cười!

Tựa như một vai hề nhảy nhót, mặc dù thân phận tôn quý nhưng lại cúi đầu với người khác, cả đời sẽ bị người ta nhạo báng!

Đây là điều mà người ở địa vị cao tuyệt không thể chịu đựng!

“Ninh, làm như vậy, có phải không có hơi quá đáng…”

Quan Tuấn Văn đúng lúc lên tiếng.

Cảnh Ngọc Ninh cười nói: “Chú Quan, khi còn nhỏ chúng ta đọc sách, thầy giáo đã dạy chúng ta, làm sai thì phải nhận lỗi, nhận lỗi rồi phải sửa lỗi, khi đó chúng ta đã thành thật ghi tạc trong lòng, hơn nữa còn cho rằng nó là đúng.

Vậy vì sao khi trưởng thành, thay đổi thân phận, thay đổi hoàn cảnh, đạo lý đó lại bị chúng ta cảm thấy quá đáng chứ?

Huống hồ, cháu cũng vì muốn tốt cho mọi người, dù sao nhà họ Quan ở Kinh Đô cũng là một gia tộc lớn, nhiều lúc mọi người đi ra ngoài, không phải đại diện cho chính mình mà là toàn bộ nhà họ Quan.

Hôm nay Cảnh Diệp Nhã có thể sợ hãi vì chính mình mà bỏ mặc một đứa trẻ bị ngã xuống nước, lần sau chưa chắc sẽ phạm ra sai lầm nghiêm trọng nào, nếu như phạm vào sai lầm không thể bù đắp, chẳng phải lúc đó hối hận thì đã muộn?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.