Ngày thứ hai, Kiều Tinh Lâm ngủ đến tận trưa mới tỉnh, nửa đêm hôm qua Hạ Đan có trả lời vài tin nhắn cho cô:
Cậu ấy hình như đi thăm ai đó, thời gian rất ngắn cũng không nói được gì nhiều.
Có điều cậu ấy nói sau này sẽ ở lại phát triển trong nước, trên tay cũng không đeo nhẫn, cố lên nhé bạn yêu.
Đợi cậu về sẽ liên lạc lại.
Kiều Tinh Lâm thật sự khâm phục mạch não của Hạ Đan. Không đeo nhẫn chỉ là chứng minh anh ấy chưa kết hôn chứ cũng đâu có nghĩa là anh ấy độc thân.
Hơn nữa, cô cũng chẳng có suy nghĩ gì.
Thời gian đã quá đủ để bình ổn mọi sóng to gió lớn.
Rửa mặt xong, cô xem qua những kịch bản mới được đưa đến, đều là phim cổ trang. Phim cổ trang bây giờ không dễ lên sóng truyền hình, hầu hết đều là phim chiếu mạng.
Đường Giai Dĩnh đột nhiên gọi video đến.
Kiều Tinh Lâm lạnh cả sống lưng, đoán chắc là liên quan đến chuyện trên hotsearch nên cô bật lên nghe.
“Video đó là sao vậy?” Đường Giai Dĩnh hỏi dồn dập: “Nội dung phỏng vấn sao cô không nói trước cho tôi?”
“Vốn là đang nói chuyện tuyên truyền cho <<Kim Phong Ngọc Lộ>>, tôi không nghĩ rằng bọn họ sẽ cắt ghép đoạn sau tạo thành điểm chính còn mua cả hotsearch.”
Đường Giai Dĩnh im lặng, lúc cô ấy im lặng còn kinh khủng hơn là lúc cô ấy lên tiếng.
“Đợi cô về rồi sẽ nói tiếp, gửi lịch chuyến bay cho tôi, tôi sẽ bảo người của công ty đến đón cô.” Giọng nói của Đường Giai Dĩnh vẫn rất lạnh lùng, nói xong liền cúp máy.
Kiều Tinh Lâm thở dài, quyết định không nghĩ chuyện công việc nữa mà mở điện thoại ra chơi game.
Hai năm nay, Kiều Tinh Lâm điên cuồng lao vào công việc, rất hiếm khi có mấy ngày liên tiếp được nhàn rỗi chứ đừng nói đến chuyện đi du lịch. Hầu hết đều là vừa từ đoàn làm phim này ra thì đã tham gia hoạt động khác, sau đó lại không ngừng đóng phim.
Chỉ có đôi lúc cô ở trong khách sạn nhìn đèn điện thắp sáng của những thành phố khác sẽ có một cảm giác bơ vơ không nơi nương tựa. Bạn bè cũ đều đã yêu đương, kết hôn, sinh con rồi, nghĩ vậy cô càng cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Mọi người xung quanh đều nói cô kén chọn. Thực ra là do cô bận đến nỗi không có thời gian để yêu đương. Hơn nữa, nhìn trai xinh gái đẹp trong giới giải trí quen rồi, tiêu chuẩn chọn bạn đời thực sự sẽ nâng cao hơn một chút.
Cô cũng không muốn lãng phí thanh xuân lên một số người không xứng đáng.
Thanh xuân của cô chỉ từng đợi một người.
Có lẽ cái vực đó quá sâu mà cô còn đứng ở đáy vực, không có cách nào để bò ra.
Sáng ngày thứ hai, Tiểu Giang đưa thợ trang điểm Đồng Tuyết đến.
Đồng Tuyết nhận được điện thoại của Tiểu Giang thì lập tức từ Milan chạy đến đây. Hôm qua cô ấy còn qua đêm ở trên tàu, suýt nữa thì bị lạc đường, bây giờ trông cô ấy thực sự rất thiếu ngủ.
“Chị Kiều, hôm nay chúng ta có nên thử phong cách đơn giản một chút không?” Đồng Tuyết không nhịn được ngáp dài một cái: “Em chỉnh sửa đồ của chị một chút, cái túi xách Hermes chị mới mua kết hợp với chiếc áo lông trễ vai màu đen của nhà C cũng rất ổn, bên dưới phối thêm một chiếc váy ngắn và một đôi giày cỏ bốn lá nữa, chị thấy sao?”
“Đẹp là được.” Kiều Tinh Lâm lấy điện thoại ra chuyển một khoản tiền cho cô ấy rồi nói: “Vì lý do cá nhân của chị mà khiến em phải đi thêm một đoạn đường rồi. Chỗ này coi như bồi thường.”
Đồng Tuyết nhìn thấy số tiền này thì bị dọa đến hoảng hốt.
“Chị Kiều, không cần nhiều như vậy đâu ạ. Hơn nữa đây cũng là việc em nên làm.”
Tiểu Giang nói: “Chị Kiều cho thì cô cứ nhận đi. Cô không nhận thì chị ấy sẽ không vui đó.”
“Vậy thì cảm ơn chị, chị Kiều.” Đồng Tuyết vui vẻ nhận lấy.
Kiều Tinh Lâm đối với nhân viên bên cạnh đều rất hào phóng. Điều này cả công ty ai cũng biết.
Đồng Tuyết mở hộp phấn phủ ra, hỏi: “Có phải tối qua chị không ngủ không ạ?”
Kiều Tinh Lâm nghe vậy có hơi căng thẳng: “Tối qua chị có chút không ngủ được. Sao vậy, quầng thâm mắt trông rõ lắm à? Mặt có phải cũng sưng rồi không?”
Đồng Tuyết vội vàng an ủi: “Không sao đâu ạ, em chỉnh sửa một chút là được.”
Kiều Tinh Lâm vẫn rất căng thẳng. Nhìn kỹ bản thân lại một lượt, sợ mình bị xấu đi.
Tiểu Giang nói: “Chị Kiều, nhan sắc của chị trên Bilibili đã rất nổi tiếng rồi. Cho dù ngủ không ngon thì vẫn là mỹ nhân. Chị phải tự tin vào bản thân mình chứ.”
“Nói cũng đúng.”
Mấy năm nay được khen thực sự không ít nên Kiều Tinh Lâm đối với nhan sắc của mình vô cùng tự hào.
Trang điểm xong, bọn họ ngồi trên xe bus của khách sạn, đi đến sân bay Vi Hạ.
Dù sao cũng là ở nước ngoài, lịch trình lại không công khai nên quá trình lên sân bay vô cùng thuận lợi.
Sau khi lên máy bay, Kiều Tinh Lâm bảo Tiểu Giang dặn dò với tiếp viên, cô không muốn bị người khác quấy rầy, muốn ngủ bù một lát.
Trước đây khi lên máy bay, Kiều Tinh Lâm đều rất khó ngủ nhưng lần này lại đi vào giấc ngủ rất nhanh.
Trong mơ, cô quay lại thời còn học cấp ba.
Học kỳ một lớp mười có một học sinh rất đẹp trai chuyển đến.
Lúc thi giữa kỳ, cậu ấy gần như đạt điểm tuyệt đối, đứng đầu cả năm học. Sau đó, vào buổi tiệc mừng năm mới lại biểu diễn một màn violon xuất sắc, trong nháy mắt trở thành nhân vật truyền kỳ của khối mười.
Có rất nhiều nữ sinh tặng thư tình, tặng quà cho cậu ấy. Ngay cả nữ sinh trường khác cũng tặng rất nhiều. Vì vậy, ngăn bàn của cậu ấy ngày nào cũng chật kín.
Lúc này, Kiều Tinh Lâm có chút kiêu căng nổi loạn, cô không thèm vây quanh, đối xử tốt với cậu ấy như những bạn học khác, cũng không thèm để ý đến cậu ấy. Có một hôm, tiết cuối cùng là tiết thể dục, cô đến kỳ kinh nguyệt, báo trước là phải đi nhà vệ sinh xử lý. Lúc cô quay lại thì thấy có một vài bạn học đang vây quanh Lâm Thâm.
Hình như dạ dày của cậu ấy không khỏe. Lâm Thâm ôm lấy bụng, sắc mặt tái nhợt.
Lúc đó, lớp mười vẫn chưa có bác sĩ, giáo viên chủ nhiệm cũng đang không ở trong trường. Bạn học gọi giáo viên đang đứng lớp đến, là một giáo viên vừa mới tốt nghiệp đại học, cũng lần đầu tiên gặp phải trường hợp này.
“Hình như mẹ của Kiều Tinh Lâm là bác sĩ đúng không?” Một bạn học vừa lên tiếng, nghe vậy, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt như nhìn cứu tinh để nhìn cô.
Kiều Tinh Lâm hỏi: “Thầy ơi, trong phòng làm việc của thầy có điện thoại đúng không ạ?”
Sau đó, mẹ của Kiều Tinh Lâm đến kiểm tra cho Lâm Thâm, sau khi xác nhận không phải bệnh cấp tính rồi đưa cậu ấy đi bệnh viện.
Ngày hôm sau đúng lúc là Kiều Lâm trực nhật. Lâm Thâm cố ý ở lại cảm ơn cô, còn tặng cho cô một cái móc chìa khóa hình Conan.
Kiều Tinh Lâm có chút mất tự nhiên, cô cắm cúi trực nhật, tò mò không biết tại sao cậu ấy lại biết mình thích Conan.
Lâm Thâm cười: “Cũng may, tôi còn tưởng cậu ghét tôi.”
Giọng nói khi ấy của cậu vừa mang chút bất đắc dĩ vừa mang một cảm giác như trút được gánh nặng.
Sao cô lại ghét cậu ấy được chứ? Chỉ là hào quang của cậu ấy quá mức chói lọi, cô mới phải giữ khoảng cách thôi.
Từ đó trở đi, môn Toán của cô không tốt, cậu giúp cô giảng giải. Môn Tiếng Anh của cô không giỏi, cậu dạy thêm cho cô.
Hai người trở nên thân thiết, thân đến mức có thể cùng nhau ầm ĩ, cùng nhau đùa nghịch.
Nói một cách không quá đáng thì cô đã trở thành tình địch của toàn bộ nữ sinh trong trường.
“Chị Kiều, đến nơi rồi.” Tiếng của Tiểu Giang vang lên bên tai.
Kiều Tinh Lâm mở mắt, nhìn thấy sân bay quen thuộc ở bên ngoài cửa sổ, cô đột nhiên có chút hụt hẫng
Sau khi xuống máy bay, Kiều Tinh Lâm đi phía trước, Tiểu Giang và Đồng Tuyết theo sau. Tiểu Giang nói: “Chị Kiều, vừa nãy có một đại mỹ nữ ngồi đằng sau chị. Lúc cô ấy đi qua bên cạnh em còn nhìn vào chị rất lâu đó. Có khi nào cô ấy nhận ra chị rồi không?”
“Chị có đeo mặt nạ che mắt.” Kiều Tinh Lâm lơ đãng trả lời. Nhưng Tiểu Giang thân là người trong giới giải trí, đã từng gặp không ít trai xinh gái đẹp. Đáng để cô ấy đặc biệt nhắc đến thì nhan sắc chắc chắn phải rất cao.
“Chị Kiều, em cảm thấy cô ấy có hơi giống chị. Đương nhiên là không xinh đẹp bằng chị rồi, nhưng so với người bình thường thì như vậy cũng rất xuất sắc rồi.”
“Trông giống chị?” Kiều Tinh Lâm gỡ kính mắt ra, giọng điệu tự nhiên, “Vậy chắc chắn phải rất xinh đẹp rồi.”
Tiểu Giang và Đồng Tuyết không hẹn mà cùng nhau bật cười.
Fan biết cô thay đổi lịch trình nên tự động đến sân bay đón, cũng có một vài người khác lạ trà trộn vào trong, vừa quay video vừa truy hỏi chuyện trên hotsearch.
Kiều Tinh Lâm bình tĩnh mỉm cười. Sau đó, dưới sự bảo vệ của nhân viên công ty, cô nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Tại ga đến, Lâm Thâm yên lặng nhìn điện thoại. Những cô gái trẻ đi qua trước mặt anh đều không nhịn được mà nhìn trộm anh thêm một chút.
“Nhìn kìa, anh ta đẹp trai quá. Liệu có phải người nổi tiếng nào không?”
“Có nên đi qua xin wechat không?”
“Sao cậu biết là anh ta đang độc thân? Trông anh ta cũng không phải người dễ tiếp xúc đâu.”
Có lẽ là vì khí chất “người lạ chớ lại gần” của anh quá lớn, cuối cùng, hai cô gái đó vẫn không dám đến gần anh.
Tài xế được thuê tạm thời ở bên cạnh khẽ cằn nhằn: “Mấy cô bé bây giờ đúng thật là..”
Lâm Thâm cũng quen rồi, vốn cũng không để ý.
Tài xế đứng dậy hoạt động gân cốt, lẩm bẩm: “Ồ, là diễn viên Kiều à? Vợ và con gái tôi đều là fan của cô ấy.”
Tay của Lâm Thâm khẽ khựng lại, chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về hướng nhóm người vừa rời đi.
“Sao vậy? Anh Lâm cũng biết cô ấy à?”
Lâm Thâm không trả lời.
Trên đường đi, tài xế cũng đã thăm dò được tính cách của anh, nói: “Nhà tôi ngày nào cũng mở phim của cô ấy, con gái tôi cũng rất thích cô ấy, suốt ngày kêu muốn làm minh tinh. Haiz, giới giải trí có gì tốt chứ. Trên mạng có rất nhiều người nói cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ, rồi có kim chủ gì đó...”
Lâm Thâm đột nhiên lên tiếng: “Tin tức trên mạng có rất nhiều cái đều là giả.”
“Ồ..” Tài xế ngượng ngùng đáp.
Chàng thanh niên này rõ ràng còn trẻ, sao cứ khiến cho người ta cảm thấy không có chút nhiệt huyết nào với cuộc sống vậy?
“Lâm Thâm, em ở đây!” Một giọng nữ truyền đến.
Lâm Thâm quay đầu, thấy Alice đang tung tăng vẫy tay chạy về phía anh.
“Em biết anh sẽ không bỏ mặc em không lo mà.”
Trong lòng tài xế thán phục, cô gái này đúng là rất xinh đẹp. Dáng người cao gầy, mái tóc xoăn dài, mặc áo da quần cộc. Tài xế bỏ hành lý lên xe, Alice vẫn còn đang ngó ngang ngó dọc.
“Vừa nãy ở trên máy bay, cô gái ngồi trước em thật sự rất xinh đẹp. Em luôn cảm thấy đã từng gặp cô ấy ở đâu rồi.”
Lâm Thâm không có hứng thú với chuyện của người khác: “Muốn ăn cái gì?”
Alice sờ bụng: “Ăn lẩu được không? Nhưng nên đến khách sạn check in trước đã.”
Nói xong, liền đi thẳng về phía trước.
Lâm Thâm cúi đầu gửi tin nhắn: Dì, con đón được rồi.
Dì anh trả lời rất nhanh: Vậy thì tốt. Alice lần đầu tiên đến Trung Quốc, con phải chăm sóc người ta cho tốt đấy.
Lâm Thâm: Vâng
Dì: Bệnh của bà nội con sao rồi?
Lâm Thâm: Không tốt lắm, vẫn đang ICU.
Dì: Sức khỏe bố con vẫn ổn chứ? Nếu đã quay về rồi thì nên ở bên họ nhiều hơn.
Lâm Thâm: Con và ông ấy không có gì để nói cả.
Kiều Tinh Lâm lên xe bảo mẫu về công ty. Tiểu Giang và Đồng Tuyết đem quà phân phát cho đồng nghiệp, trong phòng làm việc trở nên ồn ào, còn cô thì đi đến phòng làm việc của Đường Giai Dĩnh.
Đường Giai Dĩnh ngồi sau bàn của ông chủ, mặc âu phục già dặn, tóc ngắn, đeo kính, mang phong thái của một nữ cường nhân trên thương trường.
“Cô đổi lịch trình sao không báo cho tôi?” Giọng điệu của cô ấy không vui: “Cô lúc nào cũng thích tự mình làm chủ.”
Kiều Tinh Lâm ngồi xuống: “Tôi tổng kết công việc xong thì thấy lịch trình còn trống hai ngày nên đi du lịch ở Vienna.”
“Tôi điều tra rồi, hotsearch chắc không phải là bên giải trí Lưu Liên mua, mà là công ty Tiết Thần mua. Vốn là mua hotsearch cho anh ta nhưng không ngờ cô vượt lên trên, lấn át danh tiếng của anh ta.” Đường Giai Dĩnh mở ipad, cho Kiều Tinh Lâm xem ảnh chụp màn hình: “Có lẽ anh ta cũng không ngờ, tình đầu của cô có uy thế lớn như vậy.”
Tiết Thần là nam chính cùng Kiều Tinh Lâm quay <<Kim Phong Ngọc Lộ>>, ở phim trường tính khí rất không tốt, không dễ ở chung, hơn nữa lúc cùng nhau diễn chung thường hay quên thoại. Nghe nói là một công tử nhà giàu, Kiều Tinh Lâm cũng không thích anh ta
“Quà tôi mua cho chị đây.”
Đường Giai Dĩnh dùng ánh mắt quét cô một cái: “Cô cho rằng dùng chút ân huệ này là có thể mua chuộc được tôi?” Nhưng giọng điệu đã hòa hoãn hơn nhiều, thương hiệu dưỡng da này không dễ có được, phải xếp hàng mới có thể mua.
Kiều Tinh Lâm nhân cơ hội này đề xuất một yêu cầu nhỏ: “Tiếp theo chắc là không có hoạt động gì đâu đúng không? Tôi phải tìm một giáo viên tiếng Anh dạy lại ngữ âm mới được. Lần này ra nước ngoài, vốn tiếng Anh đã lâu không dùng của tôi có nguy cơ chỉ có thể dùng để chào hỏi rồi.”
Đường Giai Dĩnh đem một văn bản đến trước mặt cô: “Chỉ sợ là cô không có thời gian đó đâu. Đoàn phim <> vừa mới gửi đến thông báo thử vai rồi.”
Kiều Tinh Lâm có chút mơ hồ, tin tức bộ phim <> này muốn chọn diễn viên đã truyền đi khắp giới giải trí. Thành viên của đoàn làm phim đều không phải tầm thường, lại là chuyển thể từ tiểu thuyết rất nổi tiếng trên mạng nên sớm đã đoán được nó sẽ nổi tiếng đến mức nào rồi. Không thiếu đầu tư, không lo rating, vì vậy nữ chính của phim được tranh giành vô cùng kịch liệt, cô ngay cả nghĩ cũng chưa bao giờ nghĩ đến.
“Chuyện gì đây?” Cô mở văn kiện ra, giấy trắng mực đen, thông báo thử vai vô cùng rõ ràng.
“Nghe nói có mấy diễn viên nữ tuyến một đều bị loại rồi. Có tin đồn là tác giả nguyên tác xem bộ <<Cửu trùng thiên>> mà cô đóng, cảm thấy cô rất phù hợp nên đề cử cô với đoàn làm phim.
“<<Cửu trùng thiên>> là phim tiên hiệp, sao có thể so sánh được chứ?”
Đường Giai Dĩnh nói: “Mặc kệ thế nào thì đây cũng là một cơ hội. Cô muốn tiến xa hơn thì hợp tác với họ là một con đường thuận lợi. Nhưng đạo diễn của bộ này là cung Xử Nữ, nổi tiếng là khó tính, cô phải cẩn thận.”
Kiều Tinh Lâm cảm thấy cung Xử Nữ bị nói xấu rồi, cô còn chưa kịp hỏi đạo diễn là ai thì điện thoại của Đường Giai Dĩnh đã rung lên.
“Ừ, thứ hai tuần sau ở tòa nhà Hằng Đạt đúng không?”
“Được rồi, chúng tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Đường Giai Dĩnh tắt điện thoại, Kiều Tinh Lâm liền hỏi: “Phải đến Hằng Đạt để thử vai sao? Bộ phim này, không phải là Hằng Đạt đầu tư đấy chứ?”
Tập đoàn Giải trí Hằng Đạt là công ty đứng đầu trong giới, là nơi đào tạo ngôi sao, sau lưng là tập đoàn Hằng Thông đứng nhất nhì trong nước. Đó đều là nơi đốt tiền không chớp mắt, đương nhiên không phải là một công ty quản lý nhỏ như Đường Giai Dĩnh có thể sánh được.
Kiều Tinh Lâm thắc mắc: “Bọn họ là tập đoàn lớn, cũng có nghệ sĩ độc quyền, sao lại đưa cơ hội tốt này cho người khác chứ?”
“Đi xem một chút là biết thôi!”