Nữ Thần, Cầu Bao Nuôi

Chương 14: Chương 14




Editor: MướpCả hai người đang nói thì đột nhiên cánh cửa mở ra từ bên ngoài.

“Đạo diễn Trần.” Một giọng nam trầm thấp truyền đến tựa hồ như mang theo ý cười, nghe vô cùng quyến rũ.

Người vừa tới chính là Giản Bách, diễn viên đảm nhận vai Lâm Dương, một ngôi sao mới nổi trong giới giải trí.

Cậu xuất hiện trong một bộ phim thần tượng với gương mặt điển trai và diễn xuất xuất sắc, sau đó bắt đầu trở nên nổi tiếng.

Giản Bách mặc một bộ đồ giản dị màu trắng, dáng người cao lớn, mặt mày thâm thuý, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Chà có vẻ như tôi đến muộn nên không được thưởng thức những màn biểu diễn đặc sắc của các vị mỹ nữ ở đây rồi.”

Giản Bách làm bộ nhíu mày, giọng nói trầm thấp làm cho nữ diễn viên mới ở bên cạnh không khỏi nổi bong bóng hồng trong mắt.

“Chị Khương, xin chào.” Giản Bách để ý tới Khương Nhan, sau đó tiến lên chào hỏi với cô, chìa bàn tay trắng nõn ra, động tác cực kỳ quen thuộc.

“Xin chào.” Khương Nhan đáp lại, lịch sự mà xa cách bắt tay cậu.

Giản Bách hôn lên mu bàn tay của Khương Nhan một cái như một quý ông lịch sự.

Khương Nhan rút tay trở về, cô không quá thích màn chào hỏi “nhiệt tình” như vậy của cậu ta.

“Vừa hay hai người nói chuyện trước với nhau nhé, tôi có chút việc bận.” Đạo diễn nói xong vội vàng rời khỏi.

Một số nhân viên bận bịu sắp đặt đạo cụ trong phòng, nơi này cũng là một trong những bối cảnh của bộ phim.

Đa số các cảnh phim trong “Đỏ và trắng” đều là cảnh nam, nữ chính ở trong nhà, bởi vậy đoàn làm phim trực tiếp chọn một khu phố mới được xây dựng không nhiều người ở Lâm Thành, thuê một căn hộ ba phòng ngủ ở làm đại bản doanh để quay phim.

Hôm nay thực ra không có nhiệm vụ quay chụp gì, ngày mai mới là ngày khởi quay chính thức, Khương Nhan chờ một lát sau đó thấy không còn việc gì nữa nên định rời khỏi.

Giản Bách thấy Khương Nhan đứng lên thì mở miệng nói trước: “Tôi tiễn chị đi?”

Khương Nhan từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”

“Không sao mà, được phục vụ mỹ nữ là vinh hạnh của tôi.” Giản Bách vô cùng kiên trì.

“Trợ lý của tôi ở dưới lầu.” Khương Nhan giải thích.

Giản Bách nhìn qua cửa sổ trong phòng, quả nhiên dưới lầu có một chiếc xe màu xám bạc đang đậu, cửa xe đang mở mơ hồ nhìn được bên trong là một cô gái trẻ.

Cậu buông tay, giọng nói tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

“Tiếc gì?”

“Đáng tiếc không có cơ hội thể hiện một phen trước mặt người phụ nữ xinh đẹp như chị.” Giản Bách cực kỳ phóng khoáng, xoay xoay chiếc chìa khoá trong tay, giọng điệu có chút trêu chọc, đôi mắt đào hoa chớp chớp nhìn Khương Nhan.

“Chờ khi bắt đầu quay phim thì không lo không có cơ hội thể hiện trước mặt mọi người kỹ năng diễn xuất điêu luyện của cậu.” Khương Nhan lạnh nhạt nói, trực tiếp gạt bỏ chủ đề Giản Bách đang nói tới sang một bên, không tiếp tục câu chuyện.

Tiếp đó Khương Nhan đẩy cửa rời đi, không để ý tới ánh mắt phia sau luôn nhìn chằm chằm trên người mình.

“Không hài hước xíu nào.”

Khương Nhan rời đi, Giản Bách cũng rời khỏi trường quay, cậu cũng không kính nghiệp đến mức ngồi xổm ở trường quay khi phim chưa khai máy.

Khương Nhan đi xuống lầu, trực tiếp ngồi vào trong xe, An Hạ choáng váng tỉnh giấc sau giấc ngủ ngắn, đầu tóc vẫn còn bù xù.

“Thế nào rồi?” An Hạ nhìn Khương Nhan bằng đôi mắt như đang phát sáng.

“Nửa tháng tới cậu được vinh hạnh chở tớ tới đây mỗi ngày.”

“Tớ đã nói mà A Nhan, cậu tuyệt vời nhất.” An Hạ kích động vỗ vào tay lái.

Khương Nhan bất đắc dĩ lắc đầu nhìn An Hạ còn vui vẻ hơn so với chính mình.

“Một vai diễn mà thôi, có cần kích động như vậy không?”

An Hạ nhếch môi, bắt đầu phân tích cho Khương Nhan: “Cậu không biết chứ, lúc trước cậu thua Giản Thanh Ninh một phiếu ở giải Kim Lan, bây giờ lại thua bởi bộ phim này thì lăn lộn trong giới kiểu gì? Người khác sẽ nói cậu như thế nào?”

Bị người ta đánh liên tiếp hai lần trong đời đúng là quá bi thảm.

“Giản Thanh Ninh là tiền bối, tớ thấy cũng không tệ như vậy.

Cậu đó, đừng có nghĩ đông nghĩ tây suốt ngày như vậy, mau lái xe đi.” Khương Nhan ra lệnh.

“Tuân mệnh.” An Hạ làm động tác chào.

An Hạ chạy xe về biệt thự của Khương Nhan, trên đường cái miệng nói liến thoắng không ngừng nghỉ từ các diễn viên phối hợp trong bộ phim đến cả nhân viên trong đoàn.

Lúc Khương Nhan trở về biệt thự thì Giang Dịch Hành cũng trở về sau khi đi dạo bên ngoài.

Mấy ngày nay, Giang Dịch Hành mỗi ngày đều đi ra ngoài để tìm hiểu về thế giới này, đời sống phong phú cực kỳ.

Sau khi vào nhà, ném cái túi xách đi, Khương Nhan nằm dài trên ghế sô pha, không quên sai khiến anh: “Tôi muốn uống nước.”

Giang Dịch Hành thả cuối tạp chí trong tay ra, đứng dậy rót một ly nước ấm cho Khương Nhan.

Nước không lạnh, không nóng, uống vừa đủ.

Khương Nhan ôm cốc, lười biếng nằm co quắp ở trên sô pha, điện thoại dính sát vào lỗ tai, cô đang báo cáo lại “tình hình chiến đấu” cho Ngưu Lâm.

Bên ấy Ngưu Lâm không biết nói cái gì mà làm cho Khương Nhan sặc nước, mất hết hình tượng.

Giang Dịch Hành nhìn cô bằng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhưng lại không muốn bị Khương Nhan nhìn thấy.

Sau khi cúp điện thoại, cô trầm ngâm nhìn Giang Dịch Hành, dùng cặp mắt đánh giá anh hết lần này đến lần khác.

“Sao vậy?” Giang Dịch Hành bị cô nhìn chằm chằm đến run rẩy.

“Không có gì.”

Không hiểu tại sao trong đầu Giang Dịch Hành lại nảy ra một suy nghĩ, chẳng lẽ người này muốn đuổi mình ra ngoài.

Thật là một người phụ nữ tàn nhẫn và vô lý, Giang Dịch Hành càng thêm kiên định với suy nghĩ này, đồng thời trong lòng không khỏi phẫn nộ, anh làm việc cẩn thận như vậy chẳng lẽ sắp bị sa thải sao.

Khương Nhan bị anh nhìn đến ớn lạnh, bất đắc dĩ đỡ trán, ánh mắt ấm ức này là cái quần què gì vậy, có phải cô muốn bán anh đi đâu, xem ra không được rồi.

Giang Dịch Hành không biết ánh mắt giận giữ của mình qua mắt nhìn của Khương Nhan lại trở thành ánh mắt tủi thân.

Khương Nhan bỏ mặc Giang Dịch Hành phía sau lưng, sau đó đi lên lầu.

Đến buổi tối, Giang Dịch Hành úp một tô mì tôm, vừa ăn vừa nhìn Khương Nhan đi xuống phòng khách trải một tấm thảm rồi thực hiện mấy động tác kỳ quái.

Lúc này Giang Dịch Hành còn không biết trên thế giới còn có một loại phương thức vận động là yoga, anh nhìn chằm chằm vào Khương Nhan đang xoay người, vặn mình thành hình bánh ma hoa*, cô đúng là một người phụ nữ rất biết cách làm cho người ta tức giận.

*Bánh ma hoa: một loại bánh rán của Trung, hình dạng tương tự như bánh quẩy của VN.

Tuy nhiên vóc dáng của cô thực sự rất đẹp, Giang Dịch Hành liếc nhìn “chiếc bánh ma hoa” trên thảm yoga, sau đó thu hồi ánh mắt rất đoan chính.

Giang Dịch Hành ăn xong mì thì Khương Nhan cũng tập yoga xong, vừa vặn đến tám giờ rưỡi.

Giang Dịch Hành đúng giờ bật TV lên, hai người ăn ý cùng ngồi xuống sô pha.

Những ngày nay cả hai đều cùng xem bộ phim “Mộ Sắc Tà Dương”, dường như đã trở thành thói quen của cả hai.

“Mộ sắc tà dương” đang diễn được hơn phân nửa, dần dần bước vào hồi cuối, vai phụ của Giang Dịch Hành cũng sắp được xuất hiện.

Bỗng nhiên Khương Nhan cảm thấy vô cùng chờ mong vai diễn của người này được xây dựng như thế nào trong phim.

Ngưu Lâm luôn luôn nhìn người chuẩn, không biết lần này có đúng như vậy không.

Chẳng qua trong mắt Khương Nhan, cảnh của anh chỉ là cảnh cho có, hừm… cùng lắm cũng chỉ được xem là cảnh đẹp ý vui mà thôi.

Giang Dịch Hành không biết Khương Nhan đang suy nghĩ gì, chỉ cảm thấy tối ngày cô cứ nhìn mình như đang nghiên cứu, phân tích giống như trên mặt mình mọc hoa vậy.

Anh thực sự không biết cô đang nghĩ cái gì.

“Trên mặt tôi có gì à?”

“Không có.” Khương Nhan lắc đầu, không nhìn anh nữa mà chuyên tâm xem phim.

Ngày thứ hai, Khương Nhan mang theo hai trợ lý đến trường quay đúng giờ.

Trang điểm trước khi chụp hình poster chính thức.

Khương Nhan vào vai Hứa Nhược đứng ở đó, khóe miệng hơi cong lên một vòng cung quỷ dị, trên tay cầm một con dao không đáng chú ý, mũi dao hướng về phía sau mà phía sau cô là người chồng đang mặc bộ âu phục màu đen.

Lâm Dương không biết động tác của vợ, một tay vòng quanh eo cô, tựa đầu vào hõm cổ cô.

Tấm hình có hơi quỷ dị và mờ ám.

Dường như Giản Bách cố ý trêu chọc cô, thỉnh thoảng ngón tay cậu xẹt qua làn da mềm mại bên hông cô, Khương Nhan sợ nhột, theo bản năng co rụt lại.

Giản Bách nắm chặt tay, tiếp tục động tác, đồng thời thì thầm bên tai cô nói: “Kính nghiệp, kính nghiệp nào.”

Kính nghiệp? Được vậy thì phải làm cho cậu biết thế nào là kính nghiệp.

Biểu cảm của Khương Nhan không hề thay đổi, giày cao gót dưới chân giẫm thẳng vào bàn chân Giản Bách, gót giày chuẩn xác đạp trên đầu ngón chân, không chỉ như vậy, cô còn nhẹ di gót giày.

Giản Bách bị đau cuối cùng cũng thả lỏng tay, quy củ đặt trên lưng cô, đúng là một người không chịu thua thiệt mà.

Lễ khai máy được lựa chọn tổ chức tại một quảng trường view đẹp trong khu dân cư.

Đạo diễn Trần Châu dẫn theo diễn viên và nhân viên đoàn làm phim cùng nhau đến vái ba cái, cầu ông trời phù hộ cho việc quay phim thuận lợi và bộ phim đạt doanh thu phòng vé lớn.

Thời gian quay của bộ phim này tương đối căng thẳng, sau khi lễ khai máy kết thúc thì trực tiếp quay cảnh đầu tiên.

“Đỏ và Trắng” cảnh quay đầu tiên.”

Trong phòng bếp, Hứa Nhược rửa rau cải xanh sạch sẽ, cắt nhỏ xong sau đó xếp ra đĩa.

Sau khi xong việc, cô ra phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, nhấc điện thoại lên rồi gọi cho chồng.

Điện thoại reo một lúc lâu, vẻ mặt bình tĩnh của Hứa Nhược hơi thất vọng, cuối cùng lúc chuẩn bị cúp máy thì bất ngờ kết nối được.

“Buổi tối mình có về nhà ăn cơm không?” Giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Nhược mang theo tia chờ mong, ánh mắt u ám bỗng sáng ngời.

Một vài biểu cảm thay đổi không nhiều, Khương Nhan rất giỏi trong việc quản lý biểu cảm một cách chừng mực, khi rơi vào ống kính có thể nói là hoàn hảo không tìm ra được sai sót nào.

Trần Châu thoả mãn gật đầu, quay cận cảnh đôi mắt của cô.

Lông mi dài và cong, như một cây cọ tinh xảo cuộn lại, mà lúc này hàng lông mi của cô khẽ run nhè nhẹ như cánh bướm đang bay dập dờn.

Đầu bên kia điện thoại im lặng thật lâu, tựa hồ như không đành lòng mở miệng nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời từ chối dứt khoát: “Hôm nay anh phải tăng ca ở công ty, không về được.”

Vừa dứt lời, đôi lông mi đang khẽ rung như mất đi hoàn toàn sinh mệnh.

“Được, em biết rồi.”Hứa Nhược nhắm chặt mắt lại, lúc mở mắt ra thì đã khôi phục lại biểu cảm bình tĩnh.

Không muốn nhiều lời, đầu bên kia thẳng tay cúp điện thoại.

Hứa Nhược ôm điện thoại thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn về phía ảnh chụp cô dâu thật lớn ở trên tường.

“Sao lại thành ra như thế này?” Không biết Hứa Nhược tự lẩm bẩm một mình hay là đang chất vấn người chồng trong ảnh.

Lúc này hiện diện trên khuôn mặt của Hứa Nhược là ba phần tuyệt vọng, ba phần lạnh lùng còn lại là…thù hận.

Hứa Nhược đặt điện thoại xuống, sau đó quay lại phòng bếp, những lọn cải xanh mơn mởn vừa mới cắt nhìn cực kỳ có sức sống.

Sắc thái sáng ngời như vậy làm cho Hứa Nhược hơi chán ghét, trong nhà chỉ có một mình cô không ăn cũng không sao nên cô dứt khoát gạt vứt rau vào thùng rác, con dao trên thớt sượt qua ngón tay của cô, sau đó những giọt máu đỏ từ từ chảy ra.

Hứa Nhược không cảm thấy đau, trực tiếp sả nước vào ngón tay bị cắt, dòng nước cùng với máu tươi hoà trộn chảy xuống.

“Cắt.”

Trần Châu vung tay hô lên một tiếng hào khí ngất trời, người nào không biết còn cho là ông đang quay chương trình kích động nào đó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.