Nữ Thám Tử Nancy Drew - Chạy Đua Với Thời Gian

Chương 10: Tăng tốc




TÊN QUẦN SOÓC ĐỎ ĐỨNG QUAY LƯNG VỀ PHÍA TÔI thêm vài phút nữa để đọc tin trên tấm bảng của chị Susie. Cuối cùng rồi tôi cũng nghe được giọng nói của hắn lần đầu tiên. Nhỏ và sin sít.

“Cho một bánh sandwich cuộn và một cà phê Americano,” hắn nói. “Thêm tương mù tạt lên bánh.”

“Ăn ở đây hay đem về?” chị Susie hỏi.

“Ở đây, chắc vậy,” hắn nói.

“Có ngay,” Susie nói. “Cậu ngồi ghế đi.”

Quần Đỏ bắt đầu nhắm đến chỗ kệ sách - dãy sách về sinh vật - nhưng tôi đã chặn ngay hắn lại bằng một câu hỏi.

“Xin lỗi... hồi sáng tôi có thấy cậu ở vạch xuất phát cuộc đua mà! Sao giờ này cậu vẫn còn ở đây? Cậu có phải thuộc một trong những đội đua hôm nay không?”

Tôi nín thở khi Quần Đỏ nhìn lại tôi, vì hắn cũng có thể hỏi tôi một câu y chang vậy. Nhưng dẫu gì thì tôi cũng ngửa bài rồi. Hình như hắn không nhận ra tôi khi tôi không mặc đồ đua thì phải. Đối với hắn, tôi chỉ là một khách quen của chị Susie, không hơn.

“Ừm... không,” Quần Đỏ trả lời. “Tôi chỉ đến để... ừm... tôi... tôi có biết cậu không nhỉ? Tôi đã gặp cậu ở đâu chưa?”

Tôi nín thở khi hắn cà lăm đánh vật với câu hỏi của mình. Không chừng cảm giác ban đầu của tôi đã sai. Có thể hắn đã nhận ra tôi.

“Không, tôi không nghĩ thế,” tôi trả lời nhanh. “Dù vậy, cũng có thể cậu nhận ra tôi vì hồi sáng tôi có quanh quẩn ở chỗ xuất phát cuộc đua. Thì tôi đã nói là thấy cậu ở đó rồi mà.”

Hắn nheo nheo mắt, đôi vai hơi căng lên khi quan sát tôi. Hắn có nhớ ra là đã đâm sầm vào tôi khi bị đuổi khỏi sân khấu không nhỉ?

“Ừ, phải, chắc vậy rồi,” cuối cùng hắn nói, hít một hơi thật sâu và có vẻ đỡ căng thẳng hơn chút.

Nhìn gần mặt tên này khá xơ xác. Nếu sáng nay hắn có cạo râu thì đúng là cạo chẳng khéo chút nào. Hoặc cũng có thể là hắn đang cố để râu quai nón, và trong giai đoạn này đám râu lún phún đó làm cho phần dưới khuôn mặt hắn trông có vẻ bẩn bẩn. Quần Đỏ mặc một cái áo len đen đã bạc màu có những sợi len bị xước ra lòng thòng ở tay áo. Giày thể thao thì dính đầy bùn với đất.

“Tôi chắc chắn có thấy cậu sáng nay cùng với một chiếc xe đạp,” tôi kiên trì, “thế nên tôi mới nghĩ cậu thuộc một đội nào đó. Tôi cực kỳ hâm mộ đua xe. Xe của tôi ngoài kia kìa.”

Quần Đỏ nhìn chiếc xe đạp của tôi ngoài cửa sổ. “Cũng ngon lành,” hắn nói.

“Phần ăn cậu chọn xong rồi đây,” chị Susie nói, bước đến sau lưng Quần Đỏ với một cái khay trên tay. “Cậu muốn ngồi chỗ nào?”

“Nếu muốn cậu có thể ngồi chung bàn với tôi,” tôi đề nghị. “Tôi rất thích nói chuyện về xe đạp.”

Chị Susie nhìn tôi đầy lạ lùng, chị gần như cau mày, nhưng cũng không hẳn là vậy. Với vẻ mặt đó, tôi có thể đoán chị đang nghĩ Quần Đỏ và tôi là một cặp lạ lùng. Chị có thể đang ngạc nhiên vì sao tôi lại đi nói chuyện với tên này, chứ đừng nói gì đến việc còn mời hắn ngồi chung bàn. Chị hơi nghiêng đầu. Quần Đỏ không thể thấy vì chị vẫn đứng sau lưng hắn.

Tôi nhướng mày, khẽ lắc đầu. Susie biết tôi đã khá lâu và cũng biết tôi là một thám tử, tôi ra dấu và hy vọng chị sẽ hiểu ra.

Tôi gần như có thể thấy chị đang cố nối kết các sự việc lại với nhau - Nancy bỏ cuộc đua, Nancy nói chuyện với gã lạ mặt này, vậy Nancy hẳn đang điều tra một vụ án. Tôi biết là chị đã nắm được thông điệp đó khi thấy chị mỉm cười rồi cất tiếng.

“Ý hay đấy,” chị nói, rồi để bánh sandwich và cà phê của Quần Đỏ trước một cái ghế trống ở bàn tôi, sau đó đưa tôi bánh xốp nướng và ly cà phê latte. “Chúc cả hai ngon miệng nhé!”

Chị quay nhanh trở vào bếp, mái tóc thẳng của chị đung đưa. Quần Đỏ ngập ngừng giây lát rồi kéo ghế ngồi xuống.

“Tôi là Nancy,” tôi nói, chìa tay ra.

Tôi quyết định không nói họ của mình. Dù trước sáng nay tôi chưa từng gặp tên này, nhưng vẫn có những người chưa gặp tôi bao giờ nhưng lại đã nghe chán chê về Nancy Drew rồi, tôi chả dại gì.

“Jasper,” Quần Đỏ đáp.

Hắn chìa ra bàn tay gầy gò với những ngón tay dài bẩn thỉu, siết tay tôi, rồi rút lại và chùi vào khăn ăn. Phải chi hắn chịu làm vậy trước khi chạm vào tôi. Tay hắn nhờn nhờn, nhớt nhớt.

“Đấy là tên hay họ của cậu?” tôi hỏi. Tôi chịu thôi, không xác định được.

“Jasper thôi,” hắn nói, húp một ngụm lớn cà phê Americano, rồi lại nhìn ra cửa sổ. “Vậy đó là xe của cậu hả? Tôi ngạc nhiên là cậu lại không tham gia cuộc đua đấy, cậu có thể thành công với chiếc xe đó, cũng ra dáng phết đấy chứ.”

“Ừ, à, khi tôi nghĩ đến việc tham gia thì tất cả các đội đã đủ người mất rồi,” tôi nói, nhấp một ngụm latte và bẻ một miếng bánh xốp. “Còn cậu? Sao cậu không tham gia?”

Hắn không trả lời ngay mà quyết định cắn một miếng bánh rõ to trước đã. “Ngon thật,” hắn nói. Không chính xác là hắn đang nói với tôi. Hắn chỉ đơn giản tuyên bố vào không khí thôi.

Hắn quay ngoắt lại gọi chị Susie. “Làm cho tôi thêm một cái bánh cuộn nữa, được chứ?” hắn la lên. “Trời, tôi đói quá.”

“Có ngay,” chị Susie đáp.

Một nhóm sáu người có vẻ là sinh viên vừa đi vừa nói huyên thuyên bước vào quán, chiếm một cái bàn dài với những băng ghế sát tường phía bên kia. Tôi không biết ai trong số đó, và thấy nhẹ cả người vì điều đó. Tôi không muốn bị ai nhận ra và hỏi thăm về đội của mình trước mặt Jasper.

“Tôi không có xe đạp đua đường trường,” Jasper nói, cuối cùng cũng trở lại với câu hỏi của tôi. “Hay bất kỳ chiếc xe đạp nào cả, vấn đề là vậy. Sáng nay tôi có một chiếc xe đạp leo núi, nhưng quanh đây lại chẳng có nhiều núi lắm.” Hắn nhe răng cười.

“Dù vậy cũng có nhiều đoạn địa hình gập ghềnh đấy,” tôi nói. “Một chiếc leo núi sẽ rất có ích khi chạy đến đoạn dọc sông và băng qua vài ngọn đồi quanh vùng River Heights. Cậu có sống trong thị trấn này không?”

“À, thật ra chiếc xe đó cũng chẳng phải của tôi,” Jasper nói, lờ câu hỏi của tôi luôn.

“Không phải à?”

“Không, là của anh trai tôi. Từ bé đến giờ tôi có cái xe đạp nào đâu. Tôi mượn cái xe đó vì định cuối tuần này chạy xuống phía mé sông một chút. Cậu có thích rắn không? Chứ tôi thì thích lắm, tôi định xuống dưới đó tìm vài con. Có lẽ tôi sẽ bắt đầu một cơ sở kinh doanh nho nhỏ.”

“Chắc cậu đã hủy chuyến đi đó rồi nhỉ, tôi đoán vậy, nếu không thì giờ này cậu đâu có ngồi đây,” tôi kết luận. “Có chuyện gì à?”

“Ờ, anh trai tôi cần lấy lại chiếc xe. Lão cần đi đâu đó sau khi cuộc đua bắt đầu mà xe ô tô lại bị hư. Dù sao tôi cũng định mua cho riêng mình một chiếc như thế. Nó chạy cũng được lắm, cậu nói đúng, bon bon dọc bờ sông là ngon lành. Phần lớn đất ở chỗ đó cũng còn khá hoang.”

“Như vậy hay chứ, đúng không?” tôi nói. “Thật hay là thị trấn của chúng ta vẫn giữ được chỗ đó còn hoang dã. Đạp xe và đi bộ ở đó thì quá chuẩn.”

“Ưmm, ừm,” Jasper nói, ngốn hết phần còn lại của cái bánh cuộn. “Được rồi, tôi mang cái bánh này về,” hắn nói với Susie khi chị đưa ra cái sandwich thứ hai. Hắn uống ồng ộc chỗ cà phê còn lại và nhảy khỏi ghế.

Tôi nhìn kỹ khi Jasper trả tiền bữa ăn. Hắn dùng những tờ tiền cũ dơ bẩn vo viên trong một cái ví nhỏ đựng tiền lẻ. Rồi hắn gật đầu với tôi, chộp cái túi đựng bánh để trên quầy của Susie, và vội vã ra khỏi tiệm. Hắn lê bước qua đường và mất hút.

Tôi bước theo ra ngoài, cúi xuống sau những bậc thang, vờ như đang kiểm tra lại xe đạp. Từ vị trí này có thể quan sát khá rõ. Cách đó một dãy nhà, Jasper biến vào một chiếc xe mui kín vàng ố tơi tả và nhanh chóng lái lên đường Main. Phần đuôi xe lắc lư như thể bộ phận giảm xóc đã hư.

Tôi đứng dậy. Xe đạp của tôi chẳng cách nào đuổi kịp được hắn. Thậm chí có kịp đi chăng nữa thì mỗi khi nhìn vào kính chiếu hậu hắn cũng sẽ thấy ngay là đang bị tôi bám đuôi. Thế là tôi quay trở vào tiệm để trả tiền - dù tôi chưa có cơ hội ăn hết cái bánh xốp của mình.

“Nói thật cho chị biết đi,” Susie nói nhỏ. Chị nhìn quanh quất như để biết chắc là không có ai nghe lén chúng tôi. “Em đang điều tra một vụ án, phải không? Kể chị nghe với?”

“Em chỉ có thể nói là em đang tìm hiểu vài điều thôi,” tôi trả lời. “Chị có biết gì về tên đó không? Hắn có sống trong thị trấn mình không chị?”

“Chị chỉ thấy cậu ta vài lần,” Susie nói. “Chị nghĩ cậu ta sống đâu đó ở mé đầu sông ấy. Chị cố không nghe lỏm chuyện của khách hàng, nhưng đôi khi không thể nào không nghe được. Trước đây cậu ta có đến một lần với một ai đó, và họ lên kế hoạch đi dọc xuống sông đến Mũi Đá để bắt rắn.”

“Đúng rồi đấy ạ, hắn nói là muốn bắt đầu một cơ sở kinh doanh rắn, hay gì gì đó. Khiếp lên được.”

“Đúng là khiếp thật,” chị Susie nói. “Nghe đến đó thì chị không nghe nữa.”

Chị Susie trả lại tiền thừa cho tôi và tôi rời khỏi quán. Tôi phải gọi cho đội của mình. Vào giờ này chắc họ đã dựng lều và có lẽ đang ăn tối rồi. Không biết hồi chiều Bess đã đua vòng cuối của ngày hôm nay ra sao nhỉ. Ước gì tôi cũng đang được ở đó với các bạn. Nhưng khỏi cần tranh cãi cũng biết tôi cần ưu tiên làm gì trước. Hai ngày đua xe này sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa nếu số tiền ủng hộ không được tìm thấy.

Tôi cũng biết là mình phải nói chuyện với sĩ quan Rainey. Cuộc đụng độ với Jasper Quần Đỏ chưa đem lại kết quả gì. Thái độ và cách cư xử của hắn trong tiệm chị Susie có vẻ rất bình thường và thoải mái. Thật khó mà tin rằng chỉ mấy tiếng trước đây hắn đã phạm một tội ác kinh khủng.

Tôi mong là tên trộm chưa ra khỏi thị trấn. Chú Luther có lý khi so sánh vụ trộm hôm nay với vụ chôm chỉa lịch sử của băng Rackham. Dù kẻ nào lấy số tiền đó thì cũng sẽ là kẻ điên khùng nếu muốn rời khỏi đây trước khi trời tối. Và cảnh sát trưởng McGinnis đã củng cố điều đó khi xác nhận rằng đã phong tỏa mọi ngả đường ra khỏi thị trấn.

Nhưng ban đêm thì lại là chuyện khác - đặc biệt là xuôi theo dòng nước, nơi không thể nào kiểm soát được mỗi tấc đất của bờ sông. Chị Susie nói chị nghĩ tên Jasper kia sống đâu đó trên mé đầu sông. Không chừng hắn biết tất cả các vịnh nhỏ với cả những điểm ẩn nấp dọc bờ sông, nơi có thể hạ thủy một chiếc xuồng và chuồn đi với một bao tiền vừa chôm được.

Sĩ quan Rainey chắc chắn là đầu mối chủ chốt của vụ này. Chắc chắn anh ta phải còn nhớ kẻ duy nhất trong đám đông đã dám nhảy lên sân khấu và chạm tay vào cái két sắt đó chứ!

Phải có cách nào đó... Bà Mahoney! Bà là chủ tịch ban giám đốc giải đua xe, cũng chính là một trong số những người đã thuê sĩ quan Rainey. Bà ấy sẽ biết tôi nên tìm sĩ quan Rainey ở đâu. Tôi cũng muốn biết ý kiến của bà về lý do vì sao ông Holman bị bắt. Tôi sẽ nói chuyện với bà trước đã, rồi gọi điện cho đội của mình sau và luôn thể cho họ biết tình hình đầy đủ nhất.

Tôi nhảy lên xe đạp, nhắm thẳng hướng nhà bà Mahoney. Tôi biết bà sẽ tiếp tôi dù không có hẹn trước. Bố tôi làm luật sư cho bà đã từ lâu lắm rồi, theo như tôi có thể nhớ, thì từ lúc chồng bà, ông Cornelius, còn sống. Và đôi khi tôi cũng giúp bà chống lại những gã bịp bợm cứ vo ve xung quanh kể từ khi bà trở thành một góa phụ giàu có.

Nhà của bà Mahoney là nơi tao nhã nhất thị trấn, trên đường Bluff. Chính bà Mahoney ra mở cửa, trong một cái quần thụng màu xanh biển và áo len màu kem.

“Ồ, Nancy, cháu yêu, đừng trách ta ra đón cháu như thế này nhé,” bà nói. “Quản gia của ta rời thị trấn để đi thăm người cô bị bệnh của ông ấy rồi.”

Đúng kiểu bà Mahoney. Bà xin lỗi tôi vì người quản gia không ra mở cửa và bà phải làm điều đó. Bố tôi nói bà rất hiện đại về nhiều mặt. Nhưng ở nhiều mặt khác - chẳng hạn như thái độ và cách cư xử - bà chắc chắn đến từ một kỷ nguyên khác.

“Ồ Nancy yêu dấu, cháu đã nghe chuyện rồi phải không? Phải làm gì bây giờ? Cháu sẽ giúp phải không? Nhân tiện, ta rất vui được gặp cháu lúc này, thế không phải cháu đang trong cuộc đua sao?”

Bà nhìn đồng hồ. “Ồ, tối rồi mà, nhỉ? Đến giờ nghỉ ngơi rồi. Nhưng cháu không nghỉ, phải không? Ta nghĩ cháu đang cố tìm ra số tiền bị mất. Chắc cháu cũng đã nghe chuyện ông Ralph Holman rồi. Cháu thật đáng yêu khi phải lo giải quyết vụ này giữa cuộc đua như thế.”

Trong chưa đầy hai phút, bà Mahoney đã tổng kết xong cả một ngày trời của tôi.

“Dạ phải, cháu đang điều tra vụ đó. Cháu đã nói chuyện với cảnh sát trưởng McGinnis và vài nhân chứng khác rồi, nhưng cháu đang cố tìm một nguồn tin có thể giúp giải quyết vụ án nhanh hơn, và cháu đang bí. Cháu đến vì nghĩ rằng chắc là bác sẽ giúp được cháu.”

“Dĩ nhiên rồi, Nancy. Dĩ nhiên là bất kỳ điều gì ta có thể. Chuyện gì thế? Cháu cần gì?”

“Cháu cần nói chuyện với nhân viên an ninh mà ban giám đốc đã thuê để bổ sung cho lực lượng an ninh ngân hàng canh chừng số tiền đó. Anh ta là sĩ quan Rainey, ở một công ty tư nhân, nhưng cháu không biết là công ty nào. Nếu biết được thì cháu sẽ tìm ra anh ta ngay. Cháu thật sự nghĩ anh chàng sĩ quan này chính là đầu mối của vụ điều tra, được phỏng vấn anh ta thì hay quá. Bác có thể cho cháu biết công ty anh ta làm tên gì không ạ?”

“Ta có thể làm nhiều hơn thế ấy chứ, cháu yêu. Ta có thể cho cháu gặp chính sĩ quan Rainey luôn. Cậu ta đang ở trong nhà kính trồng cây ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.