Nữ Sát Thủ Ta Yêu Nàng

Chương 9: Ngốc tử




Trong khu sân vườn vừa mới nãy còn nói cười rất vui vẻ, chỉ sau vài phút liền đã trở thành một bầu không khí trầm trọng, ám lên cả cây cỏ hoa lá, làm cho chúng cũng bỗng chốc trở nên thâm trầm, không còn vẻ đẹp sinh khí như trước nữa. Có vẻ như tin Lục hoàng tử đến đây làm cho "cư dân" trong vườn hoa này không mấy chào đón là bao.

Bây giờ Tiểu Ngọc mới để ý thấy nét mặt của chủ tử mình, vừa pha trộn chút tò mò của trẻ con, lại như vừa mang một luồng sát khí áp người, nghe qua thì có vẻ như đối nghịch, tương phản, nhưng thực chất lại rất hòa hợp, có vẻ như điện hạ cũng đã mong đợi điều này đã lâu, cô có thể thấy được trên nét mặt điện hạ mang cả sự hưng phấn đến tột cùng, không hiểu sao người lại có hứng thú đối với con của kẻ đã giết mình kia chứ. Mà dù sao bây giờ điện hạ của cô cũng đã khác trước đây, sao cô có thể mang ra so sánh được chứ. Nhưng vị Lục hoàng tử này thật sự không có làm cho cô có nhiều ác cảm là bao, cũng vì sự ngây ngô, dễ thương, tính cách đơn thuần trẻ con, rất giống với người đang ngồi bên cạnh cô đây (là chỉ Tiểu Anh), luôn làm cho người ta cảm thấy thân quen, dễ gần. Cô cũng không hiểu vì sao mà vị Lục hoàng tử này có thể là con của một người tàn độc như Quý phi nương nương nữa, thật là quá khó hiểu đi... (Không phải con Quý phi thì là con bà hàng xóm, có gì đâu mà phải nghĩ ^-^))

Tì nữ bước vào sau khi nhận được lệnh của Minh Nguyệt thì "dạ" một câu rồi lui xuống, khu vườn trở nên yên tĩnh, ai cũng chẳng nói chẳng rằng, Minh Nguyệt cũng chỉ thản nhiên nhấm nháp tách trà của mình, còn Tiểu Anh thì đang háo hức chờ đợi, trông cô cứ nhấp nhổm mãi, Tiểu Ngọc thì chỉ lẳng lặng ngồi yên, cũng không nói gì, giống như sắp rơi vào sự trầm tư vô điều kiện vậy.

Cuối cùng nhân vật làm cho người khác phải mòn mỏi mong ngóng cũng xuất hiện, vừa bước vào là một chàng trai cao ráo, mái tóc để dài thả đến sống lưng, bộ quần áo màu xanh lá, trên có những đường viền màu vàng cam óng ánh như ánh ban mai, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, mang đầy tính trẻ con hồn nhiên nhưng cũng có phần tuấn tú, khôi ngô của một chàng trai mới lớn. Chỉ là phần chào hỏi của vị Lục hoàng tử này có phần hơi đặc biệt...

Một tiếng "uỵch" phát ra, đúng vậy, người còn chưa bước qua cổng sân vườn thì đã té nhào một cái, chúi mũi vô đất. Đến mức Tiểu Anh không nhịn được mà phải phá lên cười, đây là một phong thái nên có của một vị hoàng tử sao?!! Ngay cả Minh Nguyệt cũng phải buột cười ra thành tiếng, cô không ngờ người đã làm cô mong chờ bấy lâu nay trong phút chốc lại trở thành một trò cười cho chính cô, có lẽ cô đã đánh giá qua cao về vị hoàng đệ Thất Minh này của mình rồi. Nhấc mông ra khỏi chiếc ghế đá, tiến tới người đang nằm sấp vì "vồ hụt ếch" kia, cô chìa tay ra đỡ, người nọ cũng thuận theo mà nắm lấy bàn tay của cô.

Được kéo đứng lên rồi nhưng Thất Minh vẫn cúi mặt xuống đất, tay phủi phủi lấy vạt áo bị bẩn. Rồi bỗng nghe thấy tiếng nói hiền hòa phát ra:

"Sao vậy?". Minh Nguyệt muốn nhìn rõ hơn "em trai" của mình nên cố ý hỏi, vừa nãy cũng chỉ thấy sơ sơ thì "cu cậu" té nhào xuống đất.

Người đối diện cô liền ngước mắt lên nhìn, cứ tưởng là người nọ cúi đầu vì xấu hổ, ai ngờ cô lại nghe thấy tiếng cười phát ra từ người đối diện:

"Ha ha ha...ha... xin lỗi...xin lỗi, nhưng...mắc cười quá..."

Bị té nhào như vậy Minh Nguyệt cô chưa cười thì thôi, đằng này Thất Minh lại còn cười to hơn cả cô, nghe còn có vẻ rất thích thú, giống như là người khác ngã chứ không phải mình vậy. Vị này có phải là một vị hoàng tử không đây!!?

Tiểu Anh sau khi đã được một trận cười đã đời thì bây giờ mới chợt nhận ra là mình vừa thất lễ, liền đứng ngay dậy, khép nép nói:

"Lục hoàng tử điện hạ, xin mời ngồi"

Nghe Tiểu Anh nói, Tiểu Ngọc cũng liền đứng dậy, nhường đường cho Thất Minh đi qua. Người được mời kia cũng không từ chối mà đi đến bên chiếc ghế đá, tay kéo theo cả Minh Nguyệt theo cùng, gương mặt tươi cười toe toét cũng biến mất, hiện lên là cả một sự nghiêm túc mang vài phần quan tâm, lo lắng.

Sau khi đã ai ngồi đâu vào đấy rồi, Thất Minh mới nhìn thẳng vào Minh Nguyệt rồi hỏi:

"Hoàng huynh, không sao chứ, có bị thương ở đâu không?"

Minh Nguyệt từ nãy giờ vẫn chưa nói gì, đang bận chăm chú đánh giá, bỗng nghe thấy Thất Minh hỏi vậy nhất thời cũng chưa hiểu gì cả, liền hỏi lại:

"Cái gì? Thương gì cơ?"

"Chính là cái lần tai nạn ở hồ đó, may mà huynh không sao, cứ làm ta thấp thỏm lo sợ mãi, bây giờ thấy huynh lành lặn thế này ta cũng yên tâm". Hoàng huynh cũng thật là, bị tai nạn nghiêm trọng như vậy mà hỏi lại lại chẳng nhớ gì, hại mình cứ lo lắng mãi.

Nghe lời nói đầy quan tâm của Thất Minh, Minh Nguyệt mới bỗng nhớ ra vụ tai nạn đó, liền thản nhiên đáp:

"Chỉ là sự việc nhỏ thôi, không đáng nhắc đến, mà sao đệ bây giờ mới tới". Đây là một trong những câu hỏi mà cô thắc mắc, dù sao cô cũng là hoàng tử, vậy mà đến một lời hỏi thăm thế nào cũng không có, mãi đến hai ngày sau mới lòi ra một vị Lục hoàng tử coi như là có tâm một chút, chẳng lẽ tất cả mọi người trong hoàng tộc ở đây đối với việc cô suýt chết liền không ai hay biết? Hay là không cần thiết để biết?

Nghe câu hỏi của Hoàng huynh mà Thất Minh bỗng đâm ra ngượng ngùng, cũng không phải là hắn không muốn tới, chỉ là có một số thứ không cho phép, nhưng sợ Hoàng huynh hiểu lầm hắn mà sau một cuộc đấu tranh não bộ Thất Minh mới chịu nói ra:

"Hoàng huynh đừng hiểu lầm, không phải ta không muốn tới, chỉ là..."

"Làm sao?"

- ------------------------------

Xin lỗi các bạn độc giả nha! Minh đã đổi hình đại diện của truyện, cũng như từ bây giờ mình sẽ không đặt tiêu đề cho mỗi chương nữa, mong các bạn thông cảm cho mình!

Nhớ ủng hộ truyện cho mình nha! ^-^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.