Buổi chiều mát mẻ, luồng gió lan tỏa qua khung cửa sổ trống trải đưa mùi hương của tự nhiên vào phòng. Nếu như biết sớm hơn, Uyển Nhiên xuống sân vườn hóng gió một chút thì tóc cũng có thể được thổi khô rồi.
Trình Chấn Dạ chú tâm lau khô tóc cho cô rồi bỏ chiếc khăn sang một bên. Cô định đứng dậy nhưng bị hắn giữ lại, nhất thời vẫn chưa nắm bắt được tình hình.
Hắn là kẻ rất biết nắm bắt cơ hội, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được!
“Em đang không mặc áo con đúng không?”
“Em vừa mới tắm xong mà…”
Uyển Nhiên tự nhiên đưa hai tay che trước ngực, hơi sơ xuất một chút, vì hiện tại cô không mặc áo trong thật. Bình thường khi cô vừa tắm xong sẽ không ngay lập tức mặc áo con liền đâu.
Hành động nhỏ ấy vô tình lọt vào tầm mắt của hắn. Chỉ là lúc đang lau tóc cho cô có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Áo váy hai dây trễ xuống trước ngực một khoảng trống không quá lộ liễu, để lộ ra cần cổ thon thả trắng ngần, bờ vai với hàng xương quai xanh thẳng tắp cứ như đang cố tình khiêu khích hắn.
Bỗng dưng hắn lại muốn làm một chuyện gì đó mà mình vốn rất muốn khao khát được làm với cô, nhưng tình cảnh trước đó không cho phép, và hiện tại đã có thể thong thả rồi.
Uyển Nhiên ngượng ngùng nở nụ cười, đôi chân trần bước nhỏ khẽ lùi về phía sau. Nhìn ánh mắt của hắn, cô bỗng muốn chạy trốn.
Nhưng chợt nhớ ra hắn đã sớm khóa cửa phòng lại rồi, và cô cũng không thể chạy ra ngoài đó với bộ dạng này được.
Hắn như vậy là sớm có chuẩn bị rồi sao?
Không phải, quả thực hôm nay chỉ là vô tình.
“Anh có biết ánh mắt anh bây giờ trông vô sỉ lắm không?”
Hắn biết.
Không chỉ vô sỉ mà còn thèm khát, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Đã nhìn ra rồi sao em còn muốn chạy?”
Cô biết rõ mà, bằng cách nào hắn cũng sẽ tóm được cô thôi. Là công khai muốn khiêu khích hắn đấy sao?
Cô cũng đâu thể dễ dàng dâng mình cho hắn như vậy được.
“Trình Chấn Dạ, anh đừng bước tới nữa, nếu không em sẽ la lên đó.”
“Em có la tới mai cũng chẳng có ai vào cứu em đâu, muốn biết thì em cứ thử.”
Không lẽ cô quên rồi sao, Trình Chấn Dạ cũng là một loài động vật nguy hiểm mà, một khi cô đã dây vào móng vuốt của hắn rồi thì làm sao mà thoát ra được.
Cô biết mình sẽ thua, nhưng cũng không thể để thua sớm như vậy chứ.
Uyển Nhiên đẩy hắn ra rồi cong chân chạy nhanh vào nhà vệ sinh, cuối cùng không ngoài mong đợi vẫn bị đuổi kịp. Đây là nhà vệ sinh duy nhất của tòa nhà được thiết kế không có chốt khóa cửa, có trách chỉ trách cô xui xẻo.
“Em chắc chắn muốn ở trong này chứ?”
Ý tưởng cũng khá mới lạ, hắn cũng muốn thử xem sao!
Chỉ một thân hình của hắn đã chặn cả lối đi rồi, cô có muốn thoát cũng không còn cách nào nữa. Nếu có thuật ẩn thân hay phép xuyên tường gì đó, may ra cô còn trốn được.
“Ông chủ Trình này, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh muốn tắm trước đã.”
“Ồ… vậy thì anh tắm đi nhé, em tắm rồi, để em ra ngoài đợi anh…”
Cô thôi ngay ý nghĩ muốn thoát được rồi, đối mặt với hiện thực đi, đã không còn đường lui nữa. Đã rơi vào tay Trình Chấn Dạ, muốn hắn thả ra đâu có dễ.
“Vậy cũng tốt, em ở lại tắm cho anh.”
“Anh đã ba mươi tuổi rồi đó, cũng không phải đứa trẻ lên ba, thật không biết xấu hổ!”
Muôn hình vạn trạng của hắn cô đều nhìn thấy cả rồi, còn xấu hổ gì nữa chứ. Kể cả chưa thấy đi chăng nữa, với người mặt dày như hắn có cần thiết vì mấy chuyện này mà xấu hổ hay không?
Người xấu hổ là cô mới đúng.
“Em đã đỏ mặt rồi.”
“Không có…”
“Càng nói càng đỏ.”
Ánh nhìn của hắn như lửa thiêu đốt, làm sao không đỏ cho được. Uyển Nhiên lấy tay che đi hai má đỏ bừng, hơn ai hết cô cũng cảm nhận được mà, chỉ là không dám thừa nhận thôi.
Vừa tắm xong, hắn lại làm cho người cô nóng lên rồi.
Trình Chấn Dạ không chút do dự đưa tay cởi áo, cứ như trong phòng hoàn toàn không có người vậy.
“Khoan đã… anh thật sự muốn như vậy sao?”
“Em thấy anh nói hai lời lần nào chưa?”
Hắn nói sao nhất định phải làm như vậy.
Chiếc áo sơ mi hắn đã cởi ra rồi, được treo ngay ngắn trên giá.
Từng đường nét cường tráng rõ mồn một hiện ra trước mắt, một vẻ nam tính trầm lắng cuốn hút không thể rời mắt. Chỉ mới là nửa thân trên, cũng không phải lần đầu nhìn thấy lưng trần của hắn nhưng thật sự vẫn khiến cô không biết nên giấu mặt đi đâu.
“Lộ Uyển Nhiên, dáng vẻ như thỏ con của em rất dễ khiến cho loài sói ăn thịt đấy biết không?”
Hắn mà là sói sao, rõ ràng còn hơn thế nữa!
“Vậy ý của anh là muốn con thỏ nên chủ động lăn đến trước miệng loài sói phải không?”
“Nếu được vậy thì tốt.”
Đây, đây mới là bản chất thật này!
Trình Chấn Dạ bước đến ôm hôn cô một cách cuồng nhiệt. Đã biết trước sẽ như vậy rồi, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng hắn vẫn khiến cô không kịp trở tay. Lúc nào cũng vậy, cô có thể đoán ra được ý đồ của hắn nhưng không bao giờ đoán được hắn sẽ ra tay lúc nào.
Chiếc lưỡi của hắn luồn lách qua từng ngóc ngách trong khoang miệng cô, không ngừng làm loạn khuấy đảo. Uyển Nhiên mạnh dạn thử há miệng ra, ngay lập tức hai đầu lưỡi chạm vào nhau khiến cả người cô tê đi.
Mỗi loại kích thích dù là nhỏ nhất, cô vẫn chưa thể chịu được.
Hơi thở của hắn bao trùm lấy cô, như là mê hoặc, lúc nào cũng muốn đưa cô vào cơn mê loạn. Muốn chìm đắm hơn một chút, ham muốn thêm một chút.
Trình Chấn Dạ thỏa mãn hôn lấy đôi môi ngọt ngào, lưu luyến có chút không nỡ mà buông.
Hắn vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn đã khiêu khích mình từ chiều đến giờ, hít sâu một hơi đầy thỏa mãn rồi phả ra hơi nóng nơi cần cổ nhạy cảm khiến cô nổi da gà.
Hắn có thể nào đừng làm như thế được không, cô chịu không nổi…
Bất giác nghe một tiếng hừ nhẹ, trên hàng xương quai xanh đẹp đẽ của cô chớp mắt đã để lại một dấu răng.
“Trình Chấn Dạ…”
Uyển Nhiên nảy sinh bất mãn trong cơn mê muội gọi tên hắn.
“Anh là cẩu hả, sao lại cắn người rồi!”
Trình Chấn Dạ cười, hắn dùng chiếc lưỡi nhớm nháp nước bọt sau đó liếm nhẹ qua dấu vết mình vừa cắn, xem ra rất vui vẻ.
“Còn nói anh?”
Ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ qua đôi môi bị hôn đến đỏ tấy của cô, dịu dàng cất lời, “Thế thì em chính là tiểu cẩu. Là ai, lần trước đã cắn rách môi anh hả?”