Nữ Phụ, Yêu Anh Đi!

Chương 32: Tôi chạy




“Rầm!”

Cánh cửa bị phá tung ra!

Kinya lao vào trước khi tôi kịp nhận ra đó là anh ta, tung vài cú thật chuyên nghiệp rồi rầm rầm vài tiếng thô bạo, tôi được đưa ra ngoài.

Nhìn cánh cửa nơi căn phòng kia được khóa lại, tim tôi tuy vậy vẫn chưa an ổn được nhịp đập thông thường. Tôi đang ở địa bàn của Trát Men và lũ bạn của cô ả trong khi kẻ liên minh duy nhất ở đây Kinya thì như đã nói, chỉ có một.

“Nhanh lên, ta phải ra khỏi đây!”

Cậu ném cho tôi cái áo khoác bành tô to sụ và nó ôm trọn cả mình tôi làm bản thân bây giờ trông như một quả bông gai xù xấu xí.

“Tuyết An và Ngọc Trân đâu?”

“Tôi cứu được họ ra rồi”

“Vậy.....”

“Đi theo tôi! Nhanh lên, hôm nay sẽ tung đòn cuối! Thật là sơ sẩy khi để các cô bị bắt...”- hắn chận mồm tôi lại.

“Tung đòn cuối, các anh định làm gì?”- Tôi nheo lại mi tâm nhưng chân vẫn vững chạy theo, nhìn bây giờ có vẻ đang an ổn nhưng tôi cá là sự thật chẳng tốt đẹp gì cho cam.

Ngọc Trân và Tuyết An bạn tôi ở phía trước, trông chật vật mệt nhoài. Họ cũng như tôi vận một cái khoác bành tô kiểu nga to sụ, một khái niệm mới mẻ về những con cừu to kềnh màu nâu chăng?

Kinya đưa chúng tôi chạy theo vài hướng ngoằn nghèo. Cậu ta đột nhiên nghiến răng khẽ rít 'chết tiệt' rồi chân nhích nhanh.

“Gã đâu rồi?”

“Đang tới!... khỉ thật, bọn đàn em ăn hại...”

Chạy, lại chạy.

Chạy thật nhanh và vội, chạy đến khi mồ hôi túa ra.

“Kinya, bao giờ chúng ta mới ra khỏi đây?”

“Chỉ cần đi qua đại sảnh lớn thì.... khoan đã!”

“Sao vậy?”

Tôi tò mò nhìn Kinya đang khựng lại như đang suy tư một cái gì đó.

“Lính gác đâu rồi.... ta thoát quá dễ dàng...”

“Vậy chẳng phải càng tốt sao?”- Ngọc Trân khó hiểu.

“Không... đây là căn cứ chính mà.... đại sảnh lớn lại theo mô hình lọ mứt.... có lan can phía trên....”

“Kiểu thiết kế chim lồng cá chậu?”- Tuyết An đột ngột giật thót.

“Không xong, chạy mau! Quay lại gấp!!”

Kinya hô hoáng đẩy cả ba chúng tôi xoay lại nhưng vài bóng áo đang tiến lại.

Hai người thanh niên và một toán tùy tùng.

“Còn tưởng là ai, Kinya, mày dám phản bội chị Jasmenya?”- một tên đánh lời-” Đồ phản bội, vậy ra sự mất tích của SoKaRo liên quan đến mày?”

“Kinya, còn tưởng chúng ta là anh em tốt... thì ra mày là tay trong! Mày đã quên lúc mày đói ai cho mày ăn rồi à?”

“Vậy hả?”- Kinya cười khinh khỉnh-”Anh em ư? Mượn danh anh em xúi giục tao giết người.... à, anh em tốt cơ đấy!”

Cậu xoay chúng tôi phía sau, giọng vẫn lạnh.

“Còn cứu mạng hả? Nghe hay ta? Cho chó ăn rồi bắt nó cắn người? Đó đâu có phải ơn ích? Lợi dụng thì có!”

“Kinya!”

“Leon, Fox.... tụi mày thì hay rồi, mày đói có người cho ăn rồi bảo mày theo nó giết người, buôn lậu phi nhân tính... cái gì mà coi đàn em như anh em một nhà... nếu vậy cũng chả quăng chúng ta vào hết vụ này đến vụ khác, ngày ngày đối diện với cái chết!”

“Kinya, thì ra mày có ý nghĩ đó...”

“Thì sao? Quan hệ giữa tao và Jasmenya căn bản là tao đói nó cho ăn, nó sợ bẩn tay cầu tao giết giúp, cũng chả tốt lành gì...”

“Mẹ khiếp! Ai cho phép mày nói vậy về chị Jasmenya....”- tên gọi Leon xông lên làm một toán đàn em hùa theo.

“Một lũ ngu trung!”- Tuyết An lạnh mặt-” Chạy thôi, đánh không lại đâu!”

Chạy, lại tiếp tục chạy.

Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến nơi gọi là đại sảnh.

Cá chậu chim lồng, y hệt Tuyết An đã nói, đại sảng trống huơ và cao vút, phía trên là dãy lan can ôm dọc. Kinya cô chạy lại phía cửa nhưng nó đã khóa kín.

“Mẹ khiếp!”

“Kinya... chịu thua đi!”-Fox đút tay bào túi nhàn hạ.

“A? Vậy hả....?”

“Rầm!”

Một âm vang lớn biệt lập, cửa bị phá ra thô bạn và gã, gã của tôi đó đang dẫn đầu.

“Bang Diệt?”

Mặc kệ Leon, Fox và đám đàn em còn đang ngẩn ngơ, gã tiến vào đánh tiếng.

“Lên!!!!”

Một cuộc hỗn chiến.

Gã nhíu mày ý tứ muốn đem chúng tôi đi nhưng mọi thứ còn đang loạn quá và trước khi chuyện gì kịp xảy ra, Tuyết An đã hét lên.

“Không xong!”

“Sao vậy?”

“Chúng ta, đang bị bao vây....”

Đúng vậy.

Trận chiến dường như đang hoãn lại và chúng tôi: tôi, gã, Tuyết An, Ngọc Trân, Kinya đang bị vây giữa một vòng tròn người.

Và cửa, cũng bị ai đó đóng lại.

Clap clap clap...

Tiếng vỗ ray vang lên giữa không gian quạnh vắng đang đột ngột im ắng, lan can phía trên, vài người xuất hiện.

Jasmenya, Laylye, Xuini, Phong, Thiên, Minh....

Cả sáu họ, đều ở đây.

“Đoán hay lắm Tuyết An! Bất quá, sao cô lại chẳng phải người của thế giới ngầm nhỉ?”

“Sao các người lại ở đây?”

“Hay ha? Đây là địa bàn của tao cơ mà... nhưng.... đó là ai vậy? Ban chủ ban 'diệt' ư?”

Jasmenya cười khinh khỉnh và ngay lập tức mọi người cười phá lên, cả sáu.

“Ban chủ cơ đấy!”

“Bakoon, Vietkye, Chođye.... tao có quà cho tụi bây đây, à, cho cả tên phản bội bùn hôi và thằng bồ mới của các cưng... đến đây đi!”

Một người, tiến đến.

Tôi cả kinh, đó, là hắn ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.