Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 41-2




Lạc Thần Dật hỏi: “Chúng mày nói chuyện với ai đấy hả?"

"Thằng kia, chuyện này mày không nên xen vào, mày ngoan ngoãn tránh ra, tha cho mày một cái mạng nhỏ." Người bên cạnh đẩy Lạc Thần Dật. Lạc Thần Dật không nhúc nhích tí nào.

"Mày có đi hay không. Không đi thì bọn tao sẽ không hạ thủ lưu tình đâu đó." Tên dẫn đầu bắt đầu xoay tay.

"Bọn mày nhận bao nhiêu tiền, tao trả gấp bội cho chúng mày."

"Hừ, tao ghét nhất là phải nhìn sắc mặt đám người có tiền. Có tiền khá lắm! Tao không nhận tiền của bất cứ ai cả. Bọn tao chỉ dựa vào hai chữ ‘nghĩa khí’."Tên dẫn đầu cầm côn sắt đập vào vai Lạc Thần Dật.

Đột nhiên một tay Lạc Thần Dật bắt lấy côn sắt, chỉ một động tác đơn giản đã cướp được côn sắt trong tay người kia rồi đập trả lại ngực hắn.

Người kia không nghĩ tới động tác đột ngột của Lạc Thần Dật nên có chút hoảng sợ, ôm ngực lui lại mấy bước, hổn hển quát, "Chúng mày đều ngốc hết rồi hay sao? Mau đánh cho tao! Đánh chết!"

Kế tiếp liền là một trận hỗn chiến.

Lúc đầu Lạc Thần Dật miễn cưỡng có thể ứng phó, nhưng dần dần Lạc Thần Dật có chút lực bất tòng tâm, bọn họ nhiều người, mà trên tay còn có vũ khí.

Hàn Mai Mai thấy mà lòng nóng như lửa đốt,d ie nd a nl e q u yd o n.c o m, nhưng cũng biết hiện tại bản thân ngoại trừ đứng ngốc ở đây mà nhìn thì cũng không giúp được gì.

"Cẩn thận!" Hàn Mai Mai thấy có người cầm dao muốn từ phía sau lưng đánh lén anh, tâm thắt lại.

Lạc Thần Dật giống như nghe được giọng nói của Hàn Mai Mai, nghiêng người sang một bên, nhưng cánh tay vẫn bị thương, tâm Hàn Mai Mai cũng đi theo đó mà thắt chặt lại.

Ầm ầm, ở phía sau có ba chiếc xe việt dã chạy tới, một đám người từ trên xe nhảy xuống.

Hàn Mai Mai nhận ra người dẫn đầu kia, là Hoàng Mao lần trước đến tìm Lạc Thần Dật.

"Lão Đại, chúng tôi đã tới chậm." Hoàng Mao nhìn Lạc Thần Dật xin lỗi.

Lạc Thần Dật không nói gì, vẫy tay một cái, Hoàng Mao ngầm hiểu, mang người bắt đầu tác chiến.

Thế cục lập tức nghiêng về phía bọn người Hoàng Mao.

Trong lòng Hàn Mai Mai rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Một tên côn đồ nhìn đến tình hình không tốt, ánh mắt xoay một vòng, lập tức chú ý tới Hàn Mai Mai bên kia.

Hàn Mai Mai thấy một tên du côn lén lút đi tới, sau đó bắt đầu kéo cửa xe.

Hàn Mai Mai thất kinh, Lạc Thần Dật bên kia còn đang trong hỗn chiến, không ai lưu ý đến tình huống chỗ cô.

Hàn Mai Mai khóa trái cửa xe lại, nhưngtên du côn kia cũng không khinh địch như vậy, giơ côn sắt đập bể cửa xe.

Tên du côn thấy bộ dáng của Hàn Mai Mai ở ghế lái phụ, hai mắt sáng lên, còn dùng tay sờ soạng mặt cô, "Không nghĩ tới lại là mỹ nữ nha. Thật sự là đáng tiếc."

"Van cầu anh thả tôi đi." Hàn Mai Mai đáng thương tội nghiệp nói.

Tên du côn kia híp mắt nói, "Điều này e rằng không được, nhưng..."

Ánh mắt Hàn Mai Mai trầm xuống, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đột nhiên rút keo xịt tóc ra, điên cuồng phun vào mặt hắn.

"Con đàn bà thối, mày..." Tên du côn kia che mắt, thống khổ nói.

Hàn Mai Mai lại sống chết đá vào bộ vị của hắn.

"A" Hắn khom người ngồi chồm hổm xuống.

Hàn Mai Mai lập tức bước xuống xe,d ie nd a nl e q u yd o n.c o m, chạy về phía bên cạnh.

Lúc này cảnh sát cũng đã đến đây.

Động tác của mọi người đều ngừng lại.

Hàn Mai Mai đã khẩn trương toàn thân toát đầy mồ hôi, toàn thân đều ở trạng thái đề phòng, hiện tại đột nhiên được buông lỏng, cả người ngồi sững trên đất.

"Em không sao chứ." Lạc Thần Dật đi tới hỏi.

Hàn Mai Mai vẻ mặt ngây ngốc lắc lắc đầu, còn chưa tỉnh táo lại, rốt cuộc hôm nay là ngày mấy? Sao lại nhiều chuyện xui xẻo như vậy.

"Cảnh sát, sao các anh chỉ bắt bọn tôi, sao không bắt bọn họ. Chúng tôi chỉ tranh cãi mà thôi. Các anh rõ ràng là bao che." Cái tên dẫn đầu vẫn ở bên kia kêu la.

"Các cậu an phận chút cho tôi." Cảnh sát giơ cảnh côn. Mấy người bên kia lập tức im ngay.

"Gần đây em có đắc tội với người nào hay không?" Lạc Thần Dật vươn ra đỡ cô dậy hỏi.

Trong lòng Hàn Mai Mai nghĩ một chút, cũng biết là ai làm, nhưng không nói.

Hoàng Mao ở bên kia hô to, "Lão Đại, tay anh!"

"Cậu rất ầm ĩ." Lạc Thần Dật liếc anh ta một cái.

Hoàng Mao vẻ mặt vẻ lo lắng, nhưng vẫn cực kỳ nghe lời ngậm miệng lại.

"Tay anh..." Lúc này Hàn Mai Mai mới chú ý tới tay Lạc Thần Dật bị thương, máu vẫn chảy, sắc mặt Lạc Thần Dật cũng trắng bệch.

Trong lòng Hàn Mai Mai áy náy, nghĩ tới chuyện xảy ra ngày hôm nay, trong lòng liền sợ hãi, bọn họ là nhắm vào cô, hôm nay nếu không có Lạc Thần Dật ở đây, cũng không biết cô sẽ thế nào.

"Em không cần hoảng sợ như vậy đâu, kỳ thật cũng không kinh khủng như em nghĩ đâu." Lạc Thần Dật vẫn ra vẻ thoải mái nói.

"Hàn tiểu thư, tôi nhận được điện thoại của công ty bảo hiểm, xe của cô làm sao vậy?" Hàn Mai Mai vừa đến bệnh viện, trợ lý Triệu liền gọi điện thoại đến.

Hàn Mai Mai kể qua loa chuyện ngày hôm nay với ông ấy.

"Vậy hiện tại cô ở bệnh viện sao? Có bị thương ở đâu hay không?" Trợ lý Triệu lo lắng hỏi han.

"Tôi không có chuyện gì. Chuyện này chú đừng nói cho ông ngoại, tôi không muốn ông lo lắng." Hàn Mai Mai dặn dò. d ie nd a nl e q u yd o n.c o m. Trước khi gác điện thoại, cô kêu trợ lý Triệu tìm người giáo huấn tên Tiểu Duy kia một chút.

Đối chuyện này trợ lý Triệu không hỏi gì liền đáp ứng.

Cô vừa mới cúp điện thoại, ông ngoại Hàn liền gọi điện đến. Trợ lý đúng là cái ống loa, Hàn Mai Mai bất đắc dĩ nghĩ, sau đó tiếp điện thoại.

"Ông ngoại, con không có chuyện gì. Hiện tại con đang ở bệnh viện, không có, con rất tốt. Là Lạc Thần Dật, vừa lúc anh ấy đưa con trở về... Đúng, là anh ấy đã cứu con. Ông ngoại, thật sự ông không cần đến đây đâu."

Hàn Mai Mai còn chưa nói xong, ông ngoại Hàn liền cúp điện thoại.

Rất nhanh ông ngoại Hàn đã hấp tấp chạy đến.

"Ông ngoại, con cũng đã nói với ông rồi, con không có chuyện gì." Hàn Mai Mai đứng ở trong hành lang nói.

"Ông không phải đến xem con, ông đến xem tiểu Lạc." Ông ngoại Hàn đẩy Hàn Mai Mai ra, đi vào trong phòng bệnh.

Tiểu Lạc... Cách ông ngoại Hàn xưng hô với Lạc Thần Dật thăng cấp nhanh thật.

"Tiểu Lạc, cháu không sao chứ. Lần này may mà có cháu. Không thì cũng không biết Mai Mai nhà của chúng ta sẽ thế nào." Ông ngoại Hàn lôi kéo tay không bị thương của Lạc Thần Dật hỏi han ân cần.

"Ông ngoại, cháu không có chuyện gì." Lạc Thần Dật cười nói với ông ngoại Hàn.

Quả thật so với dự liệu của Hàn Mai Mai thì tốt hơn nhiều, bác sĩ nói chỉ mất máu nhiều, không có thương tổn đến xương cốt, đây coi như là trong cái rủi còn có cái may. Sau khi Hàn Mai Mai nghe được, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc rơi xuống.

"Hiện tại tay cháu bị thương, sinh hoạt khẳng định có chỗ không thích hợp, cháu yên tâm ông nhất định sẽ mời bảo mẫu chiếu cố cháu." Ông ngoại Hàn vỗ ngực nói.

"Không cần như vậy, cháu quen sông một mình, không thích có người ngoài." Lạc Thần Dật lời nói xoay chuyển, ủy khuất nói, "Xem ra cháu cũng chỉ có thể mua đồ ăn ngoài..."

"Cháu đang nói bậy bạ gì đó, sao ông có thể để cháu ăn đồ ăn mua ngoài. Như vậy đi, ngày mai ông bắt đầu để cho Mai Mai đến nấu cơm cho cháu." Ông ngoại Hàn lại quay đầu nói với Hàn Mai Mai, "Mai Mai, cháu nghe thấy không?"

"Chuyện gì!" Hàn Mai Mai hoảng sợ.

Lạc Thần Dật nói, "Ông ngoại không cần phiền toái như vậy. Mai Mai bận như vậy, bản thân cháu có thể tự chiếu cố..."

"Nó bận cái gì chứ. Lại nói, cháu là ân nhân cứu mạng của nó, chút chuyện nhỏ ấy, nó dám không đồng ý liền là người vong ân phụ nghĩa." Ông ngoại Hàn trừng mắt nhìn Hàn Mai Mai.

Con còn có thể nói gì chứ! Trong lòng Hàn Mai Mai gầm thét, nhưng ông ngoại Hàn nói không sai, Lạc Thần Dật cứu cô ba lần bảy lượt, quả thật yêu cầu nhỏ đó cô không thể cự tuyệt.

Hàn Mai Mai chịu không được ánh mắt hai người nhiệt liệt, thuận miệng nói, "Được, được, con biết rồi. Ngày mai con bắt đầu đến nấu cơm cho Lạc tiên sinh."

Lạc Thần Dật thấy Hàn Mai Mai đáp ứng, có chút đắc ý gợi lên khóe miệng, nắm quả đấm đặt ở khóe miệng để che dấu, nói, "Mai Mai, em đừng gọi tôi là Lạc tiên sinh. Chúng ta cũng không xa lạ như vậy. Em gọi tôi Thần Dật là được rồi." Sau đó ánh mắt lấp lánh nhìn Hàn Mai Mai.

"Đúng đúng đúng, tiểu Lạc nói rất đúng." Ông ngoại Hàn phụ họa nói.

Hàn Mai mai nhìn ánh mắt hai người bọn họ, đành phải kiên trì gọi: "... Thần... Dật..."

Lạc Thần Dật lộ ra nụ cười thỏa mãn, trong lòng Hàn Mai Mai có chút khó chịu, rõ ràng không muốn nhấc lên quan hệ với anh.

"Mai Mai, ba nghe nói, ngày hôm qua con bị người tập kích. Con có bị thương hay không." Trình Chí Dũng chạy đến văn phòng Hàn Mai Mai thân thiết dò hỏi.

"Không phải ba cũng thấy đó sao? Con đã đi làm, đương nhiên không có chuyện gì rồi." Hàn Mai Mai có phần chán ghét Trình Chí Dũng bày ra vẻ mặt quan tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.