*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
An Vũ Phong cau mày suy tư ngồi trên giường.
Thẩm Nhược Giai.
Cô ta có lòng tốt giúp cậu, đúng chứ?
An Vũ Phong cúi đầu, sắc mặt trầm xuống. Cậu nhớ tới lần đầu khi bước vào nhà họ Thẩm. Thẩm Nhược Giai khoanh tay đứng trên cầu thang nhìn xuống cậu, vẻ mặt lạnh lẽo, đôi mắt tràn đầy chán ghét nhìn cậu như một thứ bẩn thỉu.
- An thiếu gia, hiện tại cậu trông thật thảm, chẳng khác nào con chó lưu lạc may mắn nhờ vào ông ta tốt bụng nhặt về. - Thẩm Nhược Giai giọng nói tràn đầy châm chọc.
Lúc đó, An Vũ Phong đang trải qua cú sốc vô cùng lớn, bố mẹ mất, phải đối mặt với họ hàng như sói đói, những người bạn thân thiết lần lượt quay lưng.
Mà từng chữ cô nói ra chẳng khác nào một con dao hung hăng đâm vào vết thương của An Vũ Phong.
Đó là lần gặp đầu tiên của Thẩm Nhược Giai và An Vũ Phong. Từ lần đó, cậu có ấn tượng cực kém về Thẩm Nhược Giai.
Sau lại, trong trường có tin đồn cậu mặt dày cầu xin vào ở gia đình họ Thẩm, các học sinh đều nhìn cậu với ánh mắt kì quái, bọn họ như tìm được mục tiêu bắt nạt.
Mà tất cả đều do Thẩm Nhược Giai tung tin đồn.
Nhưng...
Hai tay An Vũ Phong nắm thành quyền.
Cậu nhớ lại những hành động gần đây của Thẩm Nhược Giai.
Tuy rằng thái độ không tốt nhưng cô ta lại luôn giúp cậu.
Có lẽ cô ta không xấu như cậu nghĩ.
Với cả chuyện lời đồn, cậu cũng chưa chắc là Thẩm Nhược Giai làm.
Có lẽ cậu hiểu lầm cô ta?
An Vũ Phong lâm vào rối rắm.
------------------------------
Hai nữ sinh vừa đi vừa nói chuyện.
- Tớ thấy chị Nhược Giai hợp với Tề Nguyên đấy chứ! Hai người đó chắc chắn ở bên nhau!
- Không đâu, An Vũ Phong với Thẩm Nhược Giai mới là chân ái! Cảnh tượng Thẩm Nhược Giai cứu An Vũ Phong, rồi bế cậu ta lên. Quá lãng mạn!
Hai cô gái nói chuyện hăng say hoàn toàn không để ý một người đang tới gần.
- An Vũ Phong là ai? - Một giọng nói lạnh lẽo chen vào cuộc nói chuyện của hai người.
Hai nữ sinh không hiểu vì sao rùng mình, đều quay đầu nhìn người nọ.
Khi biết đó là ai, cả hai vẻ mặt cứng đờ lùi về sau.
Cả hai đều còn nhớ hôm qua người này sắc mặt hung ác bóp cổ Lục An.
- An Vũ Phong là ai? - Tề Nguyên hiếm thấy có kiên nhẫn hỏi lại.
Hai cô gái lại cảm giác có luồng gió lạnh thổi qua.
----------------------------------
An Vũ Phong không tình nguyện cầm hai cặp sách đi sau Thẩm Nhược Giai.
Cậu lại nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Thẩm Nhược Giai.
Thật là...
Sáng nay cô ta chặn đường cậu, nói cái gì đang thiếu tùy tùng cầm cặp rồi kéo cậu vào xe.
- Giai Giai.
Thẩm Nhược Giai nghe có người gọi mình thì hơi nghiêng đầu.
Tề Nguyên mỉm cười đi tới, ánh mắt liếc sang An Vũ Phong đứng sau cô. Tề Nguyên tự nhiên vô cùng cầm lấy cặp sách của cô từ tay An Vũ Phong.
- Chúng ta vào lớp.
Tề Nguyên cầm lấy tay Thẩm Nhược Giai.
An Vũ Phong nhíu mày.
Tên kia có địch ý với mình?
Cậu nhìn hai người nắm tay đi xa, hơi mím môi.
Có chút khó chịu.
Thẩm Nhược Giai cảm thấy Tề Nguyên hôm nay hơi kì lạ.
- Tên vừa nãy là An Vũ Phong sao? - Tề Nguyên đột nhiên hỏi.
- Hử?- Thẩm Nhược Giai nghi hoặc nhìn vẻ mặt Tề Nguyên rồi gật đầu.
- Sao hỏi vậy?
- Không có gì.
Thẩm Nhược Giai thấy vẻ mặt Tề Nguyên như thường vì vậy cũng không hỏi lại.
Mà cô không biết rằng mình vừa quay đầu thì Tề Nguyên sắc mặt âm trầm xuống.
" An Vũ Phong với Thẩm Nhược Giai mới là chân ái! Cảnh tượng Thẩm Nhược Giai cứu An Vũ Phong, rồi bế cậu ta lên. Quá lãng mạn!"
Sự ghen ghét tựa như hạt giống được gieo vào lòng, nó nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, cuối cùng trở thành gai nhọn buộc chặt vào trái tim cậu, đau đến không thở nổi.
------------------------------------
- Có nên nói với cô chủ không? Tôi thấy cô chủ gần đây thân thiết với An thiếu gia. Hiện tại cậu ta...
- Chắc cậu ta đi chơi với bạn, ở tuổi này mải chơi quên về là chuyện thường, không cần chuyện bé xé ra to.
- Nhưng trước giờ chưa thấy An thiếu gia lâu như vậy mà chưa về. Có lẽ nào...
- Đừng có nói gở như thế.
Đám người hầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
- An Vũ Phong làm sao?- Giọng nói thiếu nữ vang lên sau họ làm họ giật mình quay lại.
- Cô chủ. - Người hầu cung kính cúi đầu.
- An thiếu gia đến giờ chưa về ạ, nhưng tôi nghĩ có lẽ cậu ta đang đi chơi với bạn. - Một người hầu trả lời.
Thẩm Nhược Giai cau mày.
Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.
7 giờ.
An Vũ Phong chưa về? Thường là tan học thì cậu ta sẽ về thẳng nhà chứ.
Ở trường cậu ta lại chẳng thân với ai, sẽ không có chuyện đi chơi mà không về.
Chẳng lẽ An Vũ Phong gặp nguy hiểm?!
Trong truyện An Vũ Phong phải gọi là đi tới đâu thì gặp chuyện tới đó. Cô không nên yên tâm để cậu ta ở một mình.
Thẩm Hiên?
Nhưng hiện tại đoạn cốt truyện đầu bị cô phá hủy nên không phải là Thẩm Hiên gây ra.
Thẩm Trạch Dương?
Thằng nhóc đó với An Vũ Phong chưa phát sinh quan hệ, vậy nên sẽ không hứng thú gây khó dễ An Vũ Phong. Dù dạo gần đây nó chú ý tới việc cô giúp An Vũ Phong.
Vậy thì là ai?
Thẩm Nhược Giai bất chợt nhớ tới Tề Nguyên.
" Tên vừa nãy là An Vũ Phong sao?"
Giờ nhớ lại Tề Nguyên hỏi câu đó cảm giác hơi lạ.
Ánh mắt lúc cậu ta nhìn An Vũ Phong hơi âm u.
Thẩm Nhược Giai suy nghĩ.
Cô không phải người ngu nên sớm biết thái độ của Tề Nguyên với mình là vô cùng quái lạ, không giống bạn bè.
Mỗi khi Tề Nguyên nhìn cô, đôi mắt chứa tình cảm nóng bỏng, mang theo cố chấp khiến Thẩm Nhược Giai dựng tóc gáy.
Cậu ta có lẽ thích cô...
Tề Nguyên sẽ không vì hồi sáng cô đi cùng với An Vũ Phong mà muốn ra tay chứ?
Thẩm Nhược Giai có dự cảm vô cùng xấu.
An Vũ Phong do cô mà gặp phải nguy hiểm sao?
Thẩm Nhược Giai vội chạy ra khỏi nhà. Cô cầm lấy điện thoại gọi cho Tề Nguyên nhưng cậu ta không nghe máy làm cô rất sốt ruột.
Tề Nguyên đang ở đâu?
Thẩm Nhược Giai cắn răng, ép mình bình tĩnh lại.
Cô nghĩ đến đoạn Tề Nguyên giết chết crush của An Vũ Phong. Hình như là ở biệt thự của hắn.
Tề Nguyên từng mời cô tới đó nhưng cô cự tuyệt.
Chỗ đó ở....
------------------------------------
An Vũ Phong tỉnh lại phát hiện mình bị trói trên ghế, đối diện ngồi là người sáng nay cậu gặp.
Tề Nguyên.
An Vũ Phong còn nhớ mình vừa bước ra cổng trường thì hình như bị người từ đằng sau đánh ngất. Cậu thử cử động nhưng thân thể vô lực, ngay cả cử động một ngón tay cũng trở nên gian nan.
An Vũ Phong ngẩng đầu nhìn thiếu niên cầm lấy con dao từ từ tới gần. Con ngươi cậu co rụt lại, trán rịn ra mồ hôi lạnh, cậu vội lớn tiếng nói.
- Chúng ta không có xích mích gì mà!
Nhưng Tề Nguyên không nói gì chỉ cười lạnh.
Thấy vậy, An Vũ Phong trong lòng trầm trọng. Cậu sẽ chết sao?
Cậu cũng từng nghe nói Tề Nguyên tinh thần không bình thường, hắn ta có thể làm những chuyện điên cuồng. Nếu cậu chết, Tề Nguyên sẽ không bị bắt chỉ vì hắn có nhà họ Tề bảo vệ. Còn cậu?
Sẽ không có ai vì cậu đòi lại công bằng.
An Vũ Phong cười tự giễu.
Cậu đột nhiên sinh ra một ý nghĩ kì lạ.
Lần này Thẩm Nhược Giai sẽ không tới cứu cậu.
Thật là...
Hiện tại sao lại nghĩ tới chuyện vớ vẩn này chứ?
Ầm!
Cửa phòng bị người từ bên ngoài bạo lực đá.
An Vũ Phong nghiêng đầu, khi cậu nhìn thấy người đứng ở cửa thì khiếp sợ mở to mắt.
Thẩm Nhược Giai.
Cô ấy thật sự đến cứu cậu.
Sau cô là đám người hầu gấp gáp chạy tới muốn đuổi cô ra ngoài.
- Cô gái này! Mời cô ra ngoài!
- Tiểu thư, cô đang xông vào nhà người khác đấy!
- Mau, kéo cô ta ra!
Thẩm Nhược Giai không nhịn được quay đầu quát bọn họ.
- Mẹ nó! Câm mồm!
Mấy người hầu bị quát thì im miệng rồi sau đó phản ứng lại muốn nói gì đó.
- Các ngươi ra ngoài đi. - Tề Nguyên mở miệng, ánh mắt nhìn về bọn họ.
Người hầu :...
Hóa ra đây là người quen của thiếu gia à.
Bọn họ rụt cổ quay người rời đi.
Mong thiếu gia không trách phạt bọn họ dù sao thì bọn họ chỉ làm theo chức trách.
- Giai Giai.- Tề Nguyên bối rối giấu con dao sau lưng, cúi đầu, bộ dáng giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Thẩm Nhược Giai không trả lời Tề Nguyên, cô đi tới cởi trói cho An Vũ Phong rồi bế cậu ta lên.
An Vũ Phong im lặng ngơ ngác nhìn Thẩm Nhược Giai. Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô, ấm áp lên tới trái tim cậu.
An Vũ Phong cảm giác trái tim mình đập rất nhanh, cậu cúi đầu, yên tâm nhắm mắt.
Vậy thì cậu dùng tất cả để cược. Cược Thẩm Nhược Giai là thật sự tốt với mình.
Nếu tất cả chỉ là giả dối thì kéo Thẩm Nhược Giai cùng xuống địa ngục.
Thẩm Nhược Giai vươn tay đối với cậu thì đừng mơ tưởng cậu sẽ buông tay.