Lúc Cố Bách Chu dẫn Đỗ Kiêu Kiêu về nhà, cô suýt nữa đã hoảng sợ.
Khi đó, lúc Lê Thanh bước chân vào cái nhà này, bà ta đã thay đổi toàn bộ căn nhà. Nhưng bây giờ Đỗ Hồng Bân lại đổi thành như cũ.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi sững người, đã lâu rồi cô chưa thấy hình dạng của căn nhà này.
"Chú Đỗ."
Giọng nói của Cố Bách Chu kéo Đỗ Kiêu Kiêu ra khỏi hồi ức. Cô nhìn người trước mặt, hừ nhẹ, lướt qua ông, kéo Cố Bách Chu đi vào nhà ăn.
Đỗ Hồng Bân cũng không tức giận, ông nhìn hai người đằng trước đang nắm tay nhau.
Đỗ Kiêu Kiêu ngồi đối diện Đỗ Hồng Bân, nhìn ông nói: "Ông gọi bọn tôi tới đây có chuyện gì?"
Đỗ Hồng Bân thở dài, "Ăn một bữa thôi mà, chứ có làm cái gìđâu."
Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên nhớ hình như mình chưa bao giờ giới thiệu Cố Bách Chu cho Đỗ Hồng Bân biết. Vì vậy cô nói với Đỗ Hồng Bân: "Đây là Cố Bách Chu, bạn trai tôi."
"Chào chú Đỗ." Cố Bách Chu lễ phép khom người trước Đỗ Hồng Bân.
Đỗ Hồng Bân phức tạp nhìn anh, không biết là vì Cố Bách Chu, hay là vì Đỗ Kiêu Kiêu có bạn trai, ông gật đầu nói, "Ăn cơm đi."
Đỗ Kiêu Kiêu ăn xong món đầu tiên, ánh mắt cô chua xót. Cô trừng mắt, cố gắng kìm nén nước mắt.
Đây là đồ ăn của Đỗ Hồng Bân làm, cô đã từng ăn rồi.
Lúc còn nhỏ, gia đình không có người giúp việc, Đỗ Hồng Bân không nỡ để Ôn Nhã làm, nên hằng ngày dù có bận rộn tới đâu ông cũng dành thời gian về nhà nấu cơm cho Ôn Nhã ăn.
Đỗ Kiêu Kiêu cũng được đồ ăn của Đỗ Hồng Bân nuôi lớn.
Nhưng sau đó, việc kinh doanh của ông càng lúc càng phát triển, ông cũng bận hơn, trừ khi lâu lâu ông sẽ làm một bữa cơm, còn lại hầu như ông đều mời người giúp việc.
Đỗ Kiêu Kiêu không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy Đỗ Hồng Bân, vì thế cô cắm cúi ăn, bộ dạng giống như muốn vùi cả đầu vào trong chén.
"Nếm thử món này đi."
Đỗ Hồng Bân gắp một miếng cà tím nhồi thịt cho cô.
Lúc còn nhỏ, Đỗ Kiêu Kiêu rất thích món này, cũng vì món này mà Đỗ Hồng Bân đã mắng cô một trận. Bởi quá thích, nên bữa nào cô cũng đều muốn ăn món ăn.
Đương nhiên là không được kén ăn, nên Đỗ Hồng Bân độc ác, rất ít khi làm món này, chỉ có những lúc Đỗ Kiêu Kiêu nghe lời hoặc thành tích cực kỳ tốt, ông mới làm cho cô ăn, ý là phần thưởng cho cô.
Bàn tày cầm đũa của Đỗ Kiêu Kiêu trắng bệch.
Cô không biết Đỗ Hồng Bân muốn làm gì.
Thay đổi nội thất, nấu cơm, gắp thức ăn cho cô. Ông muốn xin lỗi sao?
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn miếng cà tím nhồi thịt thật lâu, Đỗ Hồng Bân đành để chén xuống, hỏi cô: "Con không thích ăn món này nữa à?"
Đỗ Kiêu Kiêu ừ qua loa một tiếng, lúc đưa đũa vào trong đĩa nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Đỗ Hồng Bân, cô chợt xoay đũa lại, cố ý ăn một món khác.
Cố ý xem nhẹ ánh mắt chợt sáng rồi tắt đi của Đỗ Hồng Bân, trong lòng Đỗ Kiêu Kiêu vô cùng thỏa mãn.
Bây giờ biết đối xử tốt với tôi rồi à, sao không chịu làm sớm hơn?
Đỗ Hồng Bân uống một ngụm rượu, sau đó nói với Đỗ Kiêu Kiêu, "Kiêu Kiêu, con hận ba sao?"
Đỗ Kiêu Kiêu dừng tay, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng rồi nói.
"Hận."
Đỗ Hồng Bân cũng không bất ngờ mấy, chỉ có sắc mặt của ông hơi khó coi một chút, ông cười khổ, "Con có thể tha thứ cho ba không?"
Đỗ Kiêu Kiêu nghiêm túc, "Tôi muốn hỏi một câu."
"Cái gì?" Đỗ Hồng Bân sửng sốt.
"Vì sao lúc trước ông lại đột nhiên ghét mẹ con tôi."
Đỗ Kiêu Kiêu đã vướng mắc câu hỏi này lâu rồi. Kiếp trước có nghĩ tới, kiếp này cũng nghĩ. Nhưng cô không thể nghĩ được, sao Đỗ Hồng Bân đột nhiên thay đổi cách cư xử với mẹ con cô.
Đỗ Hồng Bân thở dài, "Ba yêu mẹ con."
Đỗ Kiêu Kiêuphì cười.
"Ba rất yêu bà ấy." Đỗ Hồng Bân nói: "Năm đó, lúc quen bà ấy, ba chỉ có hai bàn tay trắng, chính bà ấy là người đã vượt qua những ngày tháng khó khăn nhất, nhưng cũng vào lúc đó, mẹ con đã giấu giếm bệnh tình."
Đỗ Kiêu Kiêu giễu cợt nhìn ông, "Nhưng ông cũng đã phản bội bà ấy."
"Đúng." Đỗ Hồng Bân nói ở cổ: "Ba thật sự đã phản bội bà ấy."
Ông nói nhỏ: "Lê Thanh và mẹ con là chị em tốt, gia đình bà ta cũng nhận nuôi mẹ con. Năm đó, ba có tiền, nên muốn đón mẹ con ra ở cùng. Vì tình cảm của Lê Thanh và bà ấy rất tốt, nên bà ta luôn tới đây tìm mẹ con. Tới một ngày nọ, ba uống say, vì vậy mà.... Ba có lỗi với mẹ con."
Đỗ Kiêu Kiêu lạnh lùng nói: "Uống say không phải là lý do, đó chỉ là biện hộ. Ông đã phản bội mẹ, đối xử không tốt với mẹ, còn muốn tôi tha thứ sao, nằm mơ đi!"
Đỗ Hồng Bân giải thích: "Ba biết mình sai rồi, nên ba mới dẫn A Nhã rời khỏi thành phố S, dọn tới đây, ba muốn bồi thường A Nhã, muốn đối xử với bà ấy, với con thật tốt."
Đỗ Kiêu Kiêu chỉ lạnh lùng nhìn ông, im lặng không nói gì.
"Sau đó Lê Thanh lại tìm được chúng ta." Giọng nói của Đỗ Hồng Bân khàn khàn, "Bà ta nói ba còn có một cô gái. Ba không muốn mẹ con biết được, nên đã cho bà ta tiền, bảo bà ta rời khỏi đây. Nhưng bà ta lại nói, con là con gái của A Nhã và Lê Hằng, không phải con của Đỗ Hồng Bân ba."
Đỗ Kiêu Kiêu tức giận cười, "Nên ông thà tin tưởng bà ta chứ không thèm quan tâm gì tới mẹ con tôi, nên ông để mặc Lê Thanh giết mẹ, đúng không?!"
"Không phải!" Đỗ Hồng Bân lấy tay che mặt, "Không phải, ba chưa từng muốn mẹ con chết, sao bà ấy có thể chết được? Ba muốn ở cùng với bà ấy cả đời, nhưng không ngờ..."
Đỗ Kiêu Kiêu không thể nghe được nữa, trước khi đi cô nói nhỏ bên tai Đỗ Hồng Bân, "Ông không chăm sóc mẹ cả đời, nhưng bà ấy lại ở cùng ông cả đời."
Nghe xong, Đỗ Hồng Bân bật khóc thành tiếng.
Ông biết mình sai rồi, còn sai mười phần, ông muốn Đỗ Kiêu Kiêu tha thứ cho mình, nhưng chính bản thân ông cũng không thể tha thứ cho mình được.
Cố Bách Chu thấy Đỗ Kiêu Kiêu tức giận rời đi, anh cũng nhanh chân chạy theo, trước khi đi, Đỗ Hồng Bân kéo anh lại, không quay đâu qua, chỉ thấp giọng nói, "Đối xử với con bé thật tốt."
Cố Bách Chu mấp máy môi, nói: "Con biết rồi."
Đỗ Hồng Bân buông tay ra, Cố Bách Chu nói tạm biệt rồi xoay người đuổi theo Đỗ Kiêu Kiêu.
Ra tới cửa, anh mới phát hiện Đỗ Kiêu Kiêu vẫn chưa đi.
Cô ngồi chồm hổm trên đất, lấy che mặt khóc thút thít, như một đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy lối về nhà.
Cố Bách Chu kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ cô: "Kiêu Kiêu, đừng khóc."
Đỗ Kiêu Kiêu khóc lớn tiếng hơn, cô đem tất cả những tủi thân của mình thành tiếng khóc, "Cố Bách Chu, em thật sự rất hận ông ta, tại sao ông ta có thể đối xử với mẹ như vậy? Tại sao ông ta lại đối xử với em thế này?"
Cố Bách Chu chỉ bất lực cười một tiếng, anh hôn lên trán cô.
"Em mệt rồi, muốn đi ngủ một giấc." Khóc xong, Đỗ Kiêu Kiêu mở to hai mắt sưng đỏ, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Cố Bách Chu đau lòng nhìn cô, rồi ôm lấy cô, nói: "Chúng ta trở về để em nghỉ ngơi thôi."
Đỗ Kiêu Kiêu ngoan ngoãn ôm cổ anh, dựa đầu vào ngực anh, để mặc anh bế đi.
Đỗ Hồng Bân đứng trước cửa sổ nhìn thật lâu, mãi tới khi chiếc xe đi khỏi, ông mới không nhìn nữa.
Ông ngồi dựa vào ghế salon hút thuốc, nhìn xung quanh nhà.
Đỗ Hồng Bân đã sửa căn nhà lại như lúc ban đầu, nhưng ông không thể nào có thể làm cái nhà này giống lúc đầu nữa.
Ông lấy tấm hình trong túi trước ngực ra, xem đi xem lại. Trong hình là một nhà ba người, Đỗ Kiêu Kiêu ngồi trên cổ ông, cười rạng rỡ, còn Ôn Nhã tựa đầu vào ngực ông, trên mặt cũng nở nụ cười hạnh phúc.
Không biết, đã bao lâu rồi ông chưa thấy Ôn Nhã và Đỗ Kiêu Kiêu cười như vậy?
Đỗ Hồng Bân nhẹ nhàng sờ vào tấm hình cũ quý giá, nhìn nụ cười của hai người, ông cũng không nhịn được khẽ cười.
"A Nhã, đây là ý trời, anh có thể tới chăm sóc em sớm hơn rồi."
Hôm sau, Đỗ Kiêu Kiêu nhận được một ít đồ Đỗ Hồng Bân gửi tới.
Cô nhìn giấy chuyển nhượng điện thoại, bất độn sản, cả cổ quyền công ty của Đỗ Hồng Bân.
"Đây là ý gì?" Cô quay đầu nhìn Cố Bách Chu.
Cố Bách Chu nghĩ một lát, rồi lắc đầu nói: "Anh cũng không biết."
Đỗ Kiêu Kiêu nhìn xấp tài liệu trong tay rồi nói: "Để em hỏi ông ta."
"Ba!"
Đỗ Kiêu Kiêu ném tài liệu lên trước mặt Đỗ Hồng Bân.
"Ông có ý gì?"
Đỗ Hồng Bân nhàn nhạt nhìn co, "Như con thấy đó thôi."
"Tôi không lạ gì đồ của ông cả!" Đỗ Kiêu Kiêu tức giận nói.
"Không chỉ là đồ của ba thôi đâu, có cả của mẹ con nữa." Đỗ Hồng Bân dịu dàng nhìn cô, "Kiêu Kiêu, ba không hy cọng con có thể tha thứ cho bà, nhưng dù con nghĩ thế nào, thì những thứ này đều thuộc về con."
Đỗ Kiêu Kiêu không suy nghĩ lập tức từ chối: "Tôi không nhận!"
"Con không lấy thì ai lấy." Đỗ Hồng Bân nói: "Ba không muốn đem tâm huyết của A Nhã cho người khác."
"Vậy thì ông cứ tự giữ đi, cho tôi làm gì?" Đỗ Kiêu Kiêu hừ một tiếng.
"Ba không cần nữa rồi..." Đỗ Hồng Bân thở dài, ông nở nụ cười thoải mái, như được giải thoát, "Ba sắp phải đi chăm sóc mẹ con rồi."
Mặt Đỗ Kiêu Kiêu biến sắc, "Lại chuyển biến xấu nữa rồi à?"
Trong mắt Đỗ Hồng Bân mang theo tia ấm áp, "Cơ thể của ba vẫn còn khá tốt, ý ba nói ba muốn tới thành phố S chăm sóc cho mẹ con."
"Thành phố S?"
"Đúng." Đỗ Hồng Bân chỉnh sửa lại tài liệu, rồi đứa tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, "Thời gian cuối đời này, ba muốn được ở cùng mẹ con."
Đỗ Kiêu Kiêu không nhận, cô nhìn thẳng vào mắt của Đỗ Hồng Bân, "Mẹ sẽ không muốn muốn ông đi đâu."
Đỗ Hồng Bân cười, "Ý con là mẹ sẽ tức giận sao? Nếu tức giận thì càng tốt. Nói chung, dù con có nói gì đi chăng nữa, ba vẫn muốn đi. Những thứ này, con có nhận hay không thì cũng đều là của con."
Đỗ Kiêu Kiêu không biết Đỗ Hồng Bân lại vô lại như vậy, cô thấy ông giống như mới sau một đêm mà đã trẻ ra vài tuổi, nụ cười trên mặt, làm người ta không thể biết được đó chính là tổng giám đốc Đỗ vô lý hôm qua.
Đỗ Hồng Bân đi tới trước mặt Đỗ Kiêu Kiêu, nhẹ nhàng nói, "Kiêu Kiêu, ba có lỗi với con, ba biết con hận ba, nhưng ba vẫn muốn nói với con, ba yêu con."
Lúc bị ông ôm vào lòng, Đỗ Kiêu Kiêu vẫn còn đang ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần.
Cái ôm mười năm sau cũng ấm áp mộc mạc như năm đó, làm cho cô cảm thấy như lúc xưa.
Đỗ Kiêu Kiêu buồn bực nói: "Này! Tôi vẫn chưa tha thứ cho ông đâu!"
Nước mắt cô lăn dài, rơi trên vai Đỗ Hồng Bân, ông càng dùng sức ôm cô.
Đỗ Kiêu Kiêu vốn đưa hai tay lên đẩy ra, nhưng đúng lúc này cô lại nhẹ nhàng ôm lấy ông, "Nếu ông có thể làm mẹ tha thứ cho ông, tôi sẽ gọi ông một tiếng."
Đỗ Hồng Bân xúc động nói: "Một lời đã định."
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại AzTruyen.net và Ngontinh.vn