(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Bình Hàn quay đầu đi, mặt đỏ bừng: "Không nhìn, không nhìn!"
Tạ Tri Phỉ cười khẩy, đúng như cô dự đoán, Ôn Bình Hàn da mặt mỏng hơn cô nhiều, xem cô gái tội nghiệp kia xấu hổ đến mức nào kìa, lỗ tai đỏ như sắp chín đến nơi rồi.
"Cũng được, lần sau nếu muốn nhìn thì nói em nhé." Tạ Tri Phỉ tiếp tục trêu chọc nàng.
Ôn Bình Hàn: "..."
"Cũng trễ rồi, em về đây." Tạ Tri Phỉ nhìn đồng hồ, cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
"Đợi chút." Ôn Bình Hàn gọi cô lại, chạy vội vào phòng ngủ, lục túi đồ ăn vặt, lấy một hộp chocolate đen đưa cho Tạ Tri Phỉ: "Chị mua hơi nhiều, em lấy một hộp nhé."
"Tuyệt, cảm ơn chị!" Tạ Tri Phỉ vui vẻ nhận: "Nhưng em nhớ chị không thích chocolate đen, sao giờ lại mua nhiều thế?"
"Ờ...Do siêu thị đang có đợt giảm giá." Ôn BInh Hàn trả lời, nhưng ánh mắt lại nhìn sang nơi khác.
"Nhưng trên nhãn ghi giá gốc mà." Tạ Tri Phỉ vạch trần.
"...Là combo giảm giá, không ghi trên nhãn."
Tạ Tri Phỉ cố nhịn cười khi nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của Ôn Bình Hàn: "Ra là vậy, vậy em xin, cảm ơn chị nha. Tạm biệt, à nhân tiện, chị có cần em bỏ rác giúp chị không?"
"Có." Ôn Bình Hàn đưa túi rác cho cô.
"Bye bye~" Tạ Tri Phỉ phấn chấn rời đi, ngân nga trong thang máy. Cô vứt túi đựng rác với vẻ mặt không thể vui hơn, khiến mấy đứa nhóc tiểu học còn tưởng cô bị điên.
*
Vài ngày sau, phòng nhân sự đốc thúc mọi người nộp danh sách đánh giá tham dự kế hoạch bồi dưỡng nhân tài. Sau khi xác nhận danh sách với nhóm của mình, Ôn Bình Hàn nộp danh sách lên, sau đó được gọi đi họp.
Cuộc họp do Phương Ninh Thù chủ trì, nêu rõ về quy trình đánh giá, đầu tiên xét qua sơ yếu lý lịch và thành tích trước đây, tiếp theo là về kỹ năng hợp tác, sau cùng là đánh giá các nhiệm vụ đã được giao.
"Mọi người chú ý nộp sơ yếu lý lịch của những người có tên trong danh sách trong vòng ba ngày. Tan họp."
Mọi người vừa thảo luận vừa tan họp, Ôn Bình Hàn đang cùng đồng nghiệp nói chuyện thì bị Phương Ninh Thù gọi lại.
"Quản lý Ôn, phiền cô ở lại một lát."
Ôn Bình Hàn bảo đồng nghiệp quay về trước, còn nàng ở lại chờ Phương Ninh Thù.
Phương Ninh Thù dọp dẹp lại tài liệu trên bàn, chờ tất cả mọi người đều rời khỏi, nói mà không nhìn lên: "Hạng mục hợp tác trước đây với Cố thị là thông qua cô và tôi, nhưng hiện tại họ có thể đã phân công người mới thay thế, có thể sẽ sớm liên lạc với cô."
Ôn Bình Hàn gật đầu: "Tôi có cần chuẩn bị gì không?"
"Cứ theo quy trình thông thường."
"Hiểu rồi." Ôn Bình Hàn nhìn thái độ bình tĩnh của Phương Ninh Thù, nàng đột nhiên hỏi: "Sau khi cô đi, phía Cố Chi Chương có loạn lắm không?"
Phương Ninh Thù khựng lại, hờ hững đáp: "Ai mà biết."
"Chắc là có." Ôn bình Hàn trầm ngâm, bởi vì cũng khá lâu mà anh ta không đến quanh quẩn bên nàng rồi.
Một thoáng hài lòng thoáng qua trên khuôn mặt Phương Ninh Thù. Cô ngẩng lên nhìn Ôn Bình Hàn, nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ nàng: "Dây chuyền đẹp đấy."
"Cảm ơn." Ôn Bình Hàn khẽ sờ chiếc dây chuyền, mỉm cười đáp: "Tạ tổng tặng tôi, em ấy nói là hàng mua một tặng một."
"Mua một tặng một?" Phương Ninh Thù nhướng mày đầy ẩn ý. Cô cầm tài liệu, chuẩn bị rời đi nhưng bỗng dừng lại, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó. Cô quay lại nói với Ôn Bình Hàn: "Tạ tổng sắp bận lắm đấy."
Ôn Bình Hàn chớp mắt: "Thì?"
"Thì có thể không có thời gian dùng bữa tối với cô đâu."
"À...Nhưng nói chuyện này với tôi làm-" Phương Ninh Thù đã vội rời khỏi trước khi nàng kịp dứt lời.
"Họp xong rồi?" Tạ Tri Phỉ ngẩng dầu nhìn Phương Ninh Thù đang bước vào phòng.
"Vâng, đây là danh sách cô cần." Phương Ninh Thù giao danh sách.
Tạ Tri Phỉ lật tài liệu, đọc lướt qua một lần, Phương Ninh Thù cúi đầu nhìn một lúc, nhìn sợ dây chuyền trên cổ cô ròi nói: "Ôn Bình Hàn cũng có tên trong danh sách."
"Thật không?" Tạ Tri Phỉ lật thêm vài trang nữa mới thấy tên của Ôn Bình Hàn, nụ cười chậm rãi nở trên khuôn mặt cô: "Tôi biết mà, chị ấy chắc chắn sẽ tham gia!"
Phương Ninh Thù nói tiếp: "Tôi cũng nói với cô ấy là sắp tới cô sẽ rất bận, không có thời gian dùng bữa tối với cô ấy, vậy nên cô có thẻ an tâm tập trung vào công việc rồi."
"Tôi mất tập trung hồi nào?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"...." Thế ai là người sở hở tí là lại kêu tôi xuống điều tra xem người nào đó có tăng ca không?
Phương Ninh Thù đổi chủ đề: "Tạ tổng, dây chuyền của cô khá đẹp, cô mua ở đâu vậy?"
Tạ Tri Phỉ nói tên thương hiệu, Phương Ninh Thù lại hỏi tiếp: "Tôi nhớ là thương hiệu đó chưa từng có đợt giảm giá?"
"Đúng rồi, sao, cô đang muốn mua à?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Không, tôi mua không nổi."
"Đùa gì, tôi còn không biết lương cô một năm bao nhiêu sao?" Tạ Tri Phỉ cười nói: "Hợp đồng với Vương tổng đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong, để tôi đưa cho cô xem." Phương Ninh Thù dời mắt, quay về văn phòng lấy hợp đồng.
Tạ Tri Phỉ tranh thủ lúc này nhắn tin cho Ôn Bình Hàn: 【 Ngày mai em phải đi công tác, không biết bao giờ mới trở về. Chị nhớ ăn tối đúng giờ, đừng tăng ca khuya quá đó nha! 】
Ôn Bình Hàn: 【 Đã rõ *ôm*】
Ôn Bình Hàn: 【 Em cũng đừng uống rượu nhiều quá đó. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Chị yên tâm, Phương Ninh Thù là thần cồn đó 🐧】
Mấy ngày sau, Tạ Tri Phỉ luôn bận rộn công tác bên ngoài. Cô cũng nhận được sơ yếu lý lịch của các ứng viên để tranh thủ đánh giá trên đường đi công tác, dĩ nhiên còn có các quản lý khu vực khác tham gia vào quá trình đánh giá, cả Tạ Hoành Húc cũng tham gia vào.
Buổi chiều nọ, sau khi ăn trưa cùng khách hàng xong, Tạ Tri Phỉ ngồi trên xe mệt rã rời, lật vài trang tài liệu, bỗng nhìn thấy ảnh thẻ của Ôn Bình Hàn, hai mắt sáng lên, lập tức tỉnh ngủ.
"Sao có người chụp ảnh thẻ thôi cũng đẹp như vậy chứ?" Tạ Tri Phỉ chỉ vào ảnh thẻ rồi hỏi Phương Ninh Thù.
Phương Ninh Thù: "...Bộ cô ấy có lúc nào không đẹp sao?"
"Hình như không, chị ấy đẹp ở mọi góc độ."
"Tạ Tri Phỉ xem xét kỹ lưỡng sơ yếu lý lịch, đánh dấu tích bên cạnh tên của Ôn Bình Hàn, bỗng nhớ đến mấy ngày nay mình không có tán gẫu với Ôn Bình Hàn, liền gọi điện thoại cho nàng, điện thoại đổ chuông một lúc mới có người bắt máy.
"Chị!"
"Xin chào?" Đầu dây bên kia không phải giọng của Ôn Bình Hàn.
Tạ Tri Phỉ sững người một lúc, thấy âm thanh này có chút quen tai, kiểm tra lại số điện thoại rồi hỏi: "Đây không phải số của Ôn Bình Hàn sao?"
"Đúng rồi, nhưng chị Hàn đi vệ sinh rồi. Nếu có chuyện gì thì tôi có thể chuyển lời."
"Không cần đâu, cảm ơn." Tạ Tri Phỉ cúp máy.
Một lúc sau, Ôn Bình Hàn quay lại bàn ăn, Lâm Chí Mẫn nói với nàng: "Chị Hàn, ban nãy có người gọi cho chị. Em nghĩ có chuyện quan trọng nên đã bắt máy giúp chị, nhưng đối phương không nói gì hết, mà em có ghi âm lại rồi, nếu chị cần thì nghe lại nhé."
"Được rồi." Ôn Bình Hàn mở ghi âm.
"Nhưng mà... "Phỉ" này là ai vậy? Nghe giọng quen quen, ai tên Phỉ vậy chị?" Lâm Chí Mẫn hỏi.
Ôn Bình Hàn mém nghẹn, cúi đầu nhấp một ngụm nước: "Bạn của chị."
"Vậy à." Lâm Chí Mẫn vừa ăn vừa nói: "Chị Hàn nè, chị nghĩ em có thể vượt qua bài kiểm tra đánh giá năng lực không?"
"Chị không phải giám khảo, nên khó mà nói." Ôn Bình Hàn trả lời.
"Em hiểu rồi...Nhưng sao chị vừa ăn vừa bấm điện thoại thế kia?"
"Đang trả lời tin nhắn."
Ôn Bình Hàn: 【 Ban nãy chị không kịp nghe điện thoại của em, có chuyện gì không? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Không có gì, đột nhiên muốn gọi điện tâm sự với chị thôi, em cảm thấy đã lâu lắm rồi không nghe giọng chị. 】
Ôn Bình Hàn: 【 Giọng chị cũng bình thường mà. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Sai! Dễ nghe muốn chết! Nhất là mấy khi chị nói ngọng! 🤭😎 】
Ôn Bình Hàn: "............."
"Chị Hàn đi đâu đó?" Lâm Chí Mẫn thấy nàng đứng phất dậy nên vội hỏi.
"Đi vệ sinh."
"Lại nữa à, có khi nào chị ấy bị tiêu chảy không?" Lâm Chí Mẫn lẩm bẩm.
Trong phòng vệ sinh, Ôn Bình Hàn khóa cửa, hắng giọng cố gắng nói nhưng vẫn không thể phát ra giọng điệu mà nàng muốn, đành bỏ cuộc, ấn nút tạo tin nhắn thoại, nhẹ giọng hỏi: "Khi nào em về?"
"Sớm thôi~ Chị có nhớ em không á?" Tạ Tri Phỉ trả lời ngay lập tức.
Nghe giọng nói ngọt ngào của cô, Ôn Bình Hàn bất giác mỉm cười, nàng phát lại tin nhắn thoại đó vài lần, rồi mở đoạn ghi âm cuộc gọi nàng đã bỏ lỡ ban nãy.
"-Chị!"
Giọng nói lúc ấy rất nhiệt tình, chẳng trách Lâm Chí Mẫn không nhận ra là ai. Đáng buồn là người nghe lúc đó không phải nàng, nên rất nhanh đối phương đã quay về giọng nói trang trọng hằng ngày.
Đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu Ôn Bình Hàn. Nàng gửi một tin nhắn thoại khác cho Tạ Tri Phỉ: "Nói "đến giờ thức dậy rồi" đi."
Tạ Tri Phỉ: "Hả? Chi vậy chị?"
Ôn Bình Hàn: "Cứ làm đi. Phải nói ngọng một chút đấy."
Tạ Tri Phỉ: "Đến ~ giờ ~ dậy rồi~~ Đủ ngọng chưa?"
Ôn Bình Hàn: "Hoàn hảo."
Nàng nhanh tay cắt ghép âm thanh, tạo thành một file âm thanh mới:
"Chị ơi~ Đến ~ giờ ~ dậy rồi~~"
Tuyệt, giờ thì nàng đã có chuông báo thức mới ✅
Buổi chiều, Ôn Bình Hàn nhận được cuộc gọi từ số lạ. Người gọi tự nhận mình là thư ký của Cố Chi Chương, muốn thảo luận về một số dự án Phương Ninh Thù quản lý trước đây.
Nàng đã sớm chuẩn bị cho việc này, vì thế đến Cố thị một chuyến để trực tiếp trao đổi với đối phương.
Thư ký mới nhậm chức là một người đàn ông trung niên, rõ ràng là do Cố Chi Chương lo lắng chuyện cũ tái diễn. Thư ký này một dù tỉ mỉ và thận trọng, nhưng lại thiếu đi sự linh hoạt.
Đáng lý ra Phương Ninh Thù phải bàn giao dự án trước khi rời đi. Tuy nhiên, Cố Chi Chương sa thải cô quá đột ngột, đến mức cô không được phép quay lại vào ngày hôm sau, kết quả là giờ hắn ta phải gánh chịu hậu quả.
Ôn Bình Hàn phải hỗ trợ bọn họ thúc đẩy dự án, hoàn thiện các điều khoản thỏa thuận, xong xuôi mọi chuyện thư ký lịch sự hộ tống nàng xuống lầu.
Không ngờ lại đụng mặt Cố Chi Chương ở đại sảnh.
Cố Chi Chương ban đầu sững sờ, sau đó mừng rỡ bước lại gần: "Sao cô lại đến đây? Đến tìm tôi à?"
"Không phải đâu Cố tổng, cô ấy đến tìm tôi." Thư ký đáp.
Cố Chi Chương: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Ôn Bình Hàn thầm cười trộm trong lòng, bây giờ có lẽ anh ta đã hối hận vì đuổi Phương Ninh Thù.
Cố Chi Chương liếc nhìn thư ký một cái rồi mới quay sang nhìn nàng: "Cô có rảnh không? Dùng bữa với tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Chuyện gì?"
"Nói ở đây không tiện."
Ôn Bình Hàn nhìn hắn ta một cách đầy hoài nghi.
Cố Chi Chương cố động não, hắn biết cứ mời không như vậy nàng nhất định sẽ không đi, hắn cần phải tìm chủ đề khiến nàng thấy hứng thú.
Công việc? Không được, nàng mới thảo luận công việc với thư ký cơ mà.
Sở thích? Cũng không được, làm vậy chẳng khác nào tự vạch trần lòng Tư Mã Chiêu.
Không có chuyện gì có thể làm cầu nối giữa họi sao?
...Có!
"Là về A Phỉ."
Ôn Bình Hàn cuối cùng chịu để ý đến hắn.
Tại nhà hàng, Cố Chi Chương nhìn chằm chằm nàng đang dùng bữa, khóe môi mỉm cười.
"Chuyện về A Phỉ mà Cố tổng muốn nói đến là gì vậy?" Ôn Bình Hàn ngẩng đầu hỏi.
"À...Chuyện là tôi muốn hỏi Phương Ninh Thù có thích nghi với công việc làm thư ký của em ấy hay không ấy mà." Cố Chi Chương buột miệng nói.
"Cô ấy thích ứng rất tốt, rất có năng lực, kể từ khi có cô ấy làm thư ký thì hiệu suất công việc của Tạ Tri Phỉ được cái thiện rất nhiều." Ôn Bình Hàn đáp.
"Cũng tốt. Tôi mừng vì em ấy đã nhận Phương Ninh Thù vào làm, mấy năm qua cô ấy đã rất chăm chỉ, giá như cô ấy không..." Cố Chi Chuong cười gượng.
Ôn Bình Hàn không tiếp lời hắn, tiếp tục dùng bữa.
Thấy dáng vẻ lạnh lùng của nàng, Cố Chi Chương lại đổi chủ đề: "Còn nữa, cô có biết chuyện chú Tạ muốn mai mối cho A Phỉ không?"
Ôn Bình Hàn lại ngẩng đầu, chậm rãi nhíu mày.
"Lần trước khi A Phỉ đi xem mắt cô cũng đi theo mà đúng không, nghe nói dạo này họ thân nhau lắm. Cô nghĩ họ có thành đôi không?" Cố Chi Chương cố bắt chuyện.
Ôn Bình Hàn: "Tôi không biết."
"Vậy cô thấy họ có xứng đôi không?" Cố Chi Chương lại tiếp tục truy vấn.
"Tôi không biết." Vẫn là câu trả lời đó, Ôn Bình Hàn nhanh chóng mất hứng.
Cố Chi Chương: "Cô là bạn tốt của em ấy mà vẫn chưa cho lời khuyên nào sao?"
Ôn Bình Hàn: "Không."
Sao lại như vậy, một người hay nói xấu bạn bè nam của Tạ Tri Phỉ như Triệu Tiểu Tĩnh mà còn khuyến khích em ấy yêu đương nhiều hơn, sao đến lượt Ôn Bình Hàn lại mất hiệu quả rồi?
Cố Chi Chương cố vắt óc tìm thêm chủ đề, nhưng Ôn Bình Hàn đột nhiên hỏi: "...Lý Hồng Ngạn, anh ta có mối tình nào trước đây chưa?"
"Đã từng. Nghe nói lúc đi học từng hẹn hò, nhưng vì lý do nào đó đã chia tay, sau đó anh ta tập trung toàn lực vào công việc, không yêu đương nữa." Cố Chi Chương nhớ lại.
"Vậy họ không hợp nhau, Tạ tổng chưa từng trải qua mối quan hệ nào." Ôn Bình Hàn ra vẻ có lý mà nói.
Cố Chi Chương: "..." Có cái lý lẽ đó sao.
Lúc này điện thoại Ôn Bình Hàn đổ chuông. Nàng nhìn tên người gọi, nhấc máy rồi đi sang một bên trả lời.
"Chị ơi, chị đang làm gì vậy?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
Ôn Bình Hàn quay lại nhìn Cố Chi Chương một cái rồi hạ giọng: "Đang dùng bữa với Cố Chi Chương."
Nụ cười trên mặt Tạ Tri Phỉ lập tức bị dập tắt, cô thầm chửi hắn: "Tên đàn ông thối, gian manh, lén lúc sau lưng tôi!"
"Chị đến Cố thị bàn giao dự án thì tình cờ gặp anh ta." Ôn Bình Hàn giải thích, cảm thấy hơi xấu hổ khi nghĩ đến việc mình dùng bữa với hắn ta để nghe thêm chuyện về em, nhưng chẳng nghe được tin gì có ích.
"Được rồi, vậy chị cứ dùng bữa với anh ấy đi. Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi chị." Tạ Tri Phỉ đáng thương nói.
Ôn Bình Hàn cứng đờ: "Em đang ở đâu?"
"Dưới lầu chung cư chỗ chị."
"Em về rồi sao?"
"Ừm, em muốn tạo bất ngờ cho chị, nhưng không sao đâu~ Chị cứ vui vẻ với anh ấy đi~ Đừng lo cho em~" Tạ Tri Phỉ tỏ vẻ đáng thương.
"Chờ chị, chị về ngay đây."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");