(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Từ từ suy nghĩ, tôi chờ câu trả lời của cô." Tạ Tri Phỉ giúp cô lau mặt xong thì đứng dậy dẫn Ôn Bình Hàn đi.
Chờ khi ra đến phòng khách, Tạ Tri Phỉ mới nhỏ giọng thì thầm bên tai Ôn Bình Hàn: "Thế nào thế nào, vừa rồi em biểu hiện không tồi đúng không? Có thể thuyết phục cô ấy không nhỉ? Hay cô ấy sẽ từ chối đây ta?"
Ôn Bình Hàn buồn cười: "Ban nãy em khí thế lắm cơ mà."
"Aiz, chị không phải người ngoài, em khí thế với chị làm gì." Tạ Tri Phỉ quay sang nói với cô giúp việc: "Dì ơi, lát nữa dì mang đồ ăn lên cho khách trên lầu nhé."
"Vâng, thưa cô chủ."
Tạ Tri Phỉ đi rửa hoa quả, rồi cùng nàng xuống lầu xem phim.
Ôn Bình Hàn chọn một bộ phim nhẹ nhàng, sau khi ngồi vào chỗ, Tạ Tri Phỉ nhanh nhẹn gác đầu lên đùi nàng, vừa nằm vừa chơi điện thoại.
"Em nói xem phim cơ mà? Sao giờ lại nghịch điện thoại rồi?"
"Tin nhắn công việc đến khá nhiều, chị cứ xem đi, em nghe được rồi. Em giỏi multi-task lắm." Tạ Tri Phỉ nói.
"..."
Xem được một lúc, cốt truyện đã đến đoạn cao trào, bỗng nàng nghe thấy tiếng nức nở nhỏ.
Nàng cúi đầu, nhìn Tạ Tri Phỉ đang bật khóc với vẻ mặt không thể tin nổi. Tạ Tri Phỉ đột nhiên ngồi dậy, rút khăn giấy lau nước mắt.
"Cảm...cảm động đến vậy sao?" Ôn Bình Hàn ngạc nhiên hỏi.
"Dĩ nhiên rồi huhuhu! Rất cảm động đó, em chịu không nổi huhuhuu-"
Ôn Bình Hàn thấy dở khóc dở cười, rút thêm vài tờ khăn giấy cho Tạ Tri Phỉ. Sau khi lau nước mắt, Tạ Tri Phỉ hỉ mũi, thấy phim đã dừng lại thì hỏi: "Sao phim đừng lại rồi?"
"Dừng cho em ổn định cảm xúc đó."
"Oaaaa, chị tốt quá, em cảm động quá!" Nước mắt Tạ Tri Phỉ lại trào ra.
"..." Thật luôn, công tắc cảm xúc của em ấy không tắt được sao?
"Cô chủ, có khách đến tìm." Cô giúp việc bước vào, theo sau là Phương Ninh Thù.
"Vào đi."
Phương Ninh Thù tiến vào, thấy Tạ Tri Phỉ khóe mắt đỏ hoe, trước mặt là một đống khăn giấy, còn Ôn Bình Hàn vẫn cằm một tờ khăn giấy, như thể đang giúp cô ấy lau nước mắt.
"...?"
Mới không gặp nhau có một lúc mà xảy ra chuyện gì thế này?
"Cô quyết định được chưa?" Tạ Tri Phỉ khàn giọng hỏi, lau khô nước mắt.
"Tôi muốn biết, mục đích thật sự của cô khi muốn tuyển tôi làm thư ký là gì?" Phương Ninh Thù truy hỏi.
"Còn mục đích gì ngoài chuyện kiếm tiền chứ?" Tạ Tri Phỉ thành thật trả lời.
"Chỉ vậy thôi sao?" Giả giả thật thật với cô ấy một thời gian, còn rơi vào bẫy của cô ấy, sau cùng bị Cố Chi Chương đuổi, hết thảy chỉ vì mục đích này?
Tạ Tri Phỉ nói: "Tất nhiên rồi, chứ cô nghĩ còn vì lý do gì, không lẽ vì tiền hay sắc của cô?"
Phương Ninh Thù: "..."
"Em nghiêm túc xíu đi." Ôn Bình Hàn huých vai Tạ Tri Phỉ.
Tạ Tri Phỉ gật đầu, hắng giọng, quay lại dáng vẻ nghiêm túc: "Tôi biết cô đang nghi ngờ mục đích của tôi không trong sáng, nhưng sự việc quả thật chỉ có vậy thôi. Tôi không muốn trả thù cô, tôi cũng sẽ không lợi dụng cô để điều tra Cố ca, cũng không có hứng thú chống phá Cố thị mà bắt cô tiết lộ bí mật kinh doanh. Tôi chỉ cảm thấy năng lực của cô vượt xa thư ký hiện tại của tôi. Cô cũng biết tôi nhậm chức ở Tề Thịnh không lâu, đang rất cần một trợ lý có năng lực."
Phương Ninh Thù nhìn cô một lúc lâu, mới cất lời: "Cô không sợ tôi trả thù sao? "Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng." Tạ Tri Phỉ: "Cô không có lý do gì để trả thù tôi. Mặc khác, nếu cô gia nhập Tề Thịnh, thì lý do duy nhất là do cô muốn Cố Chi Chương phải hối hận, vậy thì tôi chính là lựa chọn tốt nhất của cô. Cô còn chưa thành công, thì lý nào lại đâm sau lưng bà chủ của mình?"
Phương Ninh Thù im lặng hồi lâu, sau đó nở một nụ cười cay đắng: "Tôi thật sự đánh giá thấp năng lực của cô rồi. Tôi cứ nghĩ cô chỉ là tiểu thư ngực to nhưng não rồng, hóa ra cô là người mưu lược như vậy."
"Cô ấy nói em ngực bự kìa." Tạ Tri Phỉ khoe khoang với Ôn Bình Hàn.
Phương Ninh Thù: ".."
Ôn Bình Hàn liếc cô, chau mày: "Em có thể nghiêm túc hơn không?"
"Có phải ở công ty đâu mà." Tạ Tri Phỉ cười khúc khích rồi quay sang Phương Ninh Thù: "Người thiên về lý trí thì không thích hợp để yêu đương, nhưng thích hợp đến lãnh đạo mà đúng không?"
Phương Ninh Thù không đáp lại.
"Không cần gấp, cô cứ từ từ suy nghĩ." Tạ Tri Phỉ vỗ vỗ ghế sofa bên cạnh: "Muốn xem phim với chúng tôi không?"
Phương Ninh Thù: "..." Đây là lúc để xem phim à!?
"Tôi về đây." Phương Ninh Thù đáp.
"Không được, cô về bây giờ tôi không an tâm." Tạ Tri Phỉ phản đối.
Phương Ninh Thù bối rối nhìn cô, Ôn Bình Hàn cũng vậy.
"Có gì mà lo lắng?" Phương Ninh Thù hỏi.
"Tôi sợ cô nhất thời nghĩ quẩn, rồi lái xe trong tình trạng say rượu chẳng hạn." Tạ Tri Phỉ trả lời.
"Vậy chúc tôi thượng lộ bình an là được rồi!" Phương Ninh Thù bực bội đáp.
"Dù sao cô về cũng không có việc gì để làm mà, cô cũng chưa nhận việc mới, cũng không cần quanh quẩn bên Cố Chi Chương nữa. Giờ mà về thì chán lắm, sao không ở lại tham gia girl party với chúng tôi?" Tạ Tri Phỉ mời gọi.
Phương Ninh Thù: "......." Ai thèm mở girl party với các cô chứ!
Ôn Bình Hàn đột nhiên cảm thấy mình hiểu Triệu Tiểu Tĩnh hơn một chút.
Trước đây, Triệu Tiểu Tĩnh cũng phải chứng kiến cảnh Tạ Tri Phỉ cứ gọi một cô gái mà cô ấy hầu như không quen biết, hẳn là vừa hoang mang vừa ghen tị đúng không?
"Thôi nào, khi nào phim kết thúc, tôi sẽ đưa cả hai đi spa." Tạ Tri Phỉ cười nói.
Phương Ninh Thù nói: "Không, cảm ơn."
Tạ Tri Phỉ: "Vậy cô muốn làm gì?"
Phương Ninh Thù: "Cái gì cũng không làm."
"Vậy ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi." Tạ Tri Phỉ vỗ vỗ sofa.
Phương Ninh Thù bước tới, ngồi xuống rồi nhắm mắt lại, cố thanh lọc tâm trí....Nhưng cô không làm được!
Tiếng phim quá lớn, và chẳng mấy chốc, Tạ Tri Phỉ lại bắt đầu khóc!
Giờ thì cô hiểu tại sao mắt Tạ Tri Phỉ lại đỏ rồi.
Cô mở mắt, liếc nhìn Tạ Tri Phỉ với vẻ mặt khinh thường. Bỗng ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Ôn Bình Hàn, nàng nhanh chóng dời tầm mắt, tập trung vào việc lau nước mắt cho Tạ Tri Phỉ, động tác nhẹ nhàng, ánh mắt tràn ngập ý cười.
"?"
Là ảo giác sao?
Cô cảm thấy biểu cảm kia của Ôn Bình Hàn, cực kỳ giống lúc bản thân nhìn Cố Chi Chương.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Phương Ninh Thù rùng mình, lập tức gạt bỏ ý nghĩ vô lý này ra khỏi đầu, tiếp tục nhắm mắt lại.
Cuối cùng cũng chịu đựng được đến khi bộ phim kết thúc, mắt Tạ Tri Phỉ gần như sưng lên vì khóc, cô vừa chườm đá vừa đề nghị: "Tối nay Tiểu Tĩnh sẽ đến, đến lúc đó có thể tổ chức girl party rồi."
"Mọi người chơi vui vẻ nhé, tối nay chị phải về rồi." Ôn Bình Hàn nói. Vốn dĩ nàng lo một mình Tạ Tri Phỉ không quản nổi Phương Ninh Thù, nhưng hiện tại xem ra không có người phụ nữ nào có thể làm khó Tạ Tri Phỉ, vậy nên nàng không có ý định nán lại nữa.
"Sao vậy? Tối nay chị có kế hoạch gì sao?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Không có, nhưng ở đây cũng không còn việc của chị."
"Sao lại không có, chị không vui khi ở bên em sao?"
"Cũng tạm được."
"Chị đừng ép em bắt chị tăng ca nha."
"Có chút quá đáng đấy."
"Haha, vậy chị ở lại chơi game với em đi." Tạ Tri Phỉ nắm tay nàng, dẫn nàng ra ngoài.
Đi được vài bước, Ôn Bình Hàn quay đầu lại: "Chờ đã, còn Phương Ninh Thù thì sao?"
"Không cần lo đâu, chờ khi cô ấy ổn định lại sẽ tự tìm đến chúng ta thôi. Dù sao hôm nay em cũng không định để cô ấy rời đi."
"Nghe cứ như...bị giam cầm ấy." Ôn Bình Hàn ngập ngừng nói.
"Chị đừng nói như vậy chứ, nghe như em đang làm chuyện phạm pháp ấy."
"...Có phải em nửa đêm hay lén xem-ưm!"
Phương Ninh Thù nhắm mắt lại, cũng không thể không nghe cuộc nói chuyện của họ...Bình thường họ hay tán gẫu những chuyện xấu xa như vậy sao!!
Tạ Tri Phỉ che miệng Ôn Bình Hàn, ôm chặt nàng, vội vàng giải thích: "Tiểu thuyết, tiểu thuyết thôI! Tôi không có xem những loại phim đó."
"Ưm..." Ôn Bình Hàn thở hổn hển sau khi Tạ Tri Phỉ buông tay, nhưng đột nhiên thấy Tạ Tri Phỉ lại đưa tay lại phía miệng mình
Nàng ngã người ra sau theo bản năng.
"Son môi của chị bị lem rồi." Tạ Tri Phỉ giải thích.
"À.."
Tạ Tri Phỉ lại nghiêng người thêm chút, thấy Ôn Bình Hàn không lùi lại nữa, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau vết son môi lem quanh môi nàng.
Ôn Bình Hàn cúi mắt, nhìn Tạ Tri Phỉ đang cẩn thận lau vết son lem cho mình: "Xong chưa vậy?"
"Hừm, hơi khó lau." Tạ Tri Phỉ đưa mặt lại gần, chăm chú nghiên cứu đôi môi của Ôn Bình Hàn.
Ôn Bình Hàn nín thở, sợ rằng mình thở mạnh sẽ làm phiền nghiên cứu của Tạ Tri Phỉ.
Sau khi Tạ Tri Phỉ sau xong, ánh mắt vẫn dừng lại trên đôi môi nàng, đầu ngón tay vô thức lướt theo đường viền môi của Ôn Bình Hàn. Nghe thấy tiếng bước chân của Phương Ninh Thù, cô khẽ vuốt ve môi của Ôn Bình Hàn rồi mới buông tay, mỉm cười: "Xong rồi."
"Hai người..." Phương Ninh Thù thấy Tạ Tri Phỉ hoàn toàn không để tâm, nhận ra có thể bản thân nhìn nhận vấn đề sai rồi. Tuy nhiên, cô vẫn mỉa mai một chút: "Hai người trông thật tình tứ."
Tạ Tri Phỉ cười khúc khích.
Lúc này trong lòng Phương Ninh Thù, cô vẫn tin Tạ Tri Phỉ cố lấy lòng Ôn Bình Hàn là vì muốn tiếp cận Cố Chi Chương. Có thể làm đến những hành động này cho thấy đối phương cũng là người mưu mô thủ đoạn, tốt nhất là không nên gây thù chuốc oán, hơn nữa xét tình huống hiện tại, quả thật Tạ Tri Phỉ là lựa chọn tốt nhất của cô.
"Cô đã quyết định được chưa?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Khi nào tôi có thể đến Tề Thịnh?" Phương Ninh Thù đáp.
"Lúc nào cũng hoan nghênh."
"Nhưng trước tiên tôi cần hoàn tất thủ tục từ chức ở công ty hiện tại."
"Tất nhiên rồi. Ngày mai tôi đưa cô đến Cố thị nhé?"
"Không cần phiền cô."
"Không phiền không phiền, gần đây thôi, vậy nhé, hôm nay cô ở lại đây một đêm đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi, tránh cô lại đau lòng rơi lệ." Đương nhiên là do Tạ Tri Phỉ lo Phương Ninh Thù gặp Cố Chi Chương sẽ lại xiêu lòng.
Phương Ninh Thù thầm nghĩ, để Tạ Tri Phỉ đì cùng cũng không sao, vừa giúp cô giữ chút thể diện, còn giúp ngắn những lời đồn thất thiệt nữa.
"Được, quyết định vậy đi."
Bữa tối, Phương Ninh Thù ăn được vài đũa rồi lại quay về phòng.
"Không phải do dì nấu không ngon đâu ạ, là do cô ấy có chút chuyện cá nhân nên ăn không vô thôi." Tạ Tri Phỉ cố giải thích với cô giúp việc, hi vọng cô không để tâm.
"Vậy tôi an tâm rồi." Cô giúp việc mỉm cười, thúc giục Ôn Bình Hàn ăn thêm: "Cô Ôn cũng ăn nhiều thêm một chút, mỗi lần nhìn cô ăn tôi lại cảm thấy rất thành công."
"Em cũng thấy vậy." Tạ Tri Phỉ cười toe toét.
Vì vậy, mặc dù đã no hơn 7 phần, Ôn Bình Hàn vẫn cắn răng ăn thêm một bát cơm, ăn xong no đến sắp không cử động nổi, phải đi quanh phòng khách để tiểu thực.
Lúc này, Cố Chi Chương gọi đến.
"Cố Ca? Tìm em có việc?"
"Phương Ninh Thù...thế nào rồi?" Cố Chi Chương ngập ngừng hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
"Cô ấy ổn, đang ở nhà em." Tạ Tri Phỉ cười đáp.
"Vậy thì tốt." Cố Chi Chương thở phào nhẹ nhõm.
"Haizz, em biết anh cũng cảm thấy không dễ dàng gì khi khai trừ cô ấy." Tạ Tri Phỉ tỏ vẻ an ủi: "Thân là em gái, em cũng nên san sẻ phiền muội với anh, nên em mời cô ấy đến công ty em rồi."
Ôn Bình Hàn: ".............." Ấn tượng đấy em gái.
"Vậy cũng tốt, năng lực làm việc của cô ấy rất tốt. A Phỉ, cảm ơn em, em thật chu đáo." Cố Chi Chương lại nói: "À, đừng nói với cô ấy là anh gọi nhé."
"Tất nhiên rồi." Tạ Tri Phỉ mỉm cười tà ác, dĩ nhiên là cô không nói cho Phương Ninh Thù biết rồi.
Cô nhìn thấy Ôn Bình Hàn đi dạo gần tới chỗ mình, cố ý nói: "Cố ca, muộn thế này rồi mà anh còn gọi đến hỏi han tình hình Phương tỷ, chẳng lẽ anh đã nhận ra cô ấy tuyệt vời thế nào, đã đọng tâm rồi sao?"
Trước khi hắn kịp trả lời, cô đã nói tiếp: "Ôi, sao anh lại có thể thất thường như vậy? Chẳng trách Ôn tỷ không thích anh."
Ôn tỷ: "............"
"Không phải!" Cố Chi Chương vừa nói xong, bên kia đã cúp máy.
Cố Chi Chương: ?
A Phỉ vậy mà chủ động cúp điện thoại với mình?
"Aiz, Cố ca thật là, sao còn gọi hỏi thăm tình hình Phương tỷ nữa?" Tạ Tri Phỉ chế giễu: "Nếu là em, em chắc chắn sẽ không làm vậy, chuyện đã qua cứ để nó trôi qua đi."
Không ngờ, Ôn Bình Hàn không thèm quan tâm đến mấy lời nói hàm hồ của cô, mà lại hỏi: "Phương tỷ??"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");