(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong phòng nghỉ, Cố Chi Chương chờ một lúc lâu vẫn không thấy Phương Ninh Thù mở lời.
Hắn nhìn đồng hồ, còn phải tranh thủ về gặp Ôn Bình Hàn nữa, hắn nhíu mày thúc giục: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Phương Ninh Thù càng cảm thấy hồi hộp.
"Cô uống rượu sao? Uống nhiều không?" Cố Chi Chương ngửi thấy mùi rượu trên người cô, thấy hơi ngạc nhiên, sắc mặt cũng lạnh xuống.
"Thật sự xin lỗi, Cố tổng, tôi..." Phương Ninh Thù bỗng nhớ đến lời Tạ Tri Phỉ nói lúc trước.
- Tiểu Tĩnh là người như vậy đó, yêu thì nhiệt tình, hận thì hung dữ, thích ai thì nói thẳng ra.
Cô che giấu tình cảm mười năm, trong mắt Cố Chi Chương cô chẳng qua chỉ là thư ký, không phải phụ nữ.
"Cô cũng biết tôi ghét nhất là lãng phí thời gian mà đúng không." Cố Chi Chương tỏ vẻ không vui: "Có chuyện gì thì nói đi, hôm nay cô bị làm sao vậy?"
Phương Ninh Thù nhắm mắt lại, thổ lộ: "Cố tổng, tôi thích ngài."
Trong phòng đột nhiên im bặt.
Cô từ từ mở mắt ra, thấy Cố Chi Chương càng lúc càng nhíu mày, không xong rồi.
"Từ khi nào?"
"Từ lúc Đại học, tôi là một trong những người đầu tiên được nhận quỹ học bổng của Cố thị. Nhờ có học bổng mà tôi mới có thể tiếp tục học hành. Sau này chúng tôi được đến tham quan Cố thị vào năm hai, đó là lần đầu tiên tôi gặp ngài, chứ không phải ở vòng phỏng vấn. Sau đó.. tôi...tôi đã đến làm việc cho Cố thị, tôi đã cố gắng hết sức, chỉ để có thể ở bên cạnh ngài." Phương Nình Thù nghẹn ngào nói.
Cố Chi Chương trầm mặc, lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Đây là phòng nghỉ nhà Triệu Tiểu Tĩnh, nên bọn họ đều không có chìa khóa, và đương nhiên hắn cũng không nghĩ đến chuyện Phương Ninh Thù sẽ tỏ tình tại đây, nên khi nhìn thấy Tạ Tri Phỉ và Ôn BInh Hàn đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, trong lòng hắn dâng lên một nỗi hoảng sợ đến kì lạ.
"Bọn em muốn tìm chỗ nghỉ ngơi, không làm phiền hai người chứ?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
"Mọi người nghe được đến đâu rồi?" Cố Chi Chương hỏi.
Tạ Tri Phỉ sờ sờ mũi: "Toàn bộ."
Cố Chi Chương: ".."
"Hay là bọn em đi nhé?" Tạ Tri Phỉ lại hỏi.
"Thôi, mọi người vào đi, đóng cửa lại." Cố Chi Chương nói.
Sau khi hai người tiến vào và đóng cửa lại, Cố Chi Chương mới nhìn chằm chằm Ôn Bình Hàn, giải thích với nàng: "Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cũng như tình cảm cô ấy dành cho tôi."
Ôn Bình Hàn gật đầu.
Như để củng cố hơn cho quyết tâm của mình, hắn quay sang nói với Phương Ninh Thù: "Phương Ninh Thù, thu hồi câu nói của cô đi. Cô biết tôi có người trong lòng rồi mà."
Phương Ninh Thù vốn đã vô cùng khó chịu do bị từ chối, lúc này trong lòng lại càng thêm đau đớn, nước mắt tràn mi: "Cố tổng, tôi thích ngài suốt mười năm, mà vẫn không so bằng với mấy tháng của Ôn Bình Hàn sao? Cô ấy không thích ngài đâu!"
"Cô dựa vào đâu mà nói cô ấy không thích tôi? Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà so với cô ấy?" Cố Chi Chương hỏi.
"Tôi dựa vào cái gì ư..." Phương Ninh Thù cười khổ: "Mỗi ngày, mỗi giờ của tôi đều dành cho ngài, cam tâm tình nguyện vì ngài mà bỏ hết thời gian cá nhân, xử lý hết thảy từ công việc đến sinh hoạt cá nhân, tiếp rượu thay ngài trong các buổi xã giao, giúp ngài từ chối hết những kẻ theo đuổi. Vậy mà sau cùng, tôi còn không đáng giá bằng một kẻ xa lạ sao?"
"Đúng, tình cảm không thể dùng thời gian hay công sức để đo lường." Cố Chi Chương hờ hững đáp: "Hơn nữa, đây không phải chuyện cô nên làm sao? Đây là công việc của cô, tôi có trả công tương xứng cơ mà."
Phương Ninh Thù biết hắn nói có lý, nhưng lòng cô lại đau như dao cắt, cô đau đớn ôm đầu, từ từ khom người xuống, khóc không ngừng.
Cố Chi Chương cúi đầu nhìn cô: "Trạng thái của cô thế này, không thích hợp cùng tôi làm việc nữa, tôi không cần một thư ký mang theo cảm xúc cá nhân lúc làm việc, kể từ mai không cần đến công ty nữa."
"Hahaha..." Phương Ninh Thù bỗng bật cười, gắng gượng đứng dậy, xông ra ngoài.
"Em đi xem cô ấy." Tạ Tri Phỉ đuổi theo.
Ôn Bình hàn nhìn các cô rời đi, rồi quay sang nhìn Cố Chi Chương.
Cố Chi Chương bất đắc dĩ xoa xoa lông mày, sau đó đến trước mặt nàng, gượng cười: "Đừng lo, cô là người duy nhất trong lòng tôi."
Hắn định nắm tay nàng, nhưng nàng đã khéo léo lùi lại.
"Tôi cũng đi xem đây, kẻo xảy ra chuyện không may." Ôn Bình Hàn rời đi.
Cố Chi Chương ngã ngồi trên ghế sofa gần đó, bực bội gãi đầu: "Chuyện gì thế này."
Ôn Bình Hàn chạy theo đến ngoài sân, thấy Tạ Tri Phỉ đang đỡ Phương Ninh Thù dậy, vội tiến lại hỗ trợ: "Chuyện gì vậy?"
"Bị ngã khi đang chạy." Tạ Tri Phỉ nói, rồi cùng Ôn Bình Hàn đỡ người ra khỏi cổng, giúp cô ngồi vào xe của mình.
Phương Ninh Thù mất hết động lực sống, ánh mắt vô hồn, mặc cả hai xử trí.
"Nhà cô ở đâu?" Tạ Tri Phỉ hỏi.
Phương Ninh Thù không trả lời, nhắm mắt trong tuyệt vọng.
"Giờ sao đây?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Trước mắt đưa cô ấy về nhà em đi. Để cô ấy về một mình thế này em cũng không yên tâm, ít ra sáng mai nhà em còn có cô giúp việc." Tạ Tri Phỉ nói.
"Vậy ban đêm thì sao?"
"Ban đêm thì có em rồi." Tạ Tri Phỉ vừa nói vừa lên xe, sau đó quay lại hỏi: "Chị muốn ở lại thêm một lúc nữa, hay về chung với em?"
"Chị về với em." Ôn Bình Hàn sợ Cố Chi Chương lại tìm mình, cũng lên xe về.
Tạ Tri Phỉ chở nàng về trước, đến nơi vẫy tay chào nàng: "Chị ngủ ngon."
Ôn Bình Hàn nhìn Tạ Tri Phỉ và Phương Ninh Thù thông qua cửa kính ô tô dần đóng lại.
Chờ đến khi xe rời đi, nàng mới đi về tiểu khu, vừa đi vừa suy nghĩ về chuyện Tạ Tri Phỉ sẽ chăm sóc Phương Ninh Thù?
Đại tiểu thư sẽ chăm sóc người khác sao? Và sẽ chăm như thế nào?
Hôm nay là chủ nhật, Tạ Tri Phỉ còn đang ngủ nướng, nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy có người gõ cửa phòng, cô đáp theo bản năng: "Dì ơi, con không ăn sáng đâu."
"Dì nào, là chị."
Nghe thấy tiếng nói, Tạ Tri Phỉ mở to mắt, còn tưởng mình đang nằm mơ, cô vội vàng xuống giường mở cửa, quả nhiên, Ôn Bình Hàn đang đứng ở đó.
"Chị, sao chị đến đây?" Tạ Tri Phỉ vui vẻ nói: "Đến gọi em dậy sao?"
"Sắp mười hai giờ đến nơi rồi, em không đói sao?" Ôn Bình Hàn nói.
"Chị nói em mới để ý, em cũng khá đói rồi." Tạ Tri Phỉ vỗ vỗ bụng, vội đi rửa mặt, một lúc sau bước ra với tinh thần phấn chấn, nắm tay Ôn Bình Hàn cùng xuống lầu, vừa đi vừa nói: "Sao chị đột nhiên đến vậy? Còn không báo trước cho em để em chuẩn bị!"
"Chị gửi cho em cũng được chục tin nhắn rồi đấy." Ôn Bình Hàn trả lời.
"À, đúng thật nè." Tạ Tri Phỉ kiểm tra điện thoại, quả thật thấy hơn chục tin nhắn, cô ngại ngùng cười: "Em ngủ như chết luôn, không để ý có tin nhắn."
"Tối qua em thức khuya lắm sao?" Ôn Bình Hàn hỏi.
Cô giúp việc đã nấu xong bữa trưa, Tạ Tri Phỉ dẫn Ôn Bình Hàn cùng ngồi vào bàn, nhiệt tình lấy bát đũa giúp nàng: "Tối qua em tắm xong là đi ngủ luôn."
Ôn Bình Hàn nhìn xung quanh: "Phương Ninh Thù đâu?"
"Còn trong phòng." Tạ Tri Phỉ đáp.
"Hôm qua em chăm sóc cô ấy kiểu gì vậy?" Ôn Bình Hàn lại hỏi.
"Kiểu gì á?" Tạ Tri Phỉ cố nhớ lại: "Hôm qua em chở cô ấy về xong thì dẫn người về phòng ngủ cho khách, sau đó em đi tắm rồi đi ngủ."
"Vậy thôi hả?" Ôn Bình Hàn ngạc nhiên.
"Chứ sao? Không lẽ còn muốn em giúp cô ấy giải rượu rồi tắm rửa sao?" Tạ Tri Phỉ chớp mắt, vô tội nói: "Em với cô ấy cũng đâu có thân, nhưng nếu là chị, em chắc chắn sẽ giúp chị giải rượu, tắm rửa đấy."
"..." Ôn Bình Hàn bật cười: "Vậy vô cùng cảm ơn em."
"Không cần khách sáo." Tạ Tri Phỉ mỉm cười đáp.
"Nhưng mà...Em không mời Phương Ninh Thù cùng dùng bữa sao?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Em không chắc chúng ta gọi cô ấy dậy nổi đâu. Cô ấy tan vỡ như vậy, không chừng sẽ tuyệt thực một thời gian đấy. Chúng ta cứ ăn trước đi, khi nào cô ấy đối không chịu nổi nữa thì lại tính tiếp." Tạ Tri Phỉ nhanh chóng gắp thức ăn cho nàng: "Ăn thôi ăn thôi, chúng ta lo cho cái bụng của mình trước đã."
"..."
Sau khi dùng bữa, Ôn Bình Hàn vẫn cảm thấy có chút lo lắng, đến gõ cửa phòng nghỉ cho khách: "Phương Ninh Thù, cô thức chưa? Có muốn ăn gì không?"
Người bên trong không đáp lại.
"Tôi vào được không?" Ôn Bình Hàn muốn vào xem tình hình, nhưng cửa phòng đã khóa trái, nàng thử hai lần không được, lo lắng hỏi: "Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Tạ Tri Phỉ cười cười, lấy một chùm chìa khóa từ trong túi, vẫy vẫy trước mắt Ôn Bình Hàn rồi nhanh chóng mửa cửa.
Người bên trong: "..."
"Ai cho các cô vào!" Phương Ninh Thù tức giận.
"Nhà của tôi, tôi muốn vào thì vào." Tạ Tri Phỉ tiến vào một bước, Phương Ninh Thù sẽ lùi về sau một bước, chỉ tiếc cô đã lùi đến góc tường, không còn đường lui nữa.
Ôn Bình Hàn nhìn bộ dạng luộm thuộm của cô, co ro trong góc, ôm đầu gối, tóc tai bù xù, trang điểm luôn luốc, dưới mắt còn có dấu vết mascara, trái ngược hoàn toàn với người phụ nữ chỉnh tề mà nàng gặp lần đầu, trong lòng có chút thương cảm, nàng hỏi: "Cô muốn ăn chút gì không?"
"Không cần cô quan tâm!" Phương Ninh Thù ôm đầu, không quan tâm tới các cô.
"Cô ấy hẳn không biết trong phòng này có đồ ăn vặt đâu." Tạ Tri Phỉ quay sang nới với Ôn Bình Hàn, sau đó mở tủ đầu giường, lấy một túi bánh quy ra, xé một gói đưa cho Ôn Bình Hàn: "Chị ăn thử đi, ngon lắm đó."
Ôn Bình Hàn ăn thử, ngạc nhiên thốt lên: "Ngon thật nha, vừa thơm vừa giòn, ngọt mà không ngấy."
"Ừm, lúc trước em thích loại bánh này lắm, bố em thường mua rất nhiều, sau đó em sẽ để mỗi phòng một ít để có thể ăn bất cứ lúc nào em muốn, thấy em thông minh chưa?"
"Ừm."
Hai người hoàn toàn không để ý đến Phương Ninh Thù, vừa nhai bánh vừa nói chuyện phiếm, dường như thế giới chỉ còn lại cả hai.
"Nhân tiện, tối qua Tiểu Tĩnh có nói với em, cô ấy muốn đến đây ở vài ngày." Tạ Tri Phỉ nói.
Ôn Bình Hàn: "Vì sao?"
"Mẹ cậu ấy giục hôn, mốn tổ chức liên hôn. Thật ra bà ấy đã cố gắng mai mối cả hai trong bữa tiệc hôm qua." Tạ Tri Phỉ đột nhiên mỉm cười: "Chị có biết bà ấy để mắt đến ai không?"
Nhìn thấy nụ cười xấu xa của cô, Ôn Bình Hàn đoán: "Cố Chi Chương?"
Vừa nghe đến tên này, Phương Ninh Thù lập tức rụt người lại, trên tay nổi gân xanh.
"Đúng, cậu ấy sợ quá nên muốn đến đây lánh nạn một thời gian." Tạ Tri Phỉ nói, đột nhiên ngồi xổm xuống và trò chuyện với Phương Ninh Thù: "Còn cô, cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi. Sau này Tiểu Tĩnh có hỏi, tôi sẽ không nói là do cô tỏ tình thất bại đâu."
Phương Ninh Thù ngẩng đầu, tức giận hét lên: "Cô đang chê cười tôi sao!?"
"Không có, tất nhiên là không có rồi."
"Tối qua cô cố ý uống rượu với tôi, rồi nói những điều đó để khiêu khích tôi tỏ tình với Cố tổng đúng không?" Phương Ninh Thù nghiến răng hỏi. Sau khi tỉnh táo lại, cô bắt đầu suy ngẫm về mọi chuyện đã tồi tệ đến mức nào, nhanh chóng tìm ra đầu mối.
Tạ Tri Phỉ cắn một miếng bánh quy, nhai nhai rồi mỉm cười nói: "Cô đang trách tôi tính kế cô?"
Phương Ninh Thù trợn mắt nhìn.
"Vậy cô cũng hai mặt thật nhỉ? Cô dùng tôi làm quân cờ để đối phó chị ấy, còn tôi thì không được phép nghĩ kế khích cô tỏ tình?" Tạ Tri Phỉ từng nghĩ đến chuyện này, hiện tại Phương Ninh Thù còn chưa phạm sai lầm, nên không cần thiết phải đối đầu với cô ấy, huống chi cô cũng không thích Cố Chi Chương, nên càng không cần phải đấu đá lẫn nhau.
Vì thế, trước khi bi kịch của Phương Ninh Thù xảy ra, cô cần phải dừng cuộc chiến của cả hai. Cách tốt nhất là khiến Phương Ninh Thù đấu tranh nội tâm, đến khi cô ấy ghen tuông quá mức, sẽ không kiềm chế được mà tỏ tình với Cố Chi Chương. Bằng cách này, Cố Chi Chương chắc chắn sẽ thẳng thừng từ chối cô ấy, khiến cô ấy hoàn toàn từ bỏ.
Phương Ninh Thù đảo mắt, nhưng đối phương nói cũng đúng. Dù sao thì, cả hai đều không có ý định tốt, chẳng qua là cô thua mà thôi.
Cô giận Tạ Tri Phỉ, nhưng càng giận bản thân hơn, và tất nhiên, hận nhất vẫn là Cố Chi Chương.
"Người chị em, tôi thấy bất công dùm cô." Tạ Tri Phỉ nói tiếp: "Cô nghĩ xem, Cố Chi Chương từ chối cô, thì còn chấp nhận được đi, nhưng có đến mức phải đuổi cô không? Điều này chứng tỏ anh ấy không hề coi trọng cô. Mọi công sức của cô trong những năm qua, ngay cả một người ngoài cuộc như tôi còn cảm nhận được. Nhưng anh ta lại dễ dàng gạt bỏ ngoài tai, hủy hoại tương lai của chị. Nếu chuyện này bị bại lộ, chị còn mặt mũi nào đến nơi khác nữa."
Ôn Bình Hàn nhìn đôi tay run rẩy của Phương Ninh Thù, thầm nghĩ quả thật giết người giết cả tâm.
"Còn nữa, tôi đón cô về không phải để chê cười cô, ngoài kia còn rất nhiều người lố bịch hơn cô." Tạ Tri Phỉ nghiêm túc nói.
"Vậy cô muốn gì." Phương Ninh Thù hỏi, cô biết không ai lại vô cớ đối xử tốt với ai bao giờ, đặt biệt đây còn là tình địch.
"Tôi muốn cô."
Phương Ninh Thù ngẩn ra: "???"
Ôn Bình Hàn chau mày, khẽ liếc nhìn cô.
"Tôi đánh giá rất cao năng lực của cô, tôi muốn mời cô về Tề Thịnh làm thư ký riêng của tôi. Cố thị đãi ngộ cô như thế nào, ở đây cũng sẽ đãi ngộ cô như thế, thậm chí chỉ có hơn không kém." Tạ Tri Phỉ nói.
"Tôi tin cô không phải kiểu người dễ dàng bị đánh bại." Tạ Tri Phỉ thuận tay lấy chiếc gương trên tủ đầu giường, đưa đến trước mặt Phương Ninh Thù: "Nhìn lại mình đi, đây là bộ dáng cô muốn trở thành sao?"
Phương Ninh Thù nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài luộm thuộm, kém hấp dẫn của mình trong dương, cô dựa đầu vào tường, nước mắt lại trào ra, làm ướt lớp mascara đã khô.
Tạ Tri Phỉ dùng khăn giấy, giúp cô lau những vết bẩn quanh mắt: "Cô không muốn để Cố Chi Chương thấy cô có thể trở nên mạnh mẽ đến mức nào mà không cần đến Cố thị sao? Cô không muốn anh ấy hối hận vì hôm qua đã đối xử thế nào với cô sao?"
Phương Ninh Thù cúi đầu rơi lệ.
"Haizz, sao anh ấy lại vô tình với một thư ký tốt như cô chứ? Nếu tôi có một thư ký tuyệt vời như vậy, tôi mừng còn không kịp, sao có thể đối xử như thế với cô? Nghĩ lại tôi thật đau lòng cho cô ~ Nếu là tôi, tôi sẽ không đối xử với cô như vậy." Tạ Tri Phỉ thở dài nói.
Ôn Bình Hàn: "..."
Một cảm giác thật quen thuộc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");