(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thời tiết đang dần trở lạnh, chỉ trong chớp mắt mà mùa thu đã đến. Lúc nào cũng có cảm giác hơi lạnh, điều hòa ở công ty lại khá mạnh nên không thể không mang theo áo khoác.
Khi gần đến lúc tan làm, Ôn Bình hàn nhận được tin nhắn từ quản lý khu vực. Vì là thứ sáu nên quản lý muốn mời mọi người ăn tối, đã chọn được địa điểm và đã gửi địa chỉ nhà hàng vào group chat.
Đây là lần đầu quản lý khu vực tổ chức tiệc sau khi nhậm chức. Việc thăng chức này diễn ra quá vội vã sau hành vi phạm tội của Ngô Phương Đạt, có nhiều chuyện không kịp chuẩn bị và phải ngay lập tức theo Tạ tổng xử lý dự án quốc tế, và còn rất nhiều công việc cần xử lý sau đó, mãi cho đến tận bây giờ mới có thời gian để làm quen với cấp dưới, cùng nhau dùng bữa.
Đã là lần đầu, dĩ nhiên Ôn Bình Hàn sẽ không từ chối, hơn nữa đây còn là lần đầu nàng dùng bữa cùng đồng nghiệp và lãnh đạo sau khi thăng chức, vì thế nàng cố gắng hoàn thành công việc sớm và đến nhà hàng đợi.
Lúc Ôn Bình Hàn đến nơi thì đã có mấy người đã đến, mọi người đều quen biết nhau nên rất nhanh bắt chuyện, những người khác cũng nhanh chóng có mặt, cuối cùng là đến quản lý khu vực Lý Tuấn Tường. Mọi người chào hỏi nhau, sau đó vào chỗ ngồi.
Lý Tuấn Tường, tuổi ngoài bốn mươi, nổi tiếng là người trung thực, dễ tính, là nhân viên có thâm niên lâu năm của Tề Thịnh, tự mình thăng tiến mà không cần sự hậu thuẫn của ban giám đốc. Do đó khi ông được thăng chức, tự nhiên không có sự phản đối của cấp dưới.
Nếu không thì chuyện một giám đốc tiếp thị được bổ nhiệm, ngay sau đó là việc bổ nhiệm thành viên mới cho hội đồng quản trị chắc chắn sẽ vấp phải sự bất bình từ cấp dưới.
Tuy nhiên, khi nhắc đến việc giám đốc tiếp thị "nhảy dù", Lý Tuấn Tường không tiếc lời khen ngợi.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng chuyển sang dự án quốc tế gần đây, mọi người bắt đầu ca ngợi ban lãnh đạo, khen ngợi ông ấy đã đảm nhận trách nhiệm trong thời điểm quan trọng và hoàng thành xuất sắc nhiệm vụ. Lý Tuấn Tường nghe xong chỉ mỉm cười lắc đầu: "Nếu muốn bàn về công lao, thì người xứng đáng nhất là Tạ tổng. Tôi chỉ hỗ trợ mà thôi, người hùng thật sự là cô ấy. Mọi người đừng nghĩ cô ấy trẻ tuổi, hay là được "thả dù" đến mà đánh lừa. Một khi đã làm việc với cô ấy, mọi người sẽ thấy cô ấy đáng gờm đến thế nào."
Những người khác đều ít nhiều gật đầu tán thành, nhưng Ôn Bình Hàn lại thật sự đồng ý với những gì ông nói. Nàng thấy ông nói những lời rất hay về Tạ Tri Phỉ với sự khen ngợi và ngưỡng mộ, thì càng có thêm ấn tượng tốt về ông.
Lúc này lại có người lên tiếng đùa rằng: "Chúng tôi vẫn luôn muốn có dịp trò chuyện với Tạ tổng, nhưng không có cơ hội."
"Đúng đó, ngay cả chỉ tình cờ gặp mặt thôi cũng khó, chứ nói gì đến chuyện làm chung dự án với Tạ tổng."
"Chính xác."
Mọi người đều hưởng ứng, tạo nên một Tạ tổng vừa bận rộn lại vừa khó gần. Điều này khiến Ôn Bình Hàn nhớ lại cách đây không lâu, vị Tạ tổng cao quý khó gần này còn đang ở nhà cô ăn mì rồi lăn lộn trên ghế sofa, nhớ lại khiến nàng khẽ bật cười.
"Bình Hàn, cậu đang cười chuyện gì vậy?" Đồng nghiệp ngồi kế bên hỏi.
"Không có gì." Ôn Bình Hàn cười đáp: "Chợt nhớ về vài chuyện thú vị thôi."
Lúc này, Lý Tuấn Tường bỗng đề nghị: "Nếu đã như vậy, thì để tôi mời Tạ tổng đến cùng dùng bữa nhé?"
Mọi người đều sửng sốt, có người còn nghi ngờ: "Tạ tổng chắc sẽ không đến đâu?"
"Đúng đó, chúng ta đâu có xứng?"
"Gì mà xứng hay không xứng? Ở hội nghị gần đây Tạ tổng có nói, từng người trong số chúng ta đều là xương sống của Tề Thịnh, sắp tới sẽ tổ chức một đợt đánh giá, những người đủ tiêu chuẩn sẽ có thể lựa chọn tham gia đào tạo chuyên môn, hoặc tham gia chung dự án với cô ấy. Về cơ bản, điều này có nghĩa là mọi người sẽ được tiếp xúc với nhiều dự án hơn, rất có lợi cho sự nghiệp của mọi người." Lý Tuấn Tường nói.
Nghe vậy mọi người đều tỏ ra vô cùng hứng thú, khuôn mặt ai nấy đều sáng bừng trong vui mừng và háo hức muốn biết thêm chi tiết.
"Nếu mọi người có nhiều thắc mắc như vậy, chi bằng mời Tạ tổng đến giải đáp cho mọi người?" Lý Tuấn Tường nói.
Mọi người vẫn còn chút e ngại, trong lúc ai nấy đều đang do dự, bỗng một giọng nói nhẹ nhàng phát ra: "Tôi đồng ý."
Tất cả đều nhìn về phía người vừa nói, là Ôn Bình Hàn, người vốn dĩ hiếm khi nói đùa, điều này khiến mọi người có thêm chút tự tin, nên nhanh chóng đồng ý.
Lý Tuấn Tường lập tức gọi điện thoại, cười nói: "Tạ tổng, hiện tại tôi đang dùng bữa với nhóm trưởng phòng kinh doanh, cô có muốn tham gia không?"
"Hửm? Tất cả trưởng phòng kinh doanh đều đến sao?"
"Đúng vậy, tất cả đều ở đây."
"Đi, gửi địa chỉ cho tôi, tôi đến ngay."
Lý Tuấn Tường báo lại với cả nhóm sau khi cúp điện thoại: "Tạ tổng lát nữa sẽ đến."
Mọi người vội vã dặn phục vụ hoãn phục vụ món, vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Tạ tổng đến.
Rất nhanh bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tạ Tri Phỉ mỉm cười bước vào: "Ngại quá, làm phiền bữa tiệc của mọi người rồi."
"Làm gì có chuyện đó, mọi người đều đang mong được dùng bữa cùng Tạ tổng đây." Lý Tuấn Tường nói.
Mọi người đều tự giác đứng lên, thấy vậy Tạ Tri Phỉ vội nói: "Ngồi đi ngồi đi, đừng xa cách như vậy."
Mọi người cũng thả lỏng hơn và nhường chỗ cho cô.
Tạ Tri Phỉ vừa nhìn đã thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, nhưng đáng tiếc cạnh nàng không còn ghế trống, cùng lúc đó Lý Tuấn Tường lại nói: "Tạ tổng, lại đây ngồi đi."
Vì thế chỉ còn cách ngồi bên cạnh Lý Tuấn Tường.
Các món ăn bắt đầu được phục vụ, Lý Tuấn Tường mời mọi người dùng bữa và bắt đầu trò chuyện, chủ đề rất nhanh được chuyển sang kế hoạch đào tạo nhân tài, Tạ Tri Phỉ nói: "Chính xác, chuyện này sẽ có thông báo chính thức sớm thôi, đến lúc đó tôi sẽ tổ chức hội nghị trình bày chi tiết, còn hiện tại thật khó để giải thích mọi thứ chỉ trong vài từ, nên mọi người hãy chú ý đến thông báo, nếu có bất kỳ phần nào không rõ, đến lúc đó có thể trực tiếp đến tìm tôi."
Mọi người đều tràn đầy mong đợi, gật đầu hưởng ứng nhiệt tình rồi cùng nâng ly mời rượu cô.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bình Hàn thấy cô uống rượu, mặt không đỏ tâm không run, rõ ràng là người uống rượu lão luyện. Lúc Ôn Bình Hàn đang nhìn cô thì Tạ Tri Phỉ cũng cảm nhận được ánh mắt của nàng, vành ly vẫn còn kề môi, cô khẽ mỉm cười, cúi mắt nhấp một ngụm rượu, hàng lông mi dài tạo nên vùng bóng mờ mềm mại dưới mí mắt.
"Tạ tổng thật xinh đẹp." Ôn Bình Hàn nghe đồng nghiệp bên cạnh nói khẽ, rồi dường như cảm thấy không có ai hưởng ứng theo nên quay sang hỏi nàng: "Bình Hàn, cậu có thấy Tạ tổng xinh đẹp không?"
Ôn Bình Hàn ngẩng đầu chăm chú nhìn người con gái ấy. Dưới ánh đèn, làn da của cô trắng nõn như phát sáng. Một bên tóc được vén gọn gàng ra sau tai, đôi khuyên tai kim cưới lấp lánh dưới ánh sáng, những đường nét thanh tú của cô khiến Ôn Bình Hàn không thể rời mắt.
"Ừm, đẹp lắm." Ôn Bình Hàn gật đầu nói.
"Cậu cũng xinh đẹp lắm đó, có biết không. Nào, cô gái xinh đẹp, mau đến mời rượu Tạ tổng đi!" Một đồng nghiệp khác rót cho nàng một ly, nói khẽ: "Mau đi thể hiện bản thân đi."
Nâng ly chính là như vậy - khi có người bắt đầu, thì những người khác sẽ không thể ngồi yên. Ôn Bình Hàn chờ đến khi mọi người đều mời rượu thì cũng đứng dậy, vừa nâng ly rượu vừa khẽ mỉm cười: " Tạ tổng, tôi cũng muốn mời ngài một ly. Được làm việc ở Tề Thịnh là may mắn của tôi, càng may mắn hơn khi được gặp ngài tại đây."
Tạ Tri Phỉ cong mày, nụ cười càng sâu, cô nâng ly: "Quản lý Ôn, tôi rất kỳ vọng vào chị. Hi vọng chị có thể tiếp tục đồng hành cùng Tề Thịnh."
Hai người cùng uống rượu, đồng nghiệp bên cạnh hào hứng nói: "Ngài ấy biết cậu họ Ôn? Vậy là đã sớm để ý đến cậu rồi!"
Ôn Bình Hàn cười cười.
Trong bữa ăn, bàn xoay lớn chậm rãi xoay, dường như mọi người đều đến để trao đổi chứ không phải ăn. Sau khi nếm thử các món trước mặt, Ôn Bình Hàn chú ý đến dĩa sườn heo cay thơm phức phía đối diện.
Nàng từ từ xoay chiếc bàn cho đến khi dia sườn heo xoay đến trước mặt mình. Gắp một miếng lên và bắt đầu thưởng thức, lúc sau đã thấy chiếc bàn đã xoay được hơn nửa vòng. Dĩa thức ăn cứ theo đó xoay vòng, cho đến khi sắp đến trước mặt nàng thêm lần nữa, người khác lại xoay nó đi.
Nàng đợi một lúc, cuối cùng đành phải kiềm chế cơn thèm ăn lại và quay sang nói chuyện với đồng nghiệp bên cạnh. Nhưng chỉ sau vài câu, nàng lại thấy dĩa sườn heo đã quay trở lại trước mặt mình.
Nàng vừa nói chuyện vừa nhanh tay gắp một miếng sườn heo. Lúc ngẩng đầu lên, mới nhận ra hóa ra người đã xoay bàn là Tạ Tri Phỉ, cô đợi nàng gắp thịt xong thì mới nháy mắt với nàng rồi thản nhiên xoay bàn lại vị trí cũ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ôn Bình Hàn cúi đầu, cắn miếng sườn rồi đột nhiên dừng lại, khóe môi chậm rãi hiện lên nụ cười.
Sau vài vòng uống, mọi người bắt đầu bàn bạc xem có nên đi tăng hai hay không, đi karaoke chẳng hạn. Tạ Tri Phỉ thấy thế thì nói: "Tiếp theo tôi không đi đâu. Mọi người đi chơi vui vẻ nhé."
Những người khác cố thuyết phục cô rồi chỉ từ bỏ khi cô đáp cần sớm trở về nghỉ ngơi.
"Bố tôi vừa gọi, mọi người cứ tiếp tục uống đi, tôi phải đi trước rồi, tạm biệt." Tạ Tri Phỉ nhìn di động, sau khi nói tạm biệt thì lập tức rời đi.
Chỗ ngồi của Ôn Bình Hàn gần cửa nên nàng đứng dậy mở cửa cho cô, lúc Tạ Tri Phỉ đi ngang qua, ánh mắt cô thoáng dừng lại trên người Ôn Bình Hàn, bước chân có vẻ loạng choạng, mỗi bước đi đều có chút không vững.
"Em ổn chứ?" Ôn Bình Hàn theo bản năng đỡ cánh tay cô, nhỏ giọng hỏi: "Em có lái xe không?"
"Có, ngay dưới lầu thôi, chị ở lại vui vẻ." Tạ Tri Phỉ vỗ vỗ tay nàng, sau đó rời đi.
Những người ở lại bắt đầu ầm ĩ, mở cuộc thi uống rượu. Ôn Bình Hàn cảm thấy có chút ồn ào nên cũng kiếm cớ rời đi.
Bước ra khỏi nhà hàng, Ôn Bình Hàn chợt phát hiện chiếc xe sang trọng trong rất quen mắt vẫn đỗ trong bãi, nàng thấy tò mò nên đến gần gõ cửa xe.
Cửa xe từ từ hạ xuống, Tạ Tri Phỉ tựa đầu vào mép cửa, sắc mặt ửng hồng như hoa đào, chậm rãi chớp mắt, mãi tóc nay đã rối tung, cô đưa tay vén một lọn tóc ra sau rồi ngẩng đầu nhìn Ôn Bình Hàn.
"Em còn chưa về sao? Nghe nói Tạ đổng gọi cho em mà?"
"Không có, em nói xạo thôi. Em đang chờ chị đấy, mau lên xe đi." Tạ Tri Phỉ nói xong thì mở cửa xe, nhưng suýt ngã nhào ra ngoài. Cũng may có Ôn Bình Hàn nhanh tay ôm lấy cô, đỡ người lên xe lại, sau đó mới vào trong xe.
Tạ Tri Phỉ không còn tí sức dựa lưng vào ghế, bảo tài xế di chuyển, sau đó quay sang hỏi Ôn Bình Hàn: "Ừm... chị...nhà ở đâu vậy?"
Thấy Tạ Tri Phỉ say bí tỉ như vậy khiến Ôn Bình Hàn rất lo liệu đối phương có tự lo được hay không, nàng liền nói: "Về nhà em trước đi."
"Được ~ xuất phát~"
Ôn Bình Hàn giúp cô sửa sang lại mái tóc rối tung, nhưng không ngờ lúc chạm vào người cô, đối phương đột nhiên ôm lấy cánh tay của nàng, khuôn mặt nóng bừng áp sát vào cánh tay nàng.
"Thật thoải mái..."
Ôn Bình Hàn cảm thấy dở khóc dở cười: "Xem ra cũng không phải là nghìn chén không say nhỉ, cũng biết khi nào say mà tìm cớ rời khỏi?"
"Ừm...Em thấy hơi nóng."
Nhiệt độ điều hòa đã xuống rất thấp, nếu còn hạ nữa nàng sợ cô sẽ bị cảm, vì thế nàng đặt tay mình lên trán Tạ Tri Phỉ: "Thế này thì có thoải mái hơn không?"
"Ừm..." Tạ Tri Phỉ cảm thấy choáng váng nên dựa vào Ôn Bình Hàn, nắm chặt tay cô, áp vào mặt mình, áp vào má trái rồi lại đối sang má phải, sau đó ngửa cổ ra sau làm mát cổ mình.
Chiếc cổ thon thả của cô giờ đang nằm gọn trong lòng bàn tay Ôn Bình Hàn. Trong ánh sáng xe mờ ảo, mái tóc rối phủ lấy khuôn mặt đang khẽ ngửa lên. Đôi má nhuộm hồng gần trong gang tấc, đôi mắt cụp xuống, hàng lông mi dài cong vút, hơi thở không đều vì say, lúc thì nhẹ lúc thì nặng. Cô trông như con búp bê xứ mỏng manh, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ tan.
Lần đầu tiên trong đời Ôn Bình Hàn không còn cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh lẽo nữa, mà dần trở nên ấm áp, thậm chí có còn có chút nóng.
Trùng hợp thay đây là lại là lúc đèn đỏ, khi tài xế quay đầu lại, thì thấy tay Ôn Bình Hàn như thể đang bóp cổ Tạ Tri Phỉ.
Tài xế: !!!!???
Ôn Bình Hàn: "..."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");