Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 266: Đô đốc, biểu muội có độc (60)




“Nếu con vẫn muốn lập công với Hoàng Đế cũng không sao, ba ngàn tộc nhân của Hiên Viên gia ta thà chết oanh oanh liệt liệt cũng không muốn sống uất ức, hèn nhát!”

Hiển nhiên Trung Dũng hầu đang lấy Hiên Viên gia để đánh cược, cược Hiên Viên Võ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Dù sao thì anh cũng có vài phần tình cảm với bình An, có lẽ sẽ không tố giác.

Chỉ là, Trung Dũng Hầu đã tính sót……

“Ông có biết tin tức phủ Thụy Vương mưu phản là ai thả ra cho ta biết không? Là Thái tử!” - Hiên Viên Võ gầm lên - “Các người cho rằng mình làm kín đáo, không để lại giấu vết nhưng thật ra đã sớm có chim sẻ núp sau rình bọ ngựa bắt ve! Quá ngu xuẩn!”

Lúc này, mặt Trung Dũng Hầu mới biến sắc.

“Ông nên cảm thấy may mắn vì Thái tử không biết ông cũng nhúng tay vào việc này, nếu không, toàn bộ Hiên Viên gia đều bị ông hại chết!”

Thái tử cũng giống anh, chỉ biết được bề nổi của việc mưu phản, vì vậy, gã cũng không đào sâu vào việc này.

Hiên Viên Võ chẳng ngờ chuyện kiếp trước lại có nhiều ẩn tình đến thế. Anh cho rằng mình nắm được tiên cơ, nhưng, một số chuyện cứ như rắn đi qua cỏ, kéo sợi chỉ qua tro[1], nếu không trùng hợp gặp cơ hôi, vĩnh viễn sẽ không biết được.

[1]Thảo xà hôi tuyến(草蛇灰线): thảo xà: rắn đi quả cỏ không để lại dấu vết, hoặc dấu vết đó không quá nổi bật. hôi tuyến: dùng một sợi chỉ may quần áo kéo qua tro bếp, bởi vì sợi chỉ quá nhẹ, mỏng nên dấu vết để lại cũng mờ nhạt.

Thái tử bẩm báo tất cả những âm mưu của Thụy Vương cho Cố Sơn Vân, lại còn nói cực kỳ khéo léo.

“Nhi thần biết phụ hoàng và Thụy Vương thủ túc tình thâm[2], tùy tiện yết kiến, bẩm báo chuyện này sẽ làm hỏng tình cảm của phụ hoàng và Thụy Vương, nhưng, từ sau khi biết chuyện, nhi thần vẫn luôn lo lắng ngày đêm, sợ phụ hoàng bị kẻ gian qua mặt. Nhi thần vốn nghĩ, việc nhi thần cảm nhận được thì chắc chắn Cẩm Y Vệ cũng biết, nhi thần không cần nhiều lời. Chỉ là, nghĩ tới quan hệ của đô đốc Cẩm Y Vệ với phủ Thụy Vương, nhi thần không kiềm chế được mà nghĩ nhiều. Sau khi cân nhắc, nhi thần mới…”

Người thông minh khi nói chuyện thường không nói hết câu. Chỉ cần chạm đúng chỗ là kẻ khác sẽ tự hiểu được.

Quả nhiên, ánh mắt Hoàng Đế lập tức tối sầm xuống.

Hiên Viên Võ là một thanh đao mà ông ta coi trọng, nhưng nếu thanh đao đó bắt đầu vì tình riêng, làm trái luật thì đành phải đổi một thanh đao khác.

Đáng tiếc!

“Đô đốc……”

“Đô đốc?”

Phó đô đốc cẩn thận gọi.

Không biết đô đốc bị sao nữa, bình thường vô cùng bình tĩnh, ấy vậy mà mấy ngày nay tâm trí cứ để đâu đâu, như có tâm sự vậy.

Khi đang thầm nghĩ thì phó đốc bị nhìn bởi ánh mắt lạnh buốt.

Hiên Viên Võ chậm rãi đánh nhịp ngón tay xuống bàn.

Hiện tại, anh đang rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Anh vốn tưởng rằng mình tự điều tra thì có thể khống chế tất cả trong tay, đâu ngờ phủ Trung Dũng Hầu cũng liên quan tới việc này, nếu anh giấu giếm, cả hai nhà đều sẽ bị tai ương.

Nếu bẩm bảo, phủ Trung Dũng hầu có thể ích kỷ, tránh được một kiếp, còn phủ Thụy Vương…

Chẳng lẽ đây là nhân quả tuần hoàn?

Ngay cả trời cao cũng không cho anh cơ hội do dự.

Người đàn ông cao lớn đứng dậy, áo khoác bằng gấm đen của Cẩm Y Vệ vẽ ra một đường cong, anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt người khác.

“Đô đốc…” - Phó đô đốc đần mặt, thậm chí y còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bước ra khỏi nha môn của Cẩm Y Vệ, Hiên Viên Võ cưỡi ngựa tới thẳng Hoàng cung. Trên đường anh đi, bất kể là bá tánh bình dân hay quý nhân quan lại đều tránh né anh theo bản năng.

Người trong Cẩm Y Vệ chẳng khác nào ác quỷ.

Gặp họ, cho dù là vương công quý tộc cũng phải đi đường vòng, chẳng may không cẩn thận lại bị bắt vào ngục ấy chứ!

[1]thủ túc tình thâm: tình cảm anh em như thể chân tay. Vì đây là lời thoại của một nhân vật cổ đại nên Diệp mỗ quyết định để nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.