Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 248: Đô đốc, biểu muội có độc (42)




“Quận chúa, thứ cho lão nạp nói thẳng, mệnh của vị thí chủ ngoài cửa kia tương khắc với Quận chúa, trong hai người, chỉ có một người tồn tại.”

Sắc mặt Đường Hoan có chút mất tự nhiên.

Hai người, chỉ một người tồn tại, câu này quá dễ hiểu.

Lòng Đường Hoan dâng lên một dự cảm xấu.

Đại sư Viên Tuệ vốn là người sống tách biệt với nhân gian, rất hiếm khi mở miệng nói về chuyện của người khác, vì thế, ông cũng không nhiều lời, chỉ chỉ điểm một câu: “Nếu Quận chúa còn ở chung với vị thí chủ ngoài cửa thì chẳng tới bảy năm, một trong hai sẽ không còn.”

“Nếu ta không tin số mệnh thì sao?”

Cô biết Hiên Viên Võ trọng sinh, cũng biết anh hận cô thấu xương, nhưng, chẳng phải nhà Phật cũng có câu: “không kẻ ác nào là không thể cảm hóa” đấy ư?

Đại sư Viên Tuệ nhìn Đường Hoan, đột nhiên cười lớn.

“Xem ra lão nạp thật sự rơi vào ma chướng[1],mới vừa nãy còn khuyên Quận chúa thuận theo tự nhiên xong. Quận chúa đừng để bụng lời của lão nạp, thuận theo tâm ý, thuận theo tự nhiên là được. Có lẽ ban đầu sẽ hơi khó khăn một chút nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ đạt được kết quả như ý mà thôi.”

Nhận bùa bình an do chính tay đại sư Viên Tuệ làm, Đường Hoan đi ra khỏi phòng thiền. Tuy trong lòng hoảng loạn nhưng trên mặt cô lại không lộ ra bất cứ điều gì.

Hai người, chỉ một người tồn tại, hiện tại Hiên Viên Võ lại vô cùng oán hận cô… Nói cách khác, trong vòng bảy năm, sớm muộn gì cũng có ngày sự oán giận này bùng nổ, sau đó, cô sẽ mất mạng.

Bỗng nhiên Đường Hoan cảm thấy cổ mình lành lạnh.

Đường Hoan nghĩ mình nên cố gắng thêm một chút, không tin vào số phận, chỉ tin vào bản thân mình. Cô muốn xem xem, trong bảy năm nữa, có thể khiến một người muốn giết cô hồi tâm chuyển ý hay không.

Nếu không thể… vậy cũng chẳng sao, số cô vốn chẳng bao giờ được ai thiên vị, cô quen rồi.

[1]ma chướng: cách gọi của nhà Phật, chỉ những chướng ngại ngăn cản bản thân tu luyện như: tham lam, tự tiêu, ganh tỵ, ghét bỏ, sân hận, dục vọng, thèm khát, đố kỵ, đặt điều, hãm hại,...

Rất nhanh đã đến ngày Hiên Viên Võ phải ra chiến trường.

Đường Hoan chuẩn bị cho anh không ít hành lý.

Trước khi anh lên đường, cô lấy ra bùa bình an cầu từ đại sư Viên Tuệ nhét vào trong nội y của anh.

“Nhất định phải luôn mang theo bùa bình an, nhớ đấy!”

Ánh mắt Đường Hoan cực kỳ nghiêm túc, bên trong còn mang theo lo lắng.

Hiên Viên Võ xuất chinh, trong phủ Trung Dũng Hầu, một số người biết, một số người lại chẳng quan tâm.

Có lẽ, người duy nhất để ý cũng chỉ có Trung Dũng Hầu.

Nhưng, biết con mình sắp ra trận, ông ta cũng không thể hiện tình cảm cha con thắm thiết gì, chỉ nhàn nhạt dặn dò: “Chẳng sợ phải phơi thây trên sa trường cũng không được lâm trận đào thoát. Kể cả không thể khiến phủ Trung Dũng Hầu rạng danh thì cũng không được bôi đen phủ Trung Dũng Hầu.”

“Không cần chàng lập công trên chiến trường, chỉ cần chàng còn sống trở về, nhớ chưa? Đi theo đội quân mà phát hiện binh lính có dấu hiệu tan vỡ thì phải lập tức chạy trốn, đừng ra vẻ sĩ diện như một kẻ thất phu.”

Lời dặn dò của Đường Hoan hoàn toàn trái ngược với Trung Dũng Hầu.

Hiên Viên Võ cúi đầu, cuối cùng, nhịn không được, anh hỏi với giọng khàn khàn: “Quận chúa, nàng mong ta sống sót trở về ư?”

Người đàn ông cao lớn ngồi xổm bên bàn trang điểm bằng gỗ, tựa một con cún cỡ lớn.

Đường Hoan vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh. Mang theo vài phần oán trách, cô nói: “Đương nhiên là ta hy vọng chàng sống sót trở về. Cho dù ra sao đi nữa thì điều quan trọng nhất vẫn là chàng còn sống.”

Tuy rằng Thiên Đạo không quan tâm một bia đỡ đạn như cô nhưng vẫn rất thiên vị boss phản diện, tuy rằng biết rõ năng lực của boss phản diện và cốt truyện, bất kể quá trình có bao nhiêu gian khổ thì đến cuối cùng, Hiên Viên Võ vẫn trở về nguyên vẹn, chiến công hiển hách, nhưng Đường Hoan cũng vẫn lo lắng. Nên lo lắng bao nhiêu thì cô lo lắng bấy nhiêu, không thiếu chút nào.

Mọi người chỉ nhìn thấy cảnh anh bệ nghễ, tỏa sáng, Đường Hoan lại lo trước khi bước lên đỉnh cao, anh đã phải giãy giụa lao lâu dưới vực thẳm đen tối.

Cô là người luôn phải giãy giụa dưới vực sâu, không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào, cho nên, cô lo cho anh, đồng cảm với anh, cứ như chính mình cũng phải trải qua những khó khăn, đau khổ của anh vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.