Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 242: Đô đốc, biểu muội có độc (36)




Biết thuộc hạ của Thụy Vương đánh Đường Hoan một gậy, suýt nữa thì Thụy Vương phi đã cào nát mặt Thụy Vương.

May mà đúng lúc đó, Trung Dũng Hầu biết được chuyện Quận chúa Bình An rơi xuống nước, thứ tử nhà mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhanh chóng hiểu được mấu chốt trong đó, ông ta vội vàng chạy tới phủ Thụy Vương.

Thụy Vương trầm mặt, sai tôi tớ ra đón Trung Dũng Hầu tới thư phòng của mình.

Trong thư phòng, đối mặt với người anh vợ này, Thụy Vương tức đến mức ném cả nghiên mực, lập tức bật chế độ mắng người: “Lão thất phu nhà ông, bổn vương đưa con gái về bên ngoại tĩnh dưỡng, ông không nhìn xem đứa con này của ông là cái mặt hàng dưa vẹo táo nứt gì, ấy thế mà lại để nó quyến rũ Bình An của ta!”

Nghe vậy, Trung Dũng Hầu cảm thấy vô cùng khó hiểu, nhưng ông ta cũng không tức giận, trái lại, còn khiêm tốn cúi đầu, cẩn thận khuyên bảo. Vì thế, hỏa khí của Thụy Vương dần dần nhỏ đi, trong thư phòng cũng không phát ra những tiếng mắng và âm thanh lớn nữa.

Còn hai người đã nói gì trong thư phòng thì không ai hay biết.

Chỉ biết, sau khi Trung Dũng Hầu rời khỏi, Thụy Vương đã ngồi trong thư phòng cả một buổi chiều. Tới tận chạng vạng, ông mới ra ngoài.

Lúc đó, sắc mặt của ông vô cùng khó coi.

Khi bắt mạch cho Đường Hoan, tâm trí Thái y gần như là sụp đổ.

Số cô quận chúa nhỏ này cũng thật nhiều chông gai. Cơ thể vốn đã yếu ớt còn liên tiếp gặp chuyện, hoặc là rơi xuống nước, không thì lại bị đánh. Nếu còn tiếp tục như vậy thì ngay cả Thái Thượng Lão Quân cũng không giữ được mạng sống cho cô!

“Ngươi còn ở đây làm gì?”

Nhìn Thấy Hiên Viên Võ ôm con gái mình trong ngực, Thụy Vương phi tức đến mức run rẩy, hận không thể ném anh thẳng ra khỏi phủ.

Hiên Viên Võ cố chấp nói: “Lưng Quận chúa bị thương, không thể nằm.”

“Vậy cũng không cần ngươi ở lại nơi này!” - Thụy Vương phi giận giữ quát lớn.

“Con muốn chàng ấy ở đây thì chàng ấy phải ở lại đây, không được đi bất cứ đâu cả, con xem, ai còn dám động tới chàng ấy!”

Đường Hoan nắm chặt tay Hiên Viên Võ, mắt cô lộ rõ vẻ mệt mỏi, không có lấy một chút sức sống nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên quyết.

“Bắt đầu từ bây giờ, chàng ấy không được rời con nửa bước. Nếu chàng ấy xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách con làm ra việc bất thường!”

Thấy cô con gái mà mình yêu thương bị bệnh nhưng vẫn che chở tên ngốc này, Thụy Vương phi tức đến mức phất áo bỏ đi.

Thụy Vương phi rời đi, Đường Hoan cũng không chống đỡ nổi nữa, thều thào nói: “Ta ngủ một lát, nhớ kỹ những lời ta vừa nói với chàng.”

Hiên Viên Võ gật gật đầu.

Chờ Đường Hoan hoàn toàn say giấc, Hiên Viên Võ lại nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen bóng trở nên sâu hun hút.

Vì sao cô lại che chở anh như vậy?

Vì sao cô lại mặc kệ lời nói của tất cả mọi người mà gả cho anh?

Hiên Viên Võ cau chặt mày.

Tất cả những việc xảy ra hôm nay hoàn toàn chẳng hề giống đời trước.

Nguyên nhân vì sao thì anh vẫn chưa đoán ra.

Ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt Đường Hoan, ánh mắt anh trở nên u ám, bàn tay chầm chậm di chuyển về phía cổ cô nhưng cuối cùng, anh lại không làm gì.

Tạm thời quan sát đã, xem xem rốt cuộc thì cô muốn chơi thế nào.

Sống hai đời khiến người đàn ông vốn chân chất này trở nên đa nghi, cẩn thận hơn. Vì thế, rất nhiều chuyện đơn giản, anh lại không nhìn thấu, để lá che mắt.

Rất nhiều vấn đề không thể nghĩ quá nhiều, càng nghĩ sâu xa thì càng dễ dàng đi sai hướng….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.