Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 228: Đô đốc, biểu muội có độc (22)




Muốn có được ngôi vị Hoàng Đế đâu phải chuyện dễ dàng, huống chi Thái tử còn phải vặn đổ vị huynh đệ được Thánh thượng tin tưởng nhất, cho nên, việc đã khó lại càng thêm khó hơn.

Thái tử là người luôn thích bày mưu tính kế, gã sẽ không quên mượn sức người khác. Hiên Viên Võ lại là người hung mãnh, có chiến công hiển hách, chắc chắn gã sẽ mượn sức anh đầu tiên.

Khí vận chi tử kết hợp với boss phản diện, đây là thao tác gì?

Đường Hoan cảm thấy hình ảnh ấy quá đẹp, đẹp đến mức cô không dám nhìn thẳng

Hiện tại, Hiên Viên Võ chẳng cảm thấy có vấn đề gì, thay đổi nơi ở mới mà anh không hề lạ lẫm. Như thể, chỉ cần có Đường Hoan ở nơi nào là anh có thể thanh thản ở nơi đó, sống ở đâu cũng chẳng khác nhau.

Nhưng, thật ra cũng có việc khiến chàng ngốc này cảm thấy bất an…

Hiên Viên Võ phát hiện người tới viếng thăm phủ Thụy Vương càng lúc càng nhiều, hơn nữa tên nào tên nấy đều là các chàng trai trẻ tuổi và thanh tú hơn anh.

Tiểu Quận chúa có thói quen đi dạo ngoài hoa viên. Từ khi phát hiện ra có người “ngẫu nhiên” xuất hiện ở gần hoa viên, Hiên Viên Võ bắt đầu canh giữ ở cổng hoa viên như một môn thần, ngăn không cho khách không mời tiến vào bên trong. Cho nên, nếu chỉ nói anh ngốc thì... anh còn cho người khác một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Ở kinh thành có rất nhiều quý tộc kiêu ngạo, ngang ngược, anh lại chỉ là một hộ vệ ngờ nghệch, không biết đưa đẩy, đã vậy còn dám đứng chắn trước mặt những vị “công tử cao quý” đó và trừng to đôi mắt hổ, đuổi người ta cút đi. Đâu có kẻ “cao quý” nào chấp nhận được việc này.

Chẳng qua người ta ôn hòa, nể mặt phủ Thụy Vương nên mới không so đo mà thôi, nhưng, cũng có một số kẻ chẳng thèm khách khí.

Hôm đó, Đường Hoan chầm chậm luyện Thái Cực quyền trong hoa viên. Ừ thì cô cũng không ngờ, mình là một thiếu nữ thanh xuân ngời ngời mà đã phải luyện Thái Cực để duy trì tuổi thọ rồi.

Nếu không phải hệ thống quá bất tài, mang tới cho cô nhiều việc đau đầu như vậy thì cơ thể cô có kém đến mức này không?

Đường Hoan đang đánh Thái Cực quyền, rèn luyện thân thể thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài hoa viên. Trong đó có một kẻ nói rõ to, đầy vẻ khó chịu: “Ngươi là cái thá gì mà dám cản ta?”

Đường Hoan nhíu mày, người trẻ tuổi thật kiêu ngạo!

Vì thế, cô nói với nha hoàn: “Ra ngoài xem xảy ra chuyện gì.”

Nha hoàn nhận lệnh rời đi.

Hệ thống rác rưởi bất chợt xông ra, bàn chuyện nhà: [Ta cảm thấy, ta đã phát hiện nguyên nhân vì sao cô vĩnh viễn không được làm nữ chính.]

Hệ thống nói với giọng điệu nghiêm trọng, cứ như thật sự phát hiện ra một bí mật to lớn nào đó.

“Là gì?” - Tin hệ thống nói thật, Đường Hoan nghiêm túc hỏi.

[Cô xem, cô sai bảo người khác một cách tự nhiên, thoải mái như vậy thì chú định không thể làm nữ chính được rồi. Nếu là nữ chính thì cô phải phát ra quang hoàn Mary Sue bảy màu, nói với tất cả bà vú và nha hoàn rằng chúng ta là người một nhà, chẳng phân biệt tôn ti, sang hèn chứ!]

Đường Hoan: “ ……”

Hệ thống tiếp tục diễn trò: [Ta vốn cho rằng cô là một cô gái dịu dàng, lương thiện, săn sóc, không ngờ cô lại vào vai chủ nô ác độc nhanh như vậy! Bổn hệ thống quá thất vọng về cô rồi, hức hức hức…..]

Đường Hoan: …… Mẹ nó, thiểu năng trí tuệ!

Nha Hoàn hoảng hốt kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng chạy vào trong hoa viên bẩm báo: “Quận chúa, Hiên Viên Võ chọc giận tiểu công tử phủ Hứa Quốc công! Tiểu công tử phủ Hứa Quốc công đang cho người dạy dỗ anh ta ạ!”

Đầu anh toàn là máu, nào có nha hoàn bình thường từng gặp cảnh tượng như thế!

Nghe vậy, Đường Hoan vội bước ra ngoài hoa viên, nha hoàn phải đi nhanh mới có thể theo kịp cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.