Nữ Phụ Phản Diện, Cô Có Độc

Chương 189: Kim chủ, tôi là cố nhân (21)




"Tiểu Ảnh, chị đau... đau......"

Đường Hoan vô thức rên rỉ, cô run rẩy, co rúm người lại....

Nghe thấy cách xưng hô quen thuộc này, cơ thể Túc Ảnh bắt đầu run lên.

Mười ngón tay của cô bị rút sạch móng, máu thịt hòa lẫn với bùn đất, nhìn vô cùng đáng sợ, khóe miệng còn có đường máu uốn lượn chảy xuống...

Túc Ảnh cảm thấy trái tim đau đớn một cách quen thuộc.

"Ha ha ha, Túc Ảnh, móng tay của cô ta là do tao ra lệnh rút sạch đấy! Tao nói chỉ cần cô ta khai ra mày chạy hướng nào, người của tao sẽ dừng lại nhưng cho dù có chết, cô ta cũng không chịu nói! Tình cảm sâu đậm như vậy thật khiến người ta phải khâm phục, ha ha ha ha ha....."

"Bác sĩ!"

"Mau gọi bác sĩ!"

Đầu óc trống rỗng, Túc Ảnh không rảnh so đo với Mộ Cửu Lăng.

"Tiểu Ảnh... đau......"

Những câu từ này không ngừng quanh quẩn trong đầu anh.

Quen thuộc! Vô cùng quen thuộc.

Cô đã trở lại!

Là cô!

Bác sĩ đi theo vội vàng khám cho Đường Hoan.

Lúc này, hệ thống bắt đầu báo động khẩn cấp......

[ Tinh —— điểm sự sống của ký chủ đang không ngừng giảm xuống, tính mạng rơi vào giai đoạn đếm ngược!]

[ Tinh ——  sử dụng điểm công đức để đổi tuổi thọ, có hay không?]

[ Tinh —— ký chủ không thể tiến hành chọn lựa, hệ thống quyết định thay!]

[ Tinh —— thành công dùng 4 điểm công đức để đổi 4 năm tuổi thọ!]

[ Tinh —— tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh: lương thiện là gì?]

m thanh "tinh tinh" liên tiếp vang lên khiến hệ thống cũng có chút luống cuống chân tay.

Nhưng thần trí[1] Đường Hoan đã không còn rõ ràng nên cô chẳng hề cảm nhận được điều này.

[1] thần trí: tinh thần + tâm trí

*

*     *

Khi tỉnh lại, đập vào mắt Đường Hoan là một màu trắng xóa......

Trần nhà?

Cô chưa chết?

Hay đây là thế giới tiếp theo?

Đôi mắt vừa mở ra nên có chút khô xót, nước mắt bất giác chảy xuống, Đường Hoan toan đưa tay lau nước mắt, nhưng, vừa chuyển động một chút, ngón tay đã truyền tới cơn đau thấu tim.

Vì động tác nhỏ của Đường Hoan, người đàn ông ngồi ở mép giường đột ngột bừng tỉnh.

Khi tầm nhìn chạm vào đôi mắt Đường Hoan, Túc Ảnh ngẩn người nhìn cô, hốc mắt đỏ bừng.

Túc Ảnh?

Đường Hoan còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông với thân hình cao lớn đã sà về phía cô, ôm chặt cô vào lòng.

"Chị?" - Túc Ảnh thử gọi.

Anh sợ đây chỉ là ảo giác, chỉ là một giấc mộng hão huyền.

"Ừ." - Cổ họng ấm ách, Đường Hoan thấp giọng trả lời.

Cô có thể cảm nhận được Túc Ảnh đang run rẩy.

"Bùi Hoan Tâm?" - Túc Ảnh lại thử gọi lần nữa.

"Ừ." - Đường Hoan cố gắng nâng tay lên, dùng cánh cánh chạm nhẹ vào người Túc Ảnh, ý nói cô đang ở đây, đừng đau lòng.

"Tiểu Ảnh, là chị đây."

Nghe thấy chính miệng Đường Hoan thừa nhận, Túc Ảnh vùi đầu vào hõm vai cô, một lúc lâu cũng không thấy động đậy.

Sau đó, từng giọt chất lỏng ấm áp nhỏ xuống hõm vai Đường Hoan, một giọt lại một giọt, nóng bỏng.

Anh đang khóc....

Muốn nói với mọi người là Diệp mỗ đã đăng xong thế giới này bên fb rồi, haha ~

*

*     *

"Hệ thống rác rưởi, vì sao tôi vẫn còn sống?" - Đường Hoan nhớ rất rõ cảm giác suy kiệt trong rừng mưa nhiệt đới, đó chính là dấu hiệu của cái chết.

[Cô quên là ta đã nói với cô 4 điểm công đức có thể đổi được bốn năm tuổi thọ à?]

"Tôi đồng ý đổi bao giờ?" - Nếu cô nhớ không lầm, lần trước cô chỉ đang dò hỏi mà thôi.

[Cô hỏi ta, hệ thống mặc định cô có ý muốn đổi nên khi cô rơi vào tình trạng nguy hiểm đã tự động đổi, có vấn đề gì không?] - Khi nói những lời này, giọng điệu của hệ thống cực kỳ vô tội.

"Cậu......"- Đường Hoan phẫn nộ.

Tuy cô thật sự muốn đổi nhưng hệ thống rác rưởi lại tính kế cô, tự ý đổi như vậy có phải quá đáng quá rồi không?

_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.